“Thực ra em sớm nên biết rõ, sự dịu dàng của anh là một loại khoan dung (thương hại), nhưng em làm thế nào cũng không học được, làm sao không bị lưới tình vây quanh, thật ra em sớm nên tạm biệt, sụ dịu dàng của anh cùng sự khoan dung của anh, nhưng em vẫn dắm chìm thật sâu…..không bao giò có thể thay đổi bất cứ gì nữa, trái tim tan vỡ của em cũng không liền lại được.” Trong tai truyền đến giọng hát từ tính Asan hơi tang thương đồng thời lại không thiếu sự dịu dàng, Tưởng Niệm nghe bài hát, cuộn mình ở đầu giường, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nghe giai điệu thương cảm, không hiểu sao trên mặt lại không có nước mắt, có lẻ từ lần trước ở bờ biển trở về, khóc suốt cả một ngày một đêm, nên đã khô cạn rồi. Từ bờ biển trở về, phát hiện Diêm Thương Tuyệt đã rời đi, Tiểu Miểu và chú An còn chờ bọn họ, cô chỉ hờ hững để chú An chon một ngày tốt, để cho An Nguyệt Lê và Tiểu Miểu nhanh chóng kết hôn, dĩ nhiên bọn họ cực kì kinh ngạc, cô cũng không có nói tiếp, bỏ chạy vào trong phòng, đóng cửa khóc lớn một lúc, cô biết, cô chính tay chôn cất hạnh phúc của cô. Hôn sự của An Nguyệt Lê và Tiểu Miểu cuối cùng cũng quyết định, trước đó Tiểu Miểu cũng không đồng ý, luôn miệng nói muốn bỏ đứa bé, thái độ kiên quyết làm người ta đau lòng, Tưởng Niệm biết cô ấy muốn thành toàn cho An Nguyệt Lê, sau đó An Chí Viễn mang tin tức Tiểu Miểu có thai nói với dì Thu, sau khi dì Thu một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, Tiểu Miểu mới đồng ý. Thực ra Tiểu Miểu cũng thật khờ, vì một người đàn ông không yêu cô ấy, lại bằng lòng hi sinh nhiều như vậy, thực sự đáng sao? Đáng buồn cười chính là có bao nhiêu người trên thế giới ở trong tình yêu thì tỉnh táo? Bản thân biết rõ sẽ đau, lại vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước, biết rõ là không muốn, lại vẫn ép buộc chính mình học cách buông tha, biết rõ là không thuộc về mình, lại vẫn muốn tận lực đi tranh thủ… An Nguyệt Lê không còn nụ cười dịu dàng ấm áp như thường ngày nữa, cằm đã mọc ra không ít râu ria, cực kì suy sụp, hắn bây giờ going như con rối búp bê, mặc cho người ta chi phối, hôm qua bị chú An kêu đi đưa thiệp mời, hôm nay bị dì Thu kêu đi thử áo cưới. Hắn tựa như có xác không hồn không còn cảm giác, có lẻ, tình yêu đã chết, tình cảm cũng chết lặng rồi! mất đi cô, thế giới của hắn hoàn toàn là màu xám rồi. Bỏ tai nghe điện thoại xuống, xoa xoa ánh mắt thấy đau, Tưởng Niệm xuống giường đi đến trước của sổ, nhìn bầu trời vẫn sáng trong như trước, mây trắng vẫn êm dịu như thế, gió vẫn tự nhiên như thế. Cũng may, thế giới của mình không có mất đi màu sắc, Nguyệt Lê, em sẽ thả anh ở giữa lòng em, từ từ nhớ lại. Ngày kia, ngày kia bọn họ phải kết hôn rồi, tất cả đã từng của cô và hắn đều đã đi qua, tương lai của hắn cô không được tham gia, tương lai của cô, cũng không có hắn. Nhưng mà mất đi hắn, cô còn có hạnh phúc sao? Tùy ý nhìn lại phát hiện ở cửa lớn không biết từ lúc nào có thêm một chiếc xe Aston • Martin, cực kì đẹp mắt, không ít người tụ tập xung quanh. Tưởng Niệm có chút