Cẩm Tú Mỹ Nhân
Chương 20
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cuống quýt chạy ra khỏi cánh rừng, chỉ hận bản thân không thể mọc thêm hai chân để chạy trốn. Đột nhiên một thân ảnh đỏ rực xuất hiện ngay trước mắt, Thẩm Gia Cẩm chỉ cảm thấy hoa mắt, con đường phía trước đã bị người ta chặn lại.
Người đến là một muội tử rất nổi bật rất mê người, xiêm y đỏ thẫm, dáng người nóng bỏng lồi lõm trước sau, hơn nữa hé ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nếu so Hạ Tiểu Muội với muội tử trước mắt, thì quả thực như hoa dại ven đường với hoa hồng đỏ tươi vậy.
Hoa hồng đỏ cười rất động lòng người, "Các ngươi gấp gáp đến vậy là muốn đi đâu?"
Thẩm Gia Cẩm theo bản năng che chắn Hạ Tiểu Muội ở sau lưng mình, cảnh giác nói, "Bọn ta có chút việc gấp, xin cô nương nhường đường."
Hoa hồng đỏ vô cùng phong tình khẽ gảy sợi tóc mai, "Cô nương ta cũng có chuyện gấp muốn tìm các người nha, nhường thì làm sao tìm được?"
Hạ Tiểu Muội giật giật tay áo Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm gật đầu ngầm hiểu ý, nói với hoa hồng đỏ, "Đã vậy, chúng ta lên trấn trên nói tiếp, vùng đất ở đây hoang vu, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện."
Hoa hồng đỏ cúi đầu mỉm cười, "Vừa nảy chẳng phải các ngươi ở vùng đất hoang vu này xem cuộc vui xem rất thoải mái sao?"
Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội rùng mình, Thẩm Gia Cẩm nhíu mày, "Ngươi muốn gì?"
"Khi đó nếu không phải ta, hai người các ngươi sớm đã bị Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu giết rồi! Ta..." Hoa hồng đỏ khẽ cười, "Chẳng qua muốn mời công tử đến hàn xá tụ họp một chút mà thôi."
Hạ Tiểu Muội hoảng sợ, nắm chặt tay áo Thẩm Gia Cẩm, "Thần kinh ngươi đừng đi!"
Bàn tay Thẩm Gia Cẩm phủ lên bàn tay Hạ Tiểu Muội trấn an nàng, "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Sau đó nhìn hoa hồng đỏ, nghiêm mặt nói, "Cô nương nói ở đâu, bọn ta chẳng qua chỉ đi ngang con đường này, lẽ nào ở đây đúng lúc có diễn một tuồng kịch lớn?"
Hoa hồng đỏ ngắm nghía sợi tóc đen trong tay, khóe miệng hàm chứa tia cười thản nhiên, "Công tử không chịu, ta đành đắc tội thôi." Vừa dứt lời, nàng vung tay áo, tung bột phấn lên mặt Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm chẳng kịp né tránh, đã hít một ít bột phấn vào, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Hoa hồng đỏ ôm lấy thân thể hắn, cười yêu kiều, thi triển khinh công nhẹ nhàng đi xa.
Một mình Hạ Tiểu Muội ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng hung hăng cắn môi dưới, vén làn váy đuổi theo.
Hoa hồng đỏ mang Thẩm Gia Cẩm đến một gian phòng, trong phòng sớm đã có một nam nhân đứng đợi, thấy chỉ có mỗi Thẩm Gia Cẩm không khỏi sửng sờ, "Còn người nữa đâu?"
Hoa hồng đỏ ném Thẩm Gia Cẩm lên giường, bỏ một viên thuốc vào miệng hắn, sau đó bất mãn quệt mồm ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Nữ nhân kia hả? Ta không dẫn tới."
Nam nhân hình như có chút phát giận, "Sao không cùng mang tới đây, ngươi thật vất vả mới dẫn Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu rời đi, vứt bọn họ ra cũng không dễ dàng, nếu nàng đụng phải hai người kia, còn có mạng ở đây sao?"
Sự ghen ghét trong mắt hoa hồng đỏ càng tăng, "Thiếu chủ, ngài coi trọng ả Tây Thi đậu hũ kia hả? Lo lắng cho ả tới vậy?"
