Cẩm y chi hạ

Chương 142 : Ngoại truyện fanfic : phần 3

Phần này không phải của tác giả Lam Sắc Sư, mà là của fan Trung viết dựa theo những diễn biến của PHIM và lịch sử. AD chỉ dịch lại thôi. Mọi người đọc để giải trí. Lưu ý: Ngoại truyện là do fan Trung dùng trí tưởng tượng để viết nên có những chi tiết hơi vô lý nên fan mình thông cảm. Chân thành cảm ơn bạn Linh Phùng đã giúp mình dịch***** Thành hôn - Phần 1 Ngày thành hôn, chắc là ngày Lục Dịch cười nhiều nhất trong đời, hơn nữa là trong tâm hắn tràn đầy vui mừng. Ngày hôm đó quả không bình thường, tân lang thì cười tươi như hoa, tân nương bình thường thích cười thì lại khóc như mưa. "Mẹ, dì Lâm, con không nỡ rời xa mọi người" "Kim Hạ, mẹ cũng không nỡ xa con" "Kim Hạ, dì mới tìm lại được con, thế mà con đã lại gả cho người ta rồi." "Mẹ, con không gả đi nữa, không lấy chồng nữa đâu, con không muốn rời xa mọi người" "Hạ nhi, chúng ta không gả nữa, không gả nữa" Lục Dịch vốn chờ ở kiệu hoa trước nhà, vừa nghe thấy bên trong nhà có tiếng khóc lại còn đòi không gả, tâm hoảng loạn ngay lập tức bước nhanh vào nhà. "Nhạc mẫu, dì à, tiểu tế (con rể xưng hô với nhà vợ) biết mọi người không nỡ xa Kim Hạ, ba ngày sau con sẽ đưa Kim Hạ về thăm mọi người, bây giờ mọi người không nỡ gả Kim Hạ, nhưng không thể nào không gả được." "Đúng, đúng, Hạ nhi, mau lau nước mắt đừng khóc nữa, đừng chậm trễ giờ tốt lên kiệu hoa" "Mẹ, con không nỡ rời xa mẹ, con không lấy chồng nữa đâu" Lục Dịch vẻ mặt bất đắc dĩ thầm nghĩ nương tử của hắn sao lại có thể mang lại cho hắn kinh hãi như thế này, đây là mang nước mắt cả nửa đời sau khóc luôn trong ngày hôm nay sao? Lục Dịch dựa vào gần Kim Hạ, ghé bên tai Kim Hạ nói vài câu, nàng ngay lập tức ngẩng đầu, cầm hoa cưới của Lục Dịch lau đi những giọt nước mắt trên mặt thút thít nói: "Mẹ, dì, con sắp phải lên kiệu hoa rồi, ba ngày này mọi người phải bảo trọng, ba ngày sau con sẽ về thăm mọi người" Nói xong còn kéo Lục Dịch đi ra ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi nhanh chóng, nhanh cười nhanh khóc của nương tử Lục Dịch nở một nụ cười cưng chiều nhanh chóng chạy lại vén màn kiệu cho Kim Hạ lên, sau đó hướng hai vị tiền bối cáo từ, lên ngựa mang theo đoàn rước dâu rời đi. Thành hôn - Phần 2 Vào ngày này, Lục phủ được trang hoàng đặc biệt đẹp, sắc hỉ đỏ khắp nơi. Lục Dịch còn đang tiếp khách ở bên ngoài, Kim Hạ ở trong phòng không chịu được đã cởi khăn trùm đầu ra rồi, nàng đi lại nhìn trái nhìn phải quan sát trong phòng. Đây không phải lần đầu tiên nàng đến Lục phủ, phòng của Lục Dịch cũng không phải là nàng chưa từng đến, chỉ là không ngờ Lục Dịch lại tìm hiểu rõ về sở thích của nàng đến vậy, ngây cả loại phấn trang điểm bình thường nàng thích dùng nhất cũng biết rõ ràng. Ngày thường trong phủ Lục Dịch trang trí đều tối giản nhất, không thích quá hoa mỹ, không ngờ tới hôm nay trong phủ treo đầy đèn lồng đỏ cùng chữ hỷ, Kim Hạ nghĩ :"Xem ra đại nhân nhà ta cũng bị ảnh hưởng rồi." Kim Hạ còn chưa xem đủ thì bụng nàng đã kêu lên rồi. Mấy hôm trước mặc hỷ phục phát hiện béo lên một chút rồi, nguy cơ là không mặc vừa mất thôi, mấy ngày hôm nay Kim Hạ phải ăn kiêng, quyết tâm giữ vững "vòng eo nhỏ" cho đến ngày thành hôn. Aa, trên bàn có mấy mâm quả . Có thể ăn không? Chỉ do dự vài dây, Kim Hạ liền bắt đầu mỗi tay cầm một quả ăn thử. Thế là, Lục đại nhân gấp gáp trở về động phòng hoa chúc sau khi tiếp rượu chúc mừng của các vị đồng liêu thì thấy tân nương của mình đang ngấu nghiến xử lý bàn hoa quả. Kim Hạ nhìn thấy Lục Dịch trở về, ngay lập tức bỏ hoa quả trong tay xuống, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, muốn lau sạch vụn bánh cạnh miệng , nhưng bởi vì quá gấp ngược lại bị nghẹn, Lục Dịch vội vã vỗ lưng cho nương tử của mình, xác định nương tử của mình chưa bị nghẹn chết mới ngồi xuống giúp nàng lau vụn thức ăn bên khóe miệng. Kim Hạ bị giật mình:"Ngài, ngài sao lại trở về sớm vậy?" "Hôm nay là ngày đặc biệt, nàng muốn ta trở về muộn à?" "Ta...vừa rồi có hơi đói, ha ha" "Mấy ngày nay nàng ăn kiêng phải không, nhìn người nàng gầy hơn trước rồi đó, sớm biết nàng sẽ đói, bàn đồ ăn này là ta cho người chuẩn bị cho nàng, dọa nàng sợ à." Lục Dịch không khỏi cười khẽ "May là không bị nghẹn, nàng nói xem chúng ta thật vất vả mới đi đến được ngày hôm nay, nếu như toang vì bàn hoa quả này, thì nàng bảo ta phải làm sao, chẳng lẽ lại cùng nàng ăn hoa quả à" "Thì đó, ta như thế nào mà chàng chả nhìn thấy rồi, làm sao mà ta lại bị chàng dọa sợ được" "Khụ khụ, chính xác thì có một hình dạng của nàng ta chưa từng gặp qua." Lục Dịch cười nhẹ "Một lát nữa là được nhìn thấy rồi" Kim Hạ xấu hổ vừa cầm hoa quả vừa quay người nói:"Ta...còn chưa ăn no đâu, ta ăn thêm một chút..." Lục Dịch ngược lại làm mặt trầm trọng :"Ăn nhiều thêm một chút, tý nữa sẽ mệt đấy" Kim Hạ không ngờ tới Lục đại nhân bình thường điềm tĩnh hôm nay lại như thế này, nhưng bản thân nàng không thể thua được, ngược lại ưỡn ngực lên hỏi Lục Dịch :"Ta còn chưa tính sổ với ngài, ngài hôm nay lại mang bạc ra uy hiếp ta" Lúc đó nàng ấy khóc đến mức không muốn ra khỏi cửa nhà, Lục Dịch bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai nàng :"Cái đồ mê tiền này, hai chúng ta đã xin nghỉ phép ba ngày, giờ lành lại không lên kiệu hoa, chúng ta không cưới được nữa, vậy kỳ nghỉ phép của chúng ta phải hoãn lại, bổng lộc tháng coi như ..." Cái biệt danh "đồ mê tiền" này không phải tự dưng mà gọi nàng như thế đâu, Kim Hạ quả nhiên bị hắn lừa, lập tức nín khóc đi theo hắn. Kim Hạ lúc này lập tức hiểu ra, hoàng thượng đặc biệt đồng ý hôn sự này, lại còn tăng bổng lộc cho. Kim Hạ hiếu thắng hỏi Lục Dịch một câu :"Ngài chê ta vừa mê tiền vừa ngốc, vậy rốt cuộc chàng thích ta ở điểm nào?" Lục Dịch buồn cười nói :"Phu nhân nhà ta quả thực rất hiểu bản thân mình" "Ai ya, ngài mau nói... không nói