Cẩm tú đan hoa

Chương 35 : Thẩm ba ba uy vũ

Tiểu nam hài thoạt nhìn trạc tuổi Đan Niên, lại giống một tiểu lão đầu, hai tay chắp sau lưng, mặt mày nghiêm túc hỏi xa phu: “Ngựa thế nào? Có ổn không?” Thanh âm nghe qua lộ ra cảm giác khô ráp tiêu điều. Xa phu có vẻ khá cung kính tiểu nam hài, cúi đầu kính cẩn đáp: “Thiếu gia yên tâm, ngựa bị kinh hách, vị tiên sinh này nói hắn có thể trị hết, nô tài cả gan khiến hắn thử một lần.” Tiểu thiếu gia nhíu mày chặt hơn, không nói gì nữa, xoay người nhìn về phía Thẩm Lập Ngôn. Thẩm Lập Ngôn thấy người trong xe đều xuống, liền nằm sấp đến bên cạnh lỗ tai ngựa, miệng khi đóng khi mở không biết rốt cuộc nói gì đó. Đang lúc mọi người vây xem hết sức chăm chú, con ngựa nguyên bản quỳ rạp trên mặt đất như thể nửa chết nửa sống đột nhiên hí dài một tiếng, cái bờm khẽ run lên, bốn chân lần lượt chống dậy, một chút cũng không thấy vẻ suy sút vừa rồi. Đám người vây xem nhất thời hoan hô mừng rỡ, không ít có người lộp bộp vỗ tay khen. Xa phu lúc nãy còn hoài nghi Thẩm Lập Ngôn, giờ là hoàn toàn phục Thẩm Lập Ngôn. “Huynh đài thật là thần a! Chẳng lẽ vị cao nhân nào ẩn cư ở đây, xin hỏi huynh đài họ gì?” Thẩm Lập Ngôn ha ha cười, vươn tay chậm rãi vuốt bờm ngựa, con ngựa dường như rất hưởng thụ Thẩm Lập Ngôn phục vụ, hất đầu thờ phì phì mấy cái. “Huynh đài khách khí, tại hạ họ Thẩm, trước kia từng theo sư phụ ở trong quân đội hai năm, nên coi như có chút hiểu biết về ngựa. Nhưng thật ra, huynh đài, ta thấy huynh đài thân hình mạnh mẽ, bước đi lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, thân thủ khẳng định rất được.” Thẩm Lập Ngôn chắp tay cười nói. Lần này đến phiên xa phu nở nụ cười, “Thẩm huynh thật sự chiết sát tại hạ, tại hạ chẳng qua là một quản sự, hộ tống tiểu chủ nhân trở về tiến hành hậu sự cho chủ mẫu.” Nói xong câu cuối, thanh âm đã là nhỏ không thể nghe thấy. Thẩm Lập Ngôn có chút thương hại liếc nhìn vị tiểu thiếu gia mặc đồ trắng kia, thân ảnh nhỏ bé thoạt nhìn thật tiêu điều, “Còn nhỏ như vậy….” Nhớ tới khi mẹ chết, mình đã mười lăm tuổi, đã hiểu được cách tự chăm sóc bản thân, nhưng đứa nhỏ này phỏng chừng chỉ mới bằng tuổi Đan Niên. Xa phu thở dài, “Tiểu thiếu gia là người phúc bạc.” Rồi lại không nói thêm gì nữa. Thẩm Lập Ngôn thấy hắn không muốn nhiều lời, thầm nghĩ hẳn là chuyện chủ nhà của hắn không tiện lộ ra, dù sao những nhà giàu luôn luôn có rất nhiều bí mất không muốn người biết. Xa phu thấy ngựa đã khôi phục tinh thần, liền định mời tiểu thiếu gia và bà tử trung niên kia lên xe ngựa. Lúc này, thấy Đan Niên đã bình tĩnh trở lại, Tuệ Nương ôm Đan Niên và Thẩm Ngọc tới chỗ Thẩm Lập Ngôn. Thẩm Lập Ngôn nâng tay ngăn tiểu thiếu gia và bà tử lên xe, “Huynh đài, các ngươi bây giờ còn không thể đi.” Bà