Cẩm Tú Mỹ Nhân
Chương 10
Ngay lúc hai người khí thế ngất trời, bỗng một cô nương lay động lòng người đến gần cửa tiệm, yểu điệu hỏi, "Các ngươi đang tìm Tiểu Cường à?"
Hạ Tiểu Muội đỡ trán, vô lực đẩy đẩy Thẩm Gia Cẩm, "Đối phó với nữ nhân, ngươi sở trường nhất, ngươi đi đi. Gian này không có, ta vào buồng trong xem sao."
Thẩm Gia Cẩm lấy khăn lau mặt, "Đúng vậy, chúng ta đang tìm Tiểu Cường."
Mới vừa ngẩng đầu, Thẩm Gia Cẩm bị làn gió hương từ chiếc khăn tay tập kích làm cho mê mẩn, bàn tay mềm mại trắng như tuyết vươn ra, giọng nói thỏ thẻ vang lên, "Hở? Là Tiểu Cường nào đấy..."
Thẩm Gia Cẩm mở miệng, nhảy mũi hắt xì! Một cái, cô nương thoáng chốc đen mặt.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô nương, ta hơi bị dị ứng với son phấn." Thẩm Gia Cẩm không có thành ý xin lỗi.
Cô nương kia nhướng đôi mắt xinh đẹp, "Quên đi, nô không so đo với chàng."
Lúc này Thẩm Gia Cẩm tỉ mỉ quan sát vị cô nương đó, đúng là mỹ nhân tuyệt thế, nhìn mái tóc kìa, đen tuyền như mực. Gương mặt kia, trắng nõn như gốm sứ, còn mày thanh mi tú nữa. Nhìn đôi mắt kìa, long lanh rất có thần. Chiếc mũi kia thì khéo léo cao thẳng. Còn cái miệng thì xinh đẹp đỏ thắm. Hơn nữa bộ ngực —— thật là hung khí* của nhân gian mà!
Nàng còn mặc chiếc yếm đỏ rực, bên ngoài chỉ khoác một áo lụa mỏng, theo từng động tác của nàng, hung khí của dân gian kia bèn mưu sát vô số người!
Thẩm Gia Cẩm cũng phớt lờ, cô nương ấy bắt đầu dây dưa, cánh tay quàng qua cổ hắn, ghé vào tai hắn thổi khí, bắp đùi trắng như tuyết tuột ra khỏi quần lụa mỏng, vuốt ve một đường dọc theo chân Thẩm Gia Cẩm.
"Cái gì... Tiểu Cường vậy..." Giọng nói mềm mại vô cùng mê hoặc, mang theo hương vị hấp dẫn chết người.
Thẩm Gia Cẩm đen mặt, chuyển sang cười, đưa tay nhẹ nhàng cào dưới nách mỹ nhân, "Hahahaha..." Hình tượng mỹ nữ câu người trong nháy mắt hỏng bét, nàng cười điên cuồng theo phản xạ lui về sau một bước.
"Ha ha ha ha..." Mỹ nữ cười.
"Ha ha ha ha..." Mỹ nữ vẫn còn cười.
Thẩm Gia Cẩm nhịn được một khắc, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt không chút biểu cảm cầm miếng đậu hũ, nhét vào miệng nàng, "Khụ khụ khụ..." Mỹ nữ bị sặc, sặc đến ứa nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng may không cười nữa.
"Ngươi là ai?" Thấy nàng rốt cuộc cũng nhịn được cười, Thẩm Gia Cẩm tò mò hỏi.
Lúc này mỹ nữ nhếch nhác vô cùng, nàng thở hổn hển, dùng đôi mắt mùa thu trừng Thẩm Gia Cẩm, cầm cái khăn lau khóe miệng, vâng... vừa nãy không cẩn thận cười ra nước miếng, "Nô là tiểu Phương."
Trong thôn có một cô nương gọi là Tiểu Phương, dáng dấp đẹp lại lương thiện... Vâng, đẹp thì có đẹp, nhưng không thô, tuyệt đối không thô bỉ tí nào, mà cách ăn mặc này, chỉ có thể xưng là: Tục!
