Có một số người nhất định không thể sống cùng nhau cả đời, thế nhưng loại cảm giác như thế đó lại có thể cất giấu trong lòng cả đời, không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, bạn liền cảm nhận được tình yêu sâu đậm của anh ta, vì cậy có được và mất đi có lẻ chỉ là một loại hạnh phúc khác.
[email protected]@@----
Sau khi Tưởng Niệm đi, trong phòng bệnh yên lặng tựa như không còn sự sống, hai người cũng không biết mở lời thế nào, An Nguyệt Lê không di dời tầm mắt chỉ là chăm chú nhìn Hồ Tiểu Miểu, tựa như muốn nhìn thấu cô.
Cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, bởi vì đè nén cơn giận, trước trán nổi lên một vài gân xanh.
Cuối cùng Hồ Tiểu Miểu bình tĩnh lại chỉ là lặng im nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn sáng chói như thế, làm người ta cảm thấy ấm áp như thế, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.
“Nói đi! Em định làm thế nào?” Cuối cùng An Nguyệt Lê phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này, hắn biết phải chuyện này phải nhanh chóng giải quyết một chút.
Vừa đi đến lầu dưới Tưởng Niệm mới phát hiện không mang theo túi xách, cúi đầu thất vọng lại đi về phía cầu thang: “Mình quả thật đần hết biết.” (>"
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
62 chương
172 chương
38 chương
79 chương
10 chương
90 chương
5 chương
73 chương
54 chương