tử trung niên kia lúc này đã khôi phục lại tinh thần, nghe được lời này, hai tay liền chống nạnh, lớn tiếng nói: “Dựa vào cái gì không cho chúng ta đi? Đã sớm thấy đám nông dân các ngươi không có ý tốt! Lâm quản sự, đừng nghe này bọn nông thôn hán tử này hồ ngôn loạn ngữ, hắn nhất định là muốn chúng ta ở lại, thừa dịp lừa bịp tống tiền một phen!” Bà tử trung niên kia đại khái là bị kinh hách, nên tự dưng sinh ra chán ghét người nơi này. Nghe bà tử kia nói như vậy, Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương đều có chút không vui, bất quá nguyên nhân đầu tiên là từ nữ nhi nhà mình, đuối lý trước nên cũng chỉ cố nhịn xuống tức giận. “Thật là bực mình! Tiểu nha đầu phiến tử này là làm gì đây? Ban ngày ban mặt lại chạy ra dưới bánh xe, cố ý muốn chết phải không!” Bà tử trung niên thấy Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương không cãi lại, lá gan càng thêm phát lớn. Tuệ Nương cau mày, cái gì mà nói là cố ý muốn chết a, nàng ghét nhất là nghe người khác nói xấu con trai con gái nhà mình, “Ngươi nói gì! Ai cố ý muốn chết?” Đan Niên không muốn để Tuệ Nương bị khinh bỉ, tai nạn này vô luận thế nào cũng bản thân mình không đúng trước, liền nói với bà tử kia: “Thực xin lỗi, là ta không đúng, làm các vị vất vả!” “A, tiểu nha đầu phiến tử này cũng thực biết nói a. Dập đầu xin lỗi thiếu gia của chúng ta thì hết sao? Chỉ là một nha đầu nông thôn lỗ mãng, thiếu gia của chúng ta thân thể chiều chuộng, nếu bị cái gì, các ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao?” Bà tử trung niên nhất quyết không tha, vén mái tóc trước trán lên, lộ ra một khối sưng đỏ lớn. Tuệ Nương nén giận, “Đại tẩu, ngài muốn làm gì đây?” “Ai là đại tẩu với ngươi? Đồ đàn bà nhà quê!” Bà tử trung niên khinh thường nói. “Chu ma ma, ngươi đây là muốn làm gì?” Vị tiểu thiếu gia nãy giờ đứng bên cạnh mắt lạnh nhìn bà rốt cuộc lên tiếng. Xem ra tiểu thiếu gia này mới là chính quy chủ tử, còn Chu ma ma kia bất quá chỉ là một bà vú già. Thật không biết là vú già nhà ai mà lại kiêu ngạo như thế. “Ai da, thiếu gia, ngày ngày thường không ra khỏi kinh thành, ở nơi nông thôn thế này, lòng người hiểm ác, không chừng là bọn họ cố ý đánh lên xe ngựa của chúng ta, có mưu đồ gì đó a! Ngài thân thể tôn quý, bị kinh hách, sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy!” Chu ma ma nhất quyết không tha, cặp mắt hí bị bị thịt béo chen chúc chỉ còn một đường lóe ra vẻ tham lam. Thẩm Ngọc đứng chắn trước mặt Tuệ Nương và Đan Niên, “Nói đi, ngươi muốn làm gì?” Chu ma ma đắc ý đưa ra hai ngón tay, “Lão gia nhà chúng ta là quan to ở kinh thành, thiếu gia là người thừa kế của lão gia, các ngươi làm tổn thương thiếu gia của chúng ta, mau trả hai mươi lượng bạc an ủi đi!” “Im miệng!” Không