Thẩm Gia Cẩm gật đầu, quay sang hỏi, "Vì sao không phải Tiểu Vi chứ?"
Có một tiểu cô nương xinh đẹp, tên nàng là Tác Tiểu Vi... Thẩm Gia Cẩm quan sát vóc dáng mỹ nữ từ trên xuống dưới, người này có hung khí không thể xưng là ‘tiểu cô nương’ được!
Tiểu Phương giận lườm hắn, "Tiểu Vi có người gọi rồi, trước đó vài ngày được người ta chuộc thân, aizzz.... Người chuộc thân cho nàng thực sự là một kẻ si tình, còn chuyên viết ca khúc cho nàng... cũng chẳng biết khi nào nô có thể gặp được phu quân như vậy..." Nàng nói một lúc bắt đầu ai oán.
"Chuộc thân... ngươi là...?"
Tiểu Phương vuốt tóc mai, động tác này khiến nàng đặc biệt xinh đẹp hơn, "Nô không phải đệ nhất hoa khôi của Bách hoa lâu, Tiểu Phương cô nương sao?"
Thẩm Gia Cẩm bỗng nhiên ngộ ra, "À, ngươi bán thân."
"Phi!" Tiểu Phương cô nương nhướng mày, "Cái gì mà bán thân, nói khó nghe thế, việc của nô là bán rẻ tiếng cười đó. Aizzz, nô nói này, các người tìm Tiểu Cường là ai vậy? Nô cũng đang tìm Tiểu Cường đấy."
"Ngươi tìm Tiểu Cường thì tìm ở chỗ ngươi đi, tới chỗ bọn ta là sao?"
Tiểu Phương cô nương cầm khăn chấm chấm nước mắt, "Đệ đệ nô gọi là Tiểu Cường, nhưng sáu năm trước đã thất lạc với nô rồi, nô tìm hắn đã sáu năm, nô đâu dễ dàng gì... ô ô ô nô..."
Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm thoáng suy tư, thật chẳng ngờ con gián kia cũng không phải kẻ cô đơn, hóa ra nó còn một tỷ tỷ tên Tiểu Phương đấy. Hắn lại quan sát Tiểu Phương từ trên xuống, nói, "Trước hết ngươi chờ ta một chút, ta vào nhà nói với nương tử ta, lập tức ra ngay."
"Chàng đi đi." Tiểu Phương cầm khăn lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau đó tiện tay lấy hộp son phấn ra, trang điểm lại nơi vừa chảy nước mắt.
Thẩm Gia Cẩm vào nhà trông thấy Hạ Tiểu Muội vẫn còn vui vẻ cắm đầu tìm kiếm ở trong sân, hắn lặng lẽ vỗ vai Hạ Tiểu Muội, "Nương tử, nương tử?"
Hạ Tiểu Muội giật mình, vỗ vỗ ngực nói, "Làm ta giật cả mình, ngươi đi đứng mà chẳng có tiếng động gì hết."
Thẩm Gia Cẩm ai oán nhìn ngực nàng, lại vỗ nữa, phẳng thật rồi...
"Nói đi, chuyện gì?"
Thẩm Gia Cẩm cực kỳ khẩn trương kéo Hạ Tiểu Muội tới kề tai nói nhỏ, "Tỷ tỷ của con Tiểu Cường kia tìm tới cửa."
"Hở?"
"Hôm nay rốt cuộc ta cũng biết, té ra con gián có thể thành tinh. Cái con này chẳng biết sống nhiêu năm rồi, sáu năm trước thất lạc với tỷ tỷ, chạy đến nhà chúng ta."
"Ừm... tiếp tục..."
"Sau đó con gián này đạo hành quá kém, pháp lực quá thấp, vẫn chưa biến thành người được. Nhưng tỷ tỷ nó lại khác, biến thành mỹ nữ, không biết đã hút dương khí và tinh lực của biết bao nam nhân rồi, mới có được bộ dáng vậy."
"Ơ..."
"Nương tử, nàng muốn ra ngoài nhìn một chút không?"
"Không nên..."