thì hôm nay ta với ngày ngồi đây đàm đạo cả đêm." Thành hôn - phần 3 Lục Dịch đã từng nói với Kim Hạ :"Trước đây ta đã từng nghĩ qua, người con gái sẽ cùng ta trải qua nửa đời sau, sinh con đẻ cái cho ta sẽ như thế nào, cũng không thể nghĩ sẽ là người như nàng." Năm đó, phụ thân cũng từng đề cập với hắn chuyện thành thân, nhưng bị sự lạnh lùng cứng rắn của hắn từ chối. Khi đó chỉ cần phụ thân tìm nhi nữ nhà nào đến tương thân cũng bị hắn dùng mặt lạnh đến đối diện, còn lợi dụng chức vụ Cẩm Y vệ của mình để tìm hiểu về gia tộc dòng họ của đối phương, tám chín đời đều bị hắn điều tra, phụ thân cũng phải tùy ý chiều theo hắn. Mỗi lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô độc ngồi bên bờ sông cùng đôi bàn tay đã nhuốm máu, hắn đã từng nghĩ tới tương lai, nghĩ tới người con gái tương lai sẽ cùng bồi hắn, nghĩ rất nhiều lần cũng không có kết quả. Bởi cũng có vài vài cô gái từng xuất hiện bên hắn, thế nhưng lại không thể khiến hắn động tâm. Chỉ là bất luận hắn tưởng tượng như thế nào, cũng không nghĩ người ấy sẽ là Viên Kim Hạ. Trước khi Kim Hạ xuất hiện, trừ mẫu thân hắn ra, không có một nữ nhân nào cho hắn cảm giác khác biệt. Hắn từng nghĩ, có lẽ hắn sẽ yêu một cô gái giống như mẫu thân hắn, thế nhưng không ngờ tới, người con gái mà hắn yêu, ngoài việc nàng ấy biết đàn khúc "Đào yêu" thì hoàn toàn khác biệt với mẫu thân. Khoảnh khắc hắn động tâm, hắn mới biết, bất luận ngươi kháng cự cỡ nào, thì ngươi cũng không tránh được, trốn không thoát được định mệnh của cuộc đời. Lục Dịch không biết được từ bao giờ, Viên Kim Hạ ba chữ này đã khắc sâu trong tim hắn. Đã từng có lúc, mỗi khi nghĩ đến Viên Kim Hạ ba chữ này, hắn sẽ nghĩ đến truy thuật của nàng khá tốt, thế nhưng khinh công lại rất tệ, nàng hay nói nhưng cũng hay cười; trước mặt thì hay nịnh hót hắn nhưng sau lưng lại hay gọi hắn là "Lục Diêm Vương", nàng . . . Dần dần, Lục Dịch phát hiện, không biết bản thân mình bất tri bất giác lại biết nhiều thứ về nàng như vậy, những lúc không thấy nàng thì lại cảm thấy quá yên tĩnh. Lúc Dương Nhạc và nàng cãi nhau, hắn không hiểu vì sao lại thấy phiền não; Thời điểm Địch Lan Diệp đã có hôn ước hay chưa, hắn lại không nói như kịch bản bàn trước đó, hắn nói với nàng mình đã có hôn ước; Thời điểm nhìn thấy nàng ôm con mèo nhỏ dầm mưa, hắn tự động nghiêng ô về phía nàng, để mưa ướt đẫm bờ vai mình; Thời điểm Địch lan Diệp cầm tay hắn, Lục Dịch bỗng nhiên sợ nàng nhìn thấy; Thời điểm ôm nàng trong tay, hắn phải buộc mình trợn mắt mới ngăn mình không bật cười; Thời điểm nắm tay nàng ấy bắn súng trong rừng, hắn đột nhiên sợ nàng giẫy tay ra. Thời điểm nghe nàng ấy hát, hắn đột nhiên nghĩ... hắn đột nhiên không suy nghĩ được gì; Thời điểm bị thích khách đuổi giết, hắn lại muốn liều mạng chạy đến bảo vệ nàng; Thời điểm trên thuyền của Nghiêm Thế Phiên, nhìn thấy người bị hạ dược nằm trên giường là nàng, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, không