Cẩm y chi hạ

Chương 42

Kim Hạ thấy tình thế không ổn, rất sợ ở trên lầu bị Lục Dịch phát giác, vội vã tóm lấy Tạ Tiêu ra khỏi kịch quán. "Ta nói ca ca, ngươi có thể bình tĩnh một chút được không? Hai người bọn họ chỉ đang cùng nhau xem kịch mà thôi, cũng không phải đi với nhau chuyện gì khác, ngươi phát hỏa như vậy làm gì?" Kim Hạ nhíu mày, rồi lại nhìn hắn cười:"Ta biết rồi, lúc trước ngươi đã hủy hôn nhưng trong lòng luôn nhớ nhung Thượng Quan tỷ tỷ phải không?" "Nói hươu nói vượn!" Tạ Tiêu tức giận nói:"Ta chỉ không rõ là tại sao tỷ ấy lại ở cùng bọn người quan phủ, lại là bọn cẩm y vệ hay làm khó dễ chuyện buôn bán của bọn ta. Thượng Quan Hi làm sao có khả năng coi trọng hắn được? Nhất định là tên họ Lục kia đã nắm điểm yếu gì nên mới uy hiếp tỷ ấy, buộc tỷ không thể không bàn chuyện cùng hắn." "Đúng, cũng có khả năng này." Kim Hạ vẫn còn đang gặm bánh nướng:"Có điều nói thật, Thượng Quan tỷ tỷ nếu trúng ý Lục đại nhân thì cũng không kỳ lạ gì, so về gia thế, văn võ song toàn, Lục đại nhân đều được xem là hoàn hảo." Tạ Tiêu liếc xéo Kim Hạ:"Ngươi rốt cuộc tính toán gì trong đầu vậy?" "Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ca ca hà tất gì phải nổi giận." Kim Hạ nhún vai, tâm trạng cũng có một chút kinh ngạc, chính mình lúc nào lại có cái nhìn khác về hắn, hẳn là bởi vì hắn đã giúp đỡ thủ lĩnh chữa trị chân, hay là đã cứu mình hai lần?" Lại cẩn thận nhớ lại tình hình ở kịch quán, chỉ hai lần thoáng nhìn rất ngắn:Lần thứ nhất, Lục Dịch bưng chén trà để gần lên môi, hai mắt nhìn sân khấu kịch, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì, Thượng Quan Hi cũng bưng chén trà, rũ mắt nhìn chén trà, trên mặt mang theo không ít vẻ nghiêm nghị. Lần thứ hai, Lục Dịch buông chén trà, trên tay tựa như đang cầm một loại quả hạt gì đó, vẫn nhìn lên sân khấu kịch, vẻ mặt biểu hiện rõ ràng ý cười, khi đó Thượng Quan Hi cầm chén trà không uống cũng không bỏ xuống, trên môi cũng lộ vẻ nhàn nhạt mỉm cười. Không tự chủ mà gặm móng tay, Kim Hạ nhíu lông mày mà suy nghĩ, theo như dáng dấp của Thượng Quan Hi lúc đó, ngược lại không giống như bị ức hiếp cưỡng bức. Lục Dịch nếu mang chức danh quan gia ra mà uy hiếp Thượng Quan Hi, không lẽ nào lại đưa nàng tới kịch quán náo nhiệt xem kịch như vậy, chẳng lẽ là hắn đối với Thượng Quan Hi có động tâm? "Nghĩ gì thế?" Tạ Tiêu gọi to Kim Hạ, khiến nàng hoàn hồn trở lại. "Thượng Quan tỷ tỷ bình thường rất thích xem kịch sao?" Kim Hạ hỏi hắn. "Không biết, có điều trước đây ta thích xem kịch, thường kéo tỷ ấy cùng đi xem." Tạ Tiêu hướng kịch quán ra sức bĩu môi:"Cái kịch quán này, trước kia bọn ta một tháng đến đây năm, sáu lần rồi." "Sao?" Kim Hạ nghĩ ngợi vòng vo: chẳng lẽ là Thượng Quan Hi muốn mời Lục Dịch xem kịch vui? Hay là chỉ muốn làm vui lòng Lục Dịch mà thôi? Tạ Tiêu thì trong lòng cũng không hiểu rõ sự tình này, đứng ở bên đường, càng nghĩ càng thấy không thông, mang