Thiếu chủ trong miệng nàng, cũng chính là Hác Phong Lưu, bước lên phía trước vài bước, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta rời đi trước, ngươi nhất định phải hỏi rõ tăm hơi của bức họa mỹ nhân, hắn uống thuốc xong, chắc chắn sẽ nói."
Dứt lời, Hác Phong Lưu đẩy cửa sổ ra, hai ba bước đã không thấy bóng dáng đâu, hoa hồng đỏ siết chặt nắm đấm, đứng tại chỗ rất lâu mới từ từ xả được cơn giận.
Nàng xoay người nằm nghiêng bên cạnh Thẩm Gia Cẩm, khẽ nói, "Ngươi nói đi, Thiếu chủ nhà ta có phải đi tìm tiểu mỹ nhân của ngươi không?"
"Ai?"
Sau lưng có sát khí, nàng vội vàng thoát người ra, thanh đoản kiếm cắm ngay vị trí nàng nằm nghiêng. Một hắc y nhân có dáng người nhỏ nhắn nhanh chóng thu hồi đoản kiếm, hoa hồng đỏ trở tay đánh một chưởng, khiến hắc y nhân lui về sau vài bước.
Hoa hồng đỏ đánh lên giường mượn lực, xoay người rút một trường kiếm từ mép giường đâm tới, hắc y nhân không chút hoang mang chắn được, đoản kiếm cầm trong tay, không rơi vào thế hạ phong tí nào.
"Ngươi muốn gì?"
Hoa hồng đỏ quát, luồn tay vào ngực áo tung bột phấn, hắc y nhân lại không bị ảnh hưởng gì, nghênh đón bột phấn trước mặt, hoa hồng đỏ lui về sau vài bước, hắc y nhân nhanh chóng xoay người, vác Thẩm Gia Cẩm lên vai, vận khí nhảy một cái, ra khỏi gian phòng.
Hoa hồng đỏ đuổi theo vài bước, lại phát hiện thân pháp của hắc y nhân rất tuyệt diệu, chỉ vài cú nhảy đã không thấy bóng dáng đâu, đánh mất Thẩm Gia Cẩm, hoa hồng đỏ giậm chân, xoay người đi theo phương hướng của Hác Phong Lưu, nàng phải nhanh chóng nói cho thiếu chủ biết, Thẩm Gia Cẩm bị người ta cướp rồi!
Hắc y nhân khiêng Thẩm Gia Cẩm suốt dọc đường, còn rẽ vào một nhà dân, sau khi hắn đặt Thẩm Gia Cẩm xuống, phát hiện Thẩm Gia Cẩm vẫn hôn mê, đưa tay ra dò xét trên trán hắn, lại bắt mạch, xác định Thẩm Gia Cẩm không đáng ngại gì mới bỏ đi.
Thẩm Gia Cẩm trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy choáng váng, hơn nữa cả người đều không có khí lực, hắn dần dần mở mắt, lại chẳng nhìn rõ người trước mặt, chỉ cảm nhận được một đôi tay mềm mại đang nắm bàn tay to của mình.
"Tiểu Muội..." Hắn lẩm bẩm phun ra hai chữ này, tiếp tục hôn mê.
Hạ Tiểu Muội mừng rỡ khi thấy Thẩm Gia Cẩm mở mắt, còn nghe hắn gọi tên mình, liên tục không ngừng trả lời, "Ta ở đây! Ta ở đây! Thần kinh ngươi mau tỉnh lại đi..."
Nàng còn chưa nói hết, đã thấy Thẩm Gia Cẩm bất tỉnh, nước mắt không nhịn được lăn dài, nóng nảy vây quanh, cầm khăn lau cho Thẩm Gia Cẩm, cả người Thẩm Gia Cẩm nóng hổi, người cũng không tỉnh táo, mê man liên tục, thỉnh thoảng tỉnh cũng chỉ gọi tên nàng, tiếp đó lại mê man, nàng chẳng biết Thẩm Gia Cẩm bị làm sao, chỉ có thể không ngừng gọi tên hắn, đôi mắt khóc một ngày một đêm vừa đỏ vừa sưng.