đợi Tuệ Nương phản ứng, tiểu thiếu gia liền quát lớn bà một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy giận dữ. Chu ma ma thấy tiểu thiếu gia tức giận, vội vàng ào ào dỗ “Tiểu tổ tông, tiểu tâm can”. Tiểu thiếu gia hai tay chắp sau lưng, có vẻ rất không chịu nổi tiếng huyên náo của Chu ma ma, bực mình nâng tay ngăn bà lại. Chu ma ma tuy không cam lòng, nhưng cũng không dám lỗ mãng. Tiểu thiếu gia phủi rớt bàn tay định chạm đến người mình của Chu ma ma, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên thật chặt, nghiêm mặt nói: “Chu ma ma, nhà chúng ta là dòng dõi thư hương, ngươi khóc lóc om sòm như vậy thật chẳng còn quy củ. Ngươi ở đây trả giá với bọn họ thì còn ra thể thống gì! Đừng tưởng rằng rời khỏi kinh thành thì không còn ai xen vào ngươi!” Chu ma ma chưa từ bỏ ý định, còn muốn tranh cãi thêm. Tiểu thiếu gia ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu ma ma, “Hay là Chu ma ma tưởng rằng, mẫu thân đã mất, ngươi có thể thay thế mẫu thân, làm chủ cho ta?” Chu ma ma sốt ruột, “Thiếu gia, ngài tuổi còn nhỏ, lão nô cũng là vì tốt cho ngài a! Ngài sao có thể nói giúp cho đàn điêu dân này…” Còn chưa chờ Chu ma ma tranh cãi xong, tiểu thiếu gia mắt cũng không thèm nâng lên, trong hàm răng cố gằng ra mấy chữ, “Cút về!” Một câu nói cộng thêm một ánh mắt khiến Chu ma ma hoảng sợ, cúi đầu liền chạy về hướng xe ngựa, nửa đường vấp ngã cũng không dám lưu lại. Nha, thằng nhãi này, khí thế không tệ a! Sau khi nguy hiểm đi qua, Đan Niên lập tức khôi phục bản chất tà ác. Tiểu thiếu gia hai tay chắp sau lưng, đi đến trước mặt ba người nhà Đan Niên, khẽ nhìn Đan Niên một cái, biểu tình như của kẻ bề trên, hỏi, “Có làm thương tổn vị cô nương này không?” Đan Niên mất hứng, tiểu tử này thoạt nhìn rõ ràng chỉ cỡ tuổi nàng, có nề nếp nghiêm túc, chỉ là quá già dặn, nhưng dù sao là bản thân mình làm sai trước, khí thế liền thua một mảng lớn. “Không sao.” Đan Niên rầu rĩ đáp. Tiểu thiếu gia nghiêm túc gật đầu, “Vậy là tốt rồi. Gia phó vô lễ, mong các vị đừng để ở trong lòng.” Thấy Thẩm Ngọc có vẻ giống người đọc sách, hướng Thẩm Ngọc chắp tay một chút, sau đó xoay người đi. Thừa lại Đan Niên ngây ngốc nhìn theo bóng dáng gầy yếu mặc áo tang bằng vải bố trắng của tiểu thiếu gia. Thẩm Lập Ngôn tiếp tục khuyên xa phu: “Huynh đài, ngựa của ngươi nhất định là tối qua đã ăn phải thứ gì đó không tốt nên bị thương tổn. Ngươi lại chạy xe từ sáng sớm, hôm nay chắc là không thấy có phân ngựa đúng không?” Xa phu ngẩn ra, “Thật đúng là không có…” “Ngươi sờ bụng ngựa đi, đã phồng lên như đá, nếu lại tiếp tục đi, chỉ sợ đi không được bao xa.” Thẩm Lập Ngôn thành khẩn nói. Đan Niên quay sang nói nói với vị tiểu thiếu gia, lúc này lại tiếp tục hai tay chắp sau lưng, dáng