chỗ bánh nướng đưa cho Kim Hạ, liền quay người bước vào chỗ kịch quán:"Không được, ta phải hỏi cho rõ ràng, sư tỷ của ta không thể để cho tên họ Lục ức hiếp được." "Ca ca ,ca ca ..Không vội, không vội, ta còn có việc muốn nói với ngươi.." Kim Hạ vội vàng túm lấy hắn, dùng sức kéo đi. Dương Châu nội thành, Kim Hạ cũng không quen thuộc, chỉ là tùy ý đi loạn, rồi kéo Tạ Tiệu ra một bờ sông yên tĩnh. Cánh tay vẫn bị Kim Hạ nắm lấy suốt từ nãy đến giờ, Tạ Tiêu không ý thức được mà bên tai đỏ lên, lúc này mới không tự nhiên mà buông tay nàng ra hỏi:"Ngươi...còn có chuyện gì muốn nói?" Kim Hạ nhìn thấy hắn tai ửng hồng, ngạc nhiên nói:"Sư tỷ của ngươi cùng Lục đại nhân đi xem kịch cùng nhau, ngươi cũng không cần tức giận như vậy chứ, lỗ tai đều đỏ cả lên." "Ai,ai,ai chứ..!" Tạ Tiêu vội vã phản bác, ngược lại thì nói lắp, tức giận mạnh mẽ chà xát lỗ tai mới nói:"Ai nói ta tức giận, ta chỉ là lo lắng cho tỷ chịu thiệt." "Ta cảm thấy việc này, ngươi phải tin tưởng Thượng Quan tỷ tỷ." Kim Hạ chần chờ trong chốc lát, vẫn là chưa đem chuyện Thượng Quan Hi cùng Lục Dịch gặp mặt ở trên thuyền nói cho hắn biết:"Thượng Quan tỷ tỷ là Đường chủ, giúp đỡ lão gia tử nhà ngươi trong việc quản giáo bang vụ, tỷ ấy nhất định hiểu rõ sự tình. Ngươi bây giờ mà xông vào, không cẩn thận trái lại làm hỏng việc của tỷ. Không bằng chờ đây một chút, ngươi hỏi lại tỷ ấy, làm sao cùng Lục đại nhân như vậy.." Tạ Tiêu bất mãn mà nhíu mày nói:"Ta làm hỏng việc của sư tỷ sao?" "Là vậy cũng không chừng, sư tỷ của ngươi cũng không phải kẻ yếu, đó là một nữ trung hào kiệt, trong lòng khẳng định là có một phen suy tính, nói không chừng chính là tỷ ấy hẹn Lục đại nhân đi xem kịch vui." Kim Hạ nghiêm nghị căn dặn hắn:"Đúng rồi, ngươi đừng bảo là chính mình nhìn thấy, hãy bảo là nghe người ta nói đến, tuyệt đối đừng đem ta ra cùng khai." Tạ Tiêu cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể gật đầu, thuận miệng muốn chế nhạo ấy nàng vài câu, trong nháy mắt liền không thấy Kim Hạ đâu cả. "Thúc!" "Cháu.." Chỉ vừa nghe thấy tiếng gọi thân mật gần gũi như vậy, Tạ Tiêu đều nổi cả da gà, vừa ngoảnh đầu thì thấy Kim Hạ nhanh nhẹn đưa cho một kẻ trung niên nhìn như ăn mày lần lượt từng cái bánh nướng. "Mới vừa mua, vừa thơm vừa giòn, thúc nếm thử xem!" Tên thúc ăn mày này không khách khí chút nào nhận ngay cái bánh nướng, cắn một cái, híp mắt tinh tế, mà thưởng thức. Tạ Tiêu lại gần, không hiểu chuyện gì hỏi Kim Hạ:"Ngươi có việc gì mà ở đây cũng quen một tên thúc ăn mày kia?" "Thúc ta không phải là người bình thường." Kim Hạ ngửa đầu, hướng hắn đắc ý nói Tên thúc này vẫn híp mắt, từ trên xuống dưới quan sát Tạ Tiêu, mới quay đầu hỏi Kim Hạ nói:"Nam nhân của ngươi?" Kim Hạ cười to, xua tay nói:"Không phải, đương nhiên không phải, ta cũng không có phúc lớn như vậy, hắn là Ô An Bang Thiếu bang chủ...