biết người may mắn là nàng hay là hắn; Thời điểm Tạ Tiêu đến cầu hôn nàng, hắn đột nhiên thấy rất tức giận; Thời điểm nàng tưởng hắn có ý với Thượng Quan Hy, hắn cảm thấy...hận không thể cho nàng ấy một chưởng. Thời điểm nàng ấy chiến đấu vì sự an toàn của bách tính dân thường, hắn luôn đứng ngoài quan sát và xuất hiện giúp đỡ những lúc quan trọng; Thời điểm nàng khen ngợi Tạ Tiêu, hắn cũng muốn được nàng khen ngợi; Nhìn thấy nàng ấy nửa đêm ngủ không có chăn, hắn đã lấy chăn của Tạ Tiêu đắp cho nàng; Hắn không bao giờ nhắc đến mẫu thân với ai ngoại trừ phụ thân, thế nhưng lại nguyện ý kể cho nàng chuyện về mẫu thân mình; Hắn không muốn giả làm ca ca của nàng nữa; Cho đến khi Kim Hạ liều mạng để nhặt lại cho hắn chiếc vòng tay ngày ấy, thì hắn đã biết, chiếc vòng tay đã tìm được chủ nhân tương lai của nó rồi. Sau đó, hắn vì cứu nàng mà trúng độc, nàng lại vì cứu hắn mà dùng thân thử độc, bọn họ là dùng mệnh của chính mình để bảo vệ người kia, bảo vệ lẫn nhau. Lúc đó, Lục Dịch nhận "mệnh" rồi, hắn không muốn từ chối số phận của mình nữa, cũng không muốn che dấu tình cảm của chính mình nữa. "Ngài đang nghĩ gì vậy? Mau nói, ngài rốt cuộc thích ta ở điểm gì chứ?" Lục Dịch nhìn Kim Hạ với ánh mắt yêu chiều cười nói :"Ta thích chính là thích cái đồ vừa ngốc vừa yêu tiền lại thích cười là nàng đấy." Trong thế giới của ta, không có người nào có thể tốt hơn nàng, bởi vì, nàng chính là cả thế giới của ta. Kim Hạ cúi đầu :"Người ta cũng có ưu điểm mà" Lục Dịch ân cần cầm tay của Kim Hạ :"Không vội, ta còn cả một đời để tìm hiểu thêm về ưu điểm của nàng mà." Kim Hạ không phục, đang định nói thì Lục Dịch liền cúi xuống hôn. Lục Dịch ghé tai Kim Hạ nhỏ giọng nói :"Phu nhân, quang cảnh tuyệt đẹp, nàng đừng lãng phí thời gian. Không phải hôm trước nàng đã hỏi qua dì Lâm, thương thế của ta năm đó có ảnh hưởng đến đường con cái hay sao, dì Lâm nói sao?" Trên má Kim Hạ hiện lên hai trái cà chua nhỏ :"Nói...ta suy nghĩ nhiều rồi" Lục Dịch cười :"Xem ra phu nhân từ bốn năm trước đã có ý đồ đen tối với ta rồi, phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng đem bốn năm này ta thiếu nàng bù lại." Không đợi cho Kim Hạ tiếp tục xấu hổ nữa, Lục Dịch từ từ đè nàng xuống, nến đỏ dần cháy hết, động tĩnh trong phòng cũng không dừng lại. Ngày hôm sau, Kim Hạ bị ánh mặt trời chiếu vào đánh thức, tỉnh thì tỉnh, nhưng nàng lại không thể dậy được. Kim Hạ nhìn hoa văn trạm chổ trên nóc nhà, nội tâm bất đắc dĩ :"Lục Dịch khốn kiếp, nói cái gì đem bốn năm thiếu nợ bù lại, cũng không cần bù lại ngay trong một đêm chứ!!! Lại còn nợ còn thiếu sẽ từ từ bù sau chứ...đúng là cái đồ lừa gạt mà" "Thôi vậy, ngủ thêm chút nữa, coi như là tận dụng thêm cơ hội nghỉ ngơi đi..." Lục đại nhân đang ra ngoài mua điểm tâm cho vợ bỗng dưng hắt xì hơi mấy cái, tâm nghĩ :"Gió lạnh cảm lạnh là chuyện bình thường, về nhà sưởi ấm thêm vậy."