Cẩm tú thế gia
Chương 11 : Tranh hơn thua
Edit: Aininh
Beta: Chuông Gió
Tuy rằng đường đến Giang Ninh không gần thế nhưng Quý gia bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến.
Lão phu nhân đã thu xếp để Kiều Kiều quỳ lạy các vị trưởng bối trong nhà theo tập tục của địa phương, chính thức trở thành con gái nuôi của Quý gia.
Kỳ thực tuổi tác của Kiều Kiều và Tú Tuệ là như nhau, đều cùng bảy tuổi nhưng vì Kiều Kiều không nhớ sinh nhật của mình trước đây, hơn nữa Tú Tuệ lại cao hơn Kiều Kiều một chút, vì vậy lão phu nhân liền đứng ra quyết định, phân chia lớn bé cho hai nha đầu này.
Quý Tú Ninh là con gái nuôi của đại phòng Quý gia, đứng hàng thứ ba.
Dựa theo thông lệ, Kiều Kiều sẽ có hai nha hoàn hầu hạ bên người, ngoại trừ Thái Ngọc, lão phu nhân còn an bài thêm cho nàng một người mới tên là Linh Lan, mười một tuổi.
Theo quy củ trong phủ, nhất đẳng nha hoàn đều mặc trang phục màu phấn hồng, nhị đẳng mặc màu xanh lam, nhìn trang phục của hai người, Kiều Kiều hé môi cười.
– Tam tiểu thư! Người thấy có chỗ nào không thích hợp ư? – Linh Lan ngây thơ hỏi.
Kiều Kiều vừa sửa sang lại y phục của mình vừa nói:
– Không có chuyện gì cả. Chẳng qua ta cảm thấy y phục của các ngươi toát lên vẻ vui mừng mà thôi. – Nàng cười đắc ý, thể hiện rõ vẻ đơn thuần của trẻ con, khiến cho hai nha hoàn đều che miệng cười.
– Tam tiểu thư! Nếu như người thích thì nô tỳ có thể đổi cho người. Như vậy thì tủ quần áo của người sẽ có thêm nhiều màu sắc đấy ạ. – Lúc trước, lão phu nhân sai người làm cho Tam tiểu thư mấy bộ quần áo, đều là màu trắng, trông rất đẹp mắt.
Kiều Kiều lắc đầu nói:
– Y phục đẹp như vậy không lên để nhiễm bẩn, ta mặc như thế này là được rồi.
Lúc này, nàng đang mặc một bộ quần áo màu nâu sáng. Tuy rằng màu sắc rất tầm thường nhưng lại càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà của nàng, trông vô cùng xinh đẹp. Có đôi khi mấy nữ hài tử còn nhỏ tuổi mặc mấy bộ y phục màu nâu – xám đậm màu như vậy lại càng lộ ra vẻ đẹp đẽ tinh tế.
Thái Ngọc vẫn luôn tỉ mỉ quan sát tiểu thư nhà mình, thấy vậy liền bật cười, nói:
– Dáng dấp tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, dĩ nhiên là mặc gì cũng đẹp rồi.
– Đó là đương nhiên. – Kiều Kiều hơi hơi ngẩng cao đầu, trong giọng nói có chút kiêu ngạo.
Thái độ của nàng như vậy càng chọc hai nha hoàn kia cười không ngừng.
Cười đủ rồi, Thái Ngọc mới cầm áo choàng lên nói:
– Được rồi, được rồi. Tỷ tỷ nhỏ của nô tỳ, người đừng có trì hoãn nữa. Lão phu nhân ghét nhất là trễ giờ đó. Chúng ta nên tới sớm một chút vẫn hơn là đi muộn. Nào, để nô tỳ khoác thêm áo choàng cho người. Bên ngoài vẫn có gió đấy ạ.
Từ trước đến nay, theo quy định của lão phu nhân, cả nhà sẽ cùng nhau dùng bữa, mặc kệ là sớm hay muộn. Trên đường trở về có nhiều bất tiện thì không bắt buộc phải làm như vậy nhưng hiện tại nếu đã quay về nhà, mọi việc dĩ nhiên đều phải có nề nếp.