"Đúng lúc nữ nhân kia, nàng luôn miệng nói Tiểu Cường là đệ đệ nàng, thất lạc sáu năm, muốn tới tìm nó chứ. Chả trách vừa thấy ta liền bắt đầu sáp tới, cũng may phu quân nàng cơ trí, dùng kỳ công cù lét đệ nhất thiên hạ khiến nàng không ngừng cười điên cuồng, lúc này mới bảo toàn được sự trong sạch đó..."
"..."
Tiểu Phương đang ngồi ở ngoài bắt đầu sốt ruột, chốc lát sau lại nghe được giọng nữ nũng nịu từ bên trong truyền ra, "Hở... ừm... tiếp tục... ơ... không nên..."
Điều này làm nàng theo thói quen tự nhiên liên tưởng tới, một nam một nữ, củi khô lửa bốc, loan phượng điên đảo, đang làm chuyện vui sướng nhất thế gian.
Tiểu Phương nghe mà sắc mặt nóng bừng, bụng dưới cũng nóng rần, một lát sau lại không có âm thanh nào nữa, nàng vừa tức vừa buồn bực vừa kích động. Nàng nghe nhiều người đồn phường đậu hũ Hạ gia có một nam nhân đẹp tựa Phan An mới tới, nên quyết định đến xem một chút, ai ngờ sau khi tới, chẳng nói được vài câu đã đi vào trong triền miên với Hạ Tiểu Muội? Thật là làm đệ nhất hoa khôi Bách Hoa Lâu nàng đây không còn mặt mũi nữa! Thật là, tức chết đi thôi!
Bên trên là cách nghĩ của Tiểu Phương cô nương hòng lấy cớ che giấu nội tâm hết sức tà ác của mình.
Trên thực tế, lúc này nội tâm của Tiểu Phương cô nương cực kỳ phức tạp, căn cứ vào những người hóng hớt, và tôn chỉ trong cuộc sống của những người hóng hớt, nàng thật rất muốn vào coi, chậc chậc chậc, dáng người nam nhân kia có cường tráng không, chậc chậc chậc, sức chiến đấu của hắn có mạnh không, chậc chậc chậc, xuân cung đồ sống hằng ngày đâu dễ xem được, chuyện này có thể sánh bằng cái gì mà A Phiến (AV) của Uy Quốc (là người Nhật theo cách gọi của người TQ xưa) nha, thoải mái quá... a ơ ơ... hắc hắc hắc hắc hắc hắc...
Trong lòng Tiểu Phương cô nương tràn ngập YY, điều này càng khiến nàng kích động hơn, hưng phấn hơn.
Nàng lặng lẽ bước vào phường đậu hũ Hạ gia, nhẹ nhàng vén mành lên, Tiểu Phương cô nương cực kỳ hưng phấn, chỉ cần nghĩ tới phía sau mành có thể là hai thân thể trắng lóa, lỏa lồ đang vật lộn nhau, quả thực nàng không kiềm chế được, hưng phấn đến cười run cả người!
Tiểu Phương cô nương vén một góc mành, lấy một con mắt len lén nhìn bên trong, Ý? Sao tối om vậy? Tiểu Phương cô nương xoay đầu lại thoáng nhìn sắc trời bên ngoài, nắng gắt mà! Lại xoay đầu nhìn, phía sau mành rõ ràng là một con mắt người!
"Má ơi!"
"Quỷ!"
Tiểu Phương cô nương biến sắc, sợ tới mức cả người run bần bật, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ vào mành nói không nên lời.
Mành được vén lên.
"Á ——" Tiểu Phương cô nương rống như sư tử Hà Đông khiến Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội phải bịt tai lại.
Chờ nàng rống xong, Hạ Tiểu Muội mới đi tới trước mặt nàng, nghi hoặc nhìn nàng, "Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Phương cô nương giàn giụa nước mắt, "Có quỷ! Có quỷ đó! Vừa rồi có con mắt trừng ta! Có con mắt trừng ta đó!"