đứng hết sức nghiêm trang, nàng đã sớm nhìn ra, chủ tử là tiểu thiếu gia này, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng xem ra hầu hết mọi chuyện đều do hắn định đoạt. “Tiểu ca ca, cha ta nuôi ngựa rất giỏi, con ngựa trong nhà chúng ta cho tới bây giờ đều chưa từng bị bệnh!” Đan Niên nói là lời nói thật, con ngựa trong nhà kia tuổi không nhỏ, Đan Niên đã thấy nó từ hồi mới đến Thẩm gia, cho tới giờ chưa thấy con ngựa già đó sinh bệnh lần nào. Tiểu thiếu gia nhìn sang đứa bé gái cuộn người trong lòng Tuệ Nương. Trong nháy mắt, Đan Niên có vẻ như thấy vẻ hâm mộ trên mặt hắn, đến khi Đan Niên định cẩn thận nhìn lại, tiểu nam hài đã khôi phục bộ mặt lạnh như băng. “Lâm quản sự, hắn nói là thực?” Tiểu nam hài hỏi. “Hồi bẩm thiếu gia, dựa theo tình hình bụng ngựa, quả thật cứng rắn như đá. Nô tài cũng không biết có phải sinh bệnh hay không.” Lâm quản sự có chút chần chừ. Lâm quản sự quay mặt nhìn Thẩm Lập Ngôn, có chút khó xử, “Thẩm huynh, không phải ta không tin ngươi, chỉ là hiện tại, thời gian cấp bách, chúng ta phải mau đến thành trấn lân cận tìm nơi ngủ trọ, đại đội hộ tống linh cữu giờ chỉ còn mỗi tại hạ. Không dối gạt ngài, thiếu gia nhà ta thân phận quý giá, ngộ nhỡ có sơ xuất, ta e khó đảm đương nổi hình phạt của lão gia.” Thẩm Lập Ngôn nhìn ra người nọ là thật sự khó xử, nghĩ nghĩ, liền nói với xa phu: “Huynh đài, như vậy đi, trong nhà ta có chút thảo dược dành cho ngựa, đây là phương thuốc do sư phụ ta truyền cho ta, trị chứng khó tiêu của ngựa rất hữu hiệu, ngươi chờ một chút, để ta mang tới. Quãng đường còn lại đừng đi nhanh như vậy, thành trấn cách đây cũng không xa. Ngươi cho ngựa uống thuốc xong, đến đêm nhớ cho ngựa thêm chút cỏ khô. Con ngựa này là ngựa tốt, thân mình trụ cột rất tốt, tới sáng sớm ngày mai sẽ lại con ngựa khỏe mạnh.” Nói xong, liền dẫn Thẩm Ngọc vội vàng chạy về nhà. Chu ma ma từ trong xe ngựa vươn đầu ra, nhỏ giọng mắng: “Ai biết các ngươi có mưu tính gì? Lâm quản sự, đừng tùy ý cho ngựa ăn đồ của bọn người loạn thất bát tao đó!” Lửa giận trong người Đan Niên roạt một cái bốc lên, ai là người loạn thất bát tao? Đan Niên tuyệt không dễ dàng tha thứ có người chửi bới cha mẹ của mình. Đan Niên chỉ vào những người xem náo nhiệt chung quanh, nhìn chằm chằm bà tử kia, gằng từng chữ nói: “Nơi này là Thẩm gia trang, người chung quanh đều là họ Thẩm, chúng ta muốn cướp tiền của ngươi còn cần đầu độc ngựa nhà ngươi sao?!” Đây gọi là ưu thế sân nhà, ngươi hiểu không?! Chu ma ma nhìn những người xem náo nhiệt chung quanh, thấy có đến bốn mươi, năm mươi thôn dân tráng niên, thân thể chợt lạnh run lên. Tiểu thiếu gia thấy vậy, bảo bà lên xe đi. Chu ma ma kia xem ra cũng có chút thật ra lòng trung thành che chở chủ, nhất định phải canh