Tòa nhà của Quý gia là kiểu nhà cũ, xây dựng theo kiểu tầng tầng lớp lớp, tất cả chủ tử đều ở phía trong nhưng cũng may là đường đi không quá xa, Kiều Kiều nhét tay vào một chiếc túi sưởi nho nhỏ, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Từ xa, trông thấy ba tỷ muội thuộc chi thứ hai, Kiều Kiều đã mở miệng chào giòn giã:
– Chào Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ và Tứ muội muội.
– Hừ. – Không đợi mọi người trả lời, tứ tiểu thư Tú Mỹ khẽ ”Hừ” một tiếng, sau đó lập tức quay đầu rời đi.
– Tú Mỹ! Sao muội lại có thái độ không lễ phép với Tú Ninh tỷ tỷ như vậy? Mau xin lỗi đi. – Tú Nhã khẽ nhíu mày, mang dáng vẻ người lớn dạy dỗ muội muội. Mặc dù giọng nói rất mềm mại dịu dàng nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng kiên quyết.
Tú Mỹ khẽ xoắn góc áo, hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Kiều:
– Tú Ninh tỷ! Thật xin lỗi.
– Không sao đâu. Chắc là tổ mẫu chờ rất sốt ruột. Chúng ta mau đi thôi. – Kiều Kiều khẽ cười, lộ ra hai núm đồng tiền xinh đẹp.
Ở Quý gia, người không ưa nàng nhất có lẽ chính là Tú Mỹ muội muội nhỏ tuổi nhất này. Trước đây, Tú Mỹ vốn dĩ là Tam tiểu thư của Quý gia. Nàng cũng thường cùng Tử Ngư chơi đùa rất vui vẻ. Hiện tại, nàng vô duyên vô cớ biến thành tứ tiểu thư, không chỉ có vậy, Tử Ngư đối với Kiều Kiều còn nảy sinh một loại tín nhiệm không giải thích được, vô cùng thích bám theo sau lưng Kiều Kiều. Vậy nên Tú Mỹ tiểu thư mới coi Kiều Kiều là kẻ thù đáng ghét nhất của mình.
Thế nhưng Kiều Kiều cũng không nghĩ ngợi gì, con nít dĩ nhiên sẽ có thái độ nhỏ mọn như vậy, nói không chừng còn không nhỏ mọn bằng nàng lúc còn nhỏ.
Khi bốn người đi đến phòng chính thì thấy Tử Ngư đang chơi oẳn tù tì cùng với lão phu nhân.
– Tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ! Nhị tỷ tỷ! Tiểu muội! – Tử Ngư vừa hô to vừa lao về phía mấy tỷ muội bọn họ, dĩ nhiên là đến nắm tay Kiều Kiều.
Lão phu nhân nói đùa với Trần ma ma đang hầu hạ ở bên cạnh:
– Tử Ngư và Tú Ninh tình cảm rất tốt nha. Hai người đúng là có duyên phận tỷ – đệ.
Trần ma ma mỉm cười phụ họa:
– Đúng vậy.
Tú Mỹ thấy Tử Ngư nắm tay Kiều Kiều, lập tức tỏ thái độ không vui.
– Tổ mẫu! Tử Ngư ca ca không thích con. – Nàng nũng nịu đi qua, chu miệng cáo trạng với lão phu nhân.
– Huynh thích tiểu muội mà. Tử Ngư lớn tiếng nói.
Tú Mỹ nghe vậy thái độ vui vẻ ra mặt, nhìn về phía Kiều Kiều vài lần với vẻ khiêu khích, khiến cho Kiều Kiều bật cười.
Lão phu nhân cố tình trêu trọc tiểu nha đầu kia nói:
– Kìa! Tú Mỹ! Con xem, Tử Ngư nói là thích con đó.
– Tử Ngư ca ca. Chúng ta cùng đi chơi thôi.
Tử Ngư lắc đầu nói:
– Huynh muốn ở cùng với tỷ tỷ cơ.