nghi hoặc, nhíu mày khó hiểu nhìn, ai mà kiêu ngạo như vậy, lái chiếc xe sang trọng đến nơi này? Anh? Ngay sau đó cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trong xe liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tưởng Niệm ở trên chỗ tầng 2, đối diện với cô, khóe miệng gợn lên một nụ cười mê hoặc lòng người, bông tai kim cương màu lam ở bên tai phải phát ra ánh sáng đẹp mắt dưới anh mặt trời, cực kì chói mắt, người đàn ông đưa ngón trỏ về phía Tưởng Niệm, hơi hơi phác họa, như là xin mời. Ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp như yêu nghiệt này, Tưởng Niệm khó hiểu, hắn ta đang gọi mình? Cô không biết hắn nha! Tưởng Niệm cũng đưa ngón trỏ ra, đôi mắt sáng trợn to, chỉ vào chính mình, ý là ‘tôi?’ Nhìn hai tay của người đàn ông ghé vào trước cửa sổ xe, cười mị hoặc gật gật đầu, vẻ mặt nhàn rỗi nhìn mình. Trên mặt bất giác hơi đỏ ửng, thở nhẹ một hơi, xoay người đi đến cửa, không biết vì sao cô cảm thấy người đàn ông này có hơi quen, cô cảm thấy hằn không phải người xấu. Người đàn ông thấy Tưởng Niệm gật đầu đồng ý, có chút vui sướng khó nén, tình cảm khó nói nên lời lại nảy sinh trong lòng, vẻ mặt chờ mong nhìn cửa, một lúc liền thấy Tưởng Niệm mặc áo trắng, một chiếc quần jean ngắn đơn giản giản dị, buột tóc đuôi ngựa, đỏ mặt phác phác đi về phía này, cô, vẫn giống như mười năm trước, chỉ cần liếc mắt nhìn là sẽ khiến người ta mê luyến đến tột cùng. Trái tim, kích động như tiểu nam sinh lần đầu yêu, kích động, khát khao, rối rắm….không thể chờ đợi. “Anh là..?” Trong lúc người đàn ông đang hết sức sửng sờ, Tưởng Niệm đã ở trước xe, hơi hơi gật đầu, vẻ mặt thân thiện nhìn người đàn ông. Người đàn ông không nói lời nào, chỉ là nhin cô thưởng thức, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt có hơi khó xử của Tưởng Niệm, hai người, một người ở trong xe, một người ở ngoài xe, cứ như vậy nhìn nhau, mặc dù Tưởng Niệm có chút xấu hổ, nhưng cô thực sự cảm thấy rằng, cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó, cho nên cô nhìn hắn nhớ lại. Người dân càng ngày càng tập trung nhiều ở xung quanh chỗ này, bao quanh hai người. “Tưởng Niệm, con quen người có tiền này à?” “Qa! Chiếc xe thật đẹp nha, Tưởng Niệm thật rất giỏi nha, soái ca lần trước cũng đi một chiếc sang trọng, cũng là quen em sao?” Mọi người nhìn chiếc xe xuất sắc chảy nước bọt, không nhịn được dò hỏi Tưởng Niệm. Cũng khó trách bọn họ lại hỏi như vậy, từ lúc Tưởng Niệm xuất hiện, người đàn ông này liền nhìn thẳng cô, tròng mắt cũng sắp lọt ra, người không biết còn tưởng rằng soái ca này từ trong núi ra ngoài, không kiềm chế mà nhìn chằm chằm một nữ sinh, mặt dù nữ sinh này thật sự rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể giống như chưa từng thấy qua con gái như vậy chứ! Tưởng Niệm cũng bị làm cho chẳng biết làm sao, gọi cô xuống nhưng mà chỉ ngây ngốc nhìn cô, không nói lời nào cũng không có xuống xe, làm hại cổ của cô đã nghiêng đến phát đau: “Hoặc là anh xuống, hoặc là nói chuyện, nếu không thì tôi đi đây.” “Em thật sự không nhớ ra tôi sao?”