Hạ Tiểu Muội bất đắc dĩ trừng Thẩm Gia Cẩm một cái, chả trách ban nãy hắn đứng ngay mành không nhúc nhích, hóa ra đang dọa người! Nàng áy náy vỗ vai Tiểu Phương, vừa dỗ vừa giải thích, "Cái đó không phải quỷ đâu, là hắn, cái tên thần kinh này, đúng lúc hắn đứng phía sau mành, ngươi lại nhìn, vì vậy chạm mắt nhau, không phải quỷ đâu, thật không phải quỷ đâu."
Tiểu Phương cô nương sít sao níu váy nàng, run rẩy hỏi, "Thật không phải quỷ chứ?"
Hạ Tiểu Muội khinh bỉ nhìn, "Thật."
Tiểu Phương trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, chống nạnh bắt đầu mắng, "%¥... ¥%... %¥... " Phần này giản lược ba nghìn chữ.
Đợi mặt trời xuống núi, hai bình nước được Hạ Tiểu Muội châm sau khi bị Tiểu Phương cô nương uống sạch, lúc này Tiểu Phương cô nương mới kết thúc phần trình diễn mắng người đồ sộ.
Thẩm Gia Cẩm sớm đã chống trán ngủ gà ngủ gật rồi, còn Hạ Tiểu Muội đã trở về phòng mình ngủ mất.
"Sau này còn dám dọa nô nữa, chàng lấy nô về nhà đi!"
Nghe được câu này, Thẩm Gia Cẩm lập tức tỉnh táo. Hắn bày ra khuôn mặt tươi cười không ngừng xin lỗi, "Sẽ không! Sẽ không! Ta không cố ý! Lần sau không tái phạm nữa!"
"Hừ!" Tiểu Phương cô nương khinh bỉ liếc hắn.
"Tìm được rồi!" Hạ Tiểu Muội ở trong phòng hưng phấn thét chói tai, Thẩm Gia Cẩm sải bước vọt tới.
"Tìm được gì? Tìm được gì hả?"
Tiểu Phương cô nương hoàn hoàn quên mất cuộc gặp gỡ ban nãy, lúc này cũng hiếu kỳ theo vào trong. Liền thấy Hạ Tiểu Muội chỉ vào một góc trong phòng mình, hưng phấn nói, "Tìm được con gián rồi!"
Nói xong ‘bộp’ một tiếng ném đế giày qua, Tiểu Cường huynh – người bạn tốt của loài người tuyên bố tử trận!
Tiểu Phương cô nương bĩu môi, "Một con gián thôi mà, sao phải hưng phấn đến thế?"
Lúc này Hạ Tiểu Muội sực nhớ tới chuyện Thẩm Gia Cẩm đã nói, Tiểu Cường là sủng vật của rất nhiều người, Tiểu Phương cô nương tới tìm Tiểu Cường, Tiểu Cường là đệ đệ nàng...
Hạ Tiểu Muội mặt không đổi sắc cầm giấy vệ sinh bước tới bốc Tiểu Cường đã hi sinh lừng lẫy lên, đưa đến trước mặt Tiểu Phương cô nương, dùng giọng điệu vô cùng đau xót nói, "Tiểu Phương cô nương, thật ngại quá, Tiểu Cường nhà ngươi đã bị ta không cẩn thận đập chết rồi!"
Tiểu Phương cô nương ghét bỏ tránh né, "Mau đem đi, đem đi đi, bẩn khiếp! Ghê tởm chết!"
Hạ Tiểu Muội tò mò hỏi, "Đây không phải Tiểu Cường ngươi muốn tìm sao?"
Tiểu Phương cô nương bộc phát, "Mẹ nó, Tiểu Cường là đệ đệ ta! Đệ của ta đó nghe hiểu không? Là người đó có hiểu không? Mẹ nó để ta nói bao nhiêu lần hả! Mẹ nó hóa ra đây là Tiểu Cường các người viết sao! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó..." Phần này giản lược năm nghìn chữ.
Sự thực chứng minh, lời của Thẩm Gia Cẩm không thể tin, không thể tin mà!
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
14 chương
10 chương
13 chương
50 chương
25 chương
51 chương
11 chương
52 chương