– Phì! – Mấy người lớn thấy vậy đều bật cười. Rốt cục cũng chỉ là trẻ con nên Tiểu Tú Mỹ khẽ phồng má lên nói:
– Huynh…Huynh…Huynh nói huynh thích muội. Tại sao…tại sao lại có thể….tại sao lại có thể lật lọng chứ?
Tử Ngư lập tức cãi lại:
– Dĩ nhiên là huynh thích muội rồi. Huynh cũng thích cả Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ nữa. Nhưng huynh thích nhất là tỷ tỷ của huynh. Mẫu thân của huynh nói ”Người muốn huynh và tỷ tỷ tương thân tương ái”.
Nghe đến đó, Vãn Tình tiểu thư vẫn luôn lạnh lùng băng giá cũng bật cười.
– Thực đúng là trẻ con mà. Được rồi! Mấy đứa nhóc các con cũng đừng có tranh cãi mãi chuyện ai thích ai, hay là ai không thích ai nữa. Các con đều là bảo bối của Quý gia chúng ta. Mấy tỷ đệ các con có tương thân tương ái, tổ mẫu trông thấy cũng vui vẻ. Các con vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ lời tổ mẫu đã dạy các con, Quý gia là một thể, mỗi người các con đều là một phần tử của Quý gia, mặc kệ người khác thế nào, chúng ta nhất định phải đoàn kết. – Lão phu nhân thuận theo tình hình mà giảng đạo lý cho mấy đứa nhỏ.
– Chúng con biết rồi ạ. Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời.
Mọi người đang trò chuyện thì Nhị phu nhân bước vào, trông thấy mấy đứa trẻ đã đến đông đủ cả thì cong môi cười nói:
– Thoáng một cái con đã không thấy mấy đứa nhỏ đâu. Mong mẫu thân đừng trách tội con.
– Con chào mẫu thân ạ.
– Cháu chào nhị thẩm ạ.
– Được rồi, được rồi. Sao không cởi áo choàng cho mấy đứa nhỏ vậy? Trong phòng và bên ngoài nhiệt độ chênh lệch rất lớn, lúc lạnh lúc nóng, cũng dễ bị cảm. – Nhị phu nhân vô cùng kỹ tính vừa nhìn mấy nha hoàn hầu hạ cạnh mấy tiểu thư vừa nói.
Lão phu nhân mỉm cười nói:
– May mà con cẩn thận. Mau cởi áo choàng rồi ngồi lên giường thôi, sắp đến giờ ăn tối rồi.
Mấy tiểu cô nương đều ngồi xếp bằng bên cạnh lão phu nhân. Ánh mắt của lão phu nhân khẽ đảo qua, đảo lại nhìn mấy đứa nhỏ, dừng lại trên người Kiều Kiều trong chốc lát, sau đó lập tức dời đi chỗ khác.
– Lê Vận. Nếu chúng ta đã dàn xếp mọi việc thỏa đáng thì việc học cũng không nên bỏ qua, đợi ngày mai, hãy an bài cho mấy đứa trẻ tiếp tục việc học tập thôi. Tú Ninh chưa có kiến thức căn bản, e là sẽ không theo kịp chương trình của Tú Nhã và Tú Tuệ nên hãy sắp xếp để cho nàng học cùng với Tú Mỹ và Tử Ngư đi.
Nhị phu nhân khẽ giật mình một chút, sau đó đã lập tức mỉm cười đáp:
– Vâng ạ.
Tử Ngư và Tú Mỹ đã học được hai năm rồi còn Tú Ninh lại không có một chút kiến thức căn bản nào, vốn nên để nàng học hành một mình. Nhưng hôm nay, lão phu nhân lại không có dự định như vậy, ngược lại bà còn an bài cho nàng học cùng với nhóm của Tử Ngư nên Nhị phu nhân cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, bà cũng sẽ không nói ra ý kiến của mình. Nếu lão phu nhân đã làm như vậy, dĩ nhiên là bà có chủ ý riêng của mình. Đối với việc này, từ trước tới giờ, Nhị phu nhân chưa từng nghi ngờ. Bởi vì bà tin vào quyết định của lão phu nhân.
Truyện khác cùng thể loại
692 chương
73 chương
14 chương
76 chương
30 chương