Cuối cùng không còn biện pháp nào, nàng đi mời đại phu ở trấn này, từng đại phu đến xem đều lắc đầu, chỉ nói Thẩm Gia Cẩm hết thảy đều bình thường, trên người không có bất kỳ bệnh tật gì, cũng không rõ tại sao Thẩm Gia Cẩm cứ hôn mê bất tỉnh.
Hạ Tiểu Muội gấp đến độ sắp điên mất, tiễn đại phu đi, nàng nhào vào lòng Thẩm Gia Cẩm khóc nức nở, "Rốt cuộc ngươi bị sao thế? Mau tỉnh dậy đi... Ta không bao giờ hung dữ với ngươi nữa, cũng không mắng ngươi nữa, ngươi mau tỉnh lại đi..."
Thẩm Gia Cẩm chật vật mở mặt, hắn cảm thấy bên tai rất ồn ào, có người ghé vào tai hắn không ngừng nói, không ngừng khóc, nhưng hắn vẫn mơ màng, làm sao cũng không mở mắt được.
"Ầm ĩ quá... Tiểu Muội..."
Hạ Tiểu Muội trợn mắt nhìn hắn, nước mắt cũng chưa kịp lau, "Ta ở đây ta ở đây, thần kinh, ngươi sao rồi?"
"Tiểu Muội..."
Hạ Tiểu Muội lại rơi nước mắt, nàng nức nở, cầm tay Thẩm Gia Cẩm, vuốt mặt hắn, "Ta ở đây, ta ở đây..."
"Ta..." Thẩm Gia Cẩm còn chưa nói hết, tiếp tục hôn mê.
Hạ Tiểu Muội biến sắc, cố sức lay người hắn, "Chàng mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa! Đừng ngủ nữa!"
Ngoài phòng đột nhiên vang lên một giọng nói, "Muội thế này sao cứu được hắn!"
"Ai?" Hạ Tiểu Muội cảnh giác ngồi dậy, siết chặt khúc gỗ bên người.
Trên cửa in một bóng người, "Tại hạ Hác Phong Lưu."
Hạ Tiểu Muội đi tới cửa, khẽ mở một chút nhìn ra ngoài, quả nhiên là Hác Phong Lưu.
"Tại sao ngươi ở đây?" Hạ Tiểu Muội ngờ vực, nàng vốn không có cảm tình với tên Hác Phong Lưu này, càng hoài nghi.
Hác Phong Lưu mỉm cười, "Muội đừng quên ta là người giang hồ, thần kinh bán tranh giả lừa người ta, tránh không được bị người ta trả thù, hắn bị hạ độc, nên mới mê man không tỉnh..."
Cách một cánh cửa Hạ Tiểu Muội nghe Hác Phong Lưu nói, nàng không dám mở rộng cửa, hiện tại nàng chẳng biết Hác Phong có ý đồ gì, ngoại trừ Thẩm Gia Cẩm, nàng không tin bất kỳ ai.
"Làm thế nào để cứu hắn? Tại sao ngươi muốn nói những thứ này cho ta biết? Có phải ngươi hạ độc hắn không?"
Khóe miệng Hác Phong Lưu lộ ra nụ cười khổ, "Chốc nữa muội sẽ biết phải cứu hắn như thế nào, ta... Tiểu Muội, ta khuyên muội giao hắn cho ta, sáng ngày mai, ta nhất định trả cho muội một Thẩm Cẩm khỏe mạnh."
Hạ Tiểu Muội hừ lạnh, "Không cần! Ta sẽ không giao hắn cho bất kỳ ai, ngươi đừng si tâm vọng tưởng!"
Trong mắt Hác Phong Lưu toát ra tia thương cảm, "Tiểu Muội, ta không muốn xài sức mạnh xông vào, muội mau giao hắn cho ta. Muội tin ta đi, ta là..."
"Tiểu Muội..." Hắn chưa nói hết lời, Thẩm Gia Cẩm ở trên giường rên một tiếng, tâm trí Hạ Tiểu Muội lập tức bị hấp dẫn.
"Thần kinh, chàng không sao chứ?"
Hác Phong Lưu thở dài thật sâu, thử dò xét gọi Tiểu Muội một lần nữa, nhưng chỉ đổi lấy tiếng cút của Tiểu Muội, hắn vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
14 chương
10 chương
13 chương
50 chương
25 chương
51 chương
11 chương
52 chương