Đúng rồi, ngươi nếu có việc vội thì đi trước đi, ta tìm thúc ta còn có việc." Kim Hạ hướng Tạ Tiêu nói Nha đầu này, bây giờ lại bắt đầu đuổi mình đi, Tạ Tiêu có chút không cam lòng, mạnh miệng nói:"Nhưng ta không có bận gì!" "Vậy ngươi chờ ở chỗ này....Thúc, ngài tới đây một chút, ta muốn hỏi ngài một chuyện." Kim Hạ lập tức kéo tên thúc này ra xa ngoài chỗ gốc cây liễu, liên tục nói cố ý đè thấp giọng nói, Tạ Tiêu nhìn mà chướng mắt, hai tay ôm ngực hừ lành một tiếng, quay đầu không nhìn tới bọn họ. Theo như ngày thường, với tính tình của hắn đã sớm bỏ đi thẳng một mạch, nhưng bây giờ hắn tự nhủ lòng rằng không cần thiết cùng tiểu nữ chấp nhặt, chờ nàng một chút cũng không sao. "Gần đây, ở Dương Châu ngoài thành và nội thành, có phát hiện một nữ tử thi bị vứt bỏ không?" Kim Hạ trầm thấp giọng hỏi. Tên thúc ăn mày ngẩn người, cũng đè thấp giọng nói:"Gần đây, có bọn người Đông Dương xuất hiện, ở đây cũng không quá yên ổn, chỉ là ở đầu sông có vài ngươi, ta làm sao biết ngươi muốn tìm dạng nào?" "Chính là......người đi chân trần..." Kim Hạ thất vọng mà đẩy trán, cũng không rõ tình huống lúc đó thần trí nhìn thấy một nữ tử, nhưng ký ức lại hỗn loạn, tướng mạo của người đó cũng mơ hồ, thêm vào đó lại không biết vết thương chí mạng nằm trên người là chỗ nào, bây giờ nói cũng không rõ ràng. "Như vậy thúc có hay không gặp một loại hình cụ tra tấn rất cổ quái, là con rối hình người, hai tay co rút lại, mang con người nhốt vào bên trong, trong cơ thể bắn ra gai nhọn, một phát liền đưa con người về chỗ chết." Kim Hạ hỏi tiếp Thúc kinh ngạc há miệng, thở dài nói:"Là ái biệt ly" "Thúc cũng nghe qua loại hình cụ này?" "Có nghe nói qua, thế nhưng thứ này đã rất lâu không ai dùng. Làm sao ngươi thấy qua nó?" Kim Hạ buồn phiền gật đầu:"Hơn nữa đã nhìn thấy hai lần, không biết là người nào ở phía sau thao túng." "Ta có thể giúp ngươi chú ý." Tên thúc lại cắn miếng bánh nướng:"Có điều, có thể có manh mối hay không, ta không dám nói chắc." "Ngài chịu giúp ta, vậy là tốt rồi!" Kim Hạ vui mừng, hỏi tiếp:"Người Đông Dương ngài đã từng gặp qua sao?" "Thúc của ngươi số phận tốt, ta vẫn còn chưa gặp được chúng, đúng là ta có nghe nói bọn này hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần, trước bọn chúng làm loạn một cái miếu sau đó rồi đến thôn." Kim Hạ thở dài nói:"Bởi vì chúng có người dẫn đường....Ngài vẫn chưa gặp chúng thì tốt, bang Đông Dương bọn chúng chuyên dùng ám khí, trên ám khí có bôi độc." Kim Hạ hướng nhìn Tạ Tiêu một cái. "Trong bang của bọn họ có vài tên huynh đệ bị trúng ám khí, vết thương bị thối rữa, tìm được đại phu tốt họ cũng đành bó tay, hiện giờ vẫn còn nằm trên giường sống dở chết dở." "Là loại độc dược gì vậy?" Thúc ngạc nhiên hỏi "Không biết được, đại phu đều bảo chưa từng thấy qua, Kim Hạ tưởng hắn kiến thức sâu rộng, từ trong túi áo lấy ra viên ám khí cho hắn xem:" Chính là thứ này, cẩn thận đừng đụng lưỡi dao." Cái Thúc cầm lấy, dưới ánh trăng cẩn thận tỉ mỉ quan sát, lưỡi dao hiện ra nhàn nhạt thứ màu xanh đậm kì lạ. Hắn xem xét một hồi lâu, mới từ từ nói:"Ta nói cháu gái nghe, thứ này ngươi giữ cũng không có dùng gì, hay là để ta đưa một người xem thử một cái..Không chừng....À ...Ta cũng không biết được không, còn phải xem quyết đình của người này." "Ai vậy?!" Thấy hắn ấp a ấp úng, Kim Hạ kinh ngạc nhíu mày "Chính là ta biết một người, đối với độc dược rất có kinh nghiệm, có điều người này không thích cùng người ngoài giao thiệp." Kim Hạ nhạy bén nhìn thấy hắn như vậy, ý thức được điều không bình thường, cười tủm tỉm hỏi:"Người này? Là người thân thiết sao?" "Đi đi đi, đừng có nói hươu nói vượn." "Được, vậy ngài cũng hãy cẩn thận, chớ đem bản thân ra mà tính toán." Kim Hạ cười nói đem viên ám khí trong túi áo gói lại kĩ càng rồi đưa cho thúc:"Đúng rồi, cả ngày tìm ngài cũng không thấy đâu, ta đi đâu tìm ngài?" "Ta tới tìm ngươi." Tên thúc ăn mày giấu kỹ vào trong túi áo liền chuẩn bị rời đi Kim Hạ liền nhớ đến một chuyện, gọi hắn lại cười nói:"Thúc, tôn tử của ngài ở bên kia đang xem kịch vui ở kịch quán đằng kia, ngài có muốn đi xem thử không?" "Có khi nào gia gia phải đi tìm tôn tử bao giờ không?" Thúc vung tay vẫy, thản nhiên rời đi. Chờ đến khi hắn đi xa, Tạ Tiêu mới chậm rãi đi tới, liếc mắt nhìn Kim Hạ:"Ta cũng không hiểu được, ngươi đến Dương Châu mới mấy ngày, lại còn tìm cho mình một tên thúc thúc, mà lại là một tên ăn mày nữa." "Thiếu Bang chủ, ngươi đừng coi thường người khác." Kim Hạ nhìn tên thúc biến mất rồi mới cao giọng:"Hắn không phải là một tên tầm thường, hắn có tổ tông là thái giám trong cung. Năm đó kinh thành trong cung gặp trận đại hỏa, Kiến Văn Đế mất tích, tung tích không rõ, ngươi biết chứ?" "Việc này ai mà không biết." "Trong cung có một nhóm thái giám, vốn là tập võ để bảo vệ hoàng đế, Kiến Văn Đế tung tích không rõ, bọn họ cũng chạy ra ngoài cung. Giang sơn đổi chủ không thể nào cứu vãn, nhưng bọn họ ai cũng không muốn đầu hàng, bọn họ cũng không hề hầu hạ bất luận người nào khác, không thuộc quyền của ai cả, bọn họ không chấp nhận bất cứ bổng lộc gì. Bọn họ một mặt lang thang, một mặt đi từng nhà để mà kiếm chủ nhân." Sau khi nghe xong, Tạ Tiêu run người, mới thở phào một hơi:"Thật không nghĩ tới...Còn có người như vậy.." "Công phu của hắn phải gọi là lợi hại đấy." Kim Hạ lẩm bẩm:"Kỳ quái, sao họ Lục công phu đều tốt như vậy ?" "Đều rất tốt sao?" Tạ Tiêu lại làm mặt lạnh hừ nhẹ "Ca ca, ta còn phải chạy về chỗ Lưu đại nhân có chút việc, ngươi..." Kim Hạ xem xét nhìn hắn "Đi đi, ta thật tình không thấy người hầu nào mà lại sống bận rộn như ngươi." "Đúng rồi, Thượng Quan tỷ tỷ chuyện này...Ngươi nhớ tìm lời lẽ hỏi kĩ lại tỷ tỷ, chớ có đem ta ra khai vội." Kim Hạ vừa đi vừa quay đầu nhắc nhở hắn. Tạ Tiêu không nhịn được mà xua tay, muốn Kim Hạ đi nhanh đi, nhưng vẫn đứng tại chỗ cho đến khi không thấy nàng nữa, chần chờ trong chốc lát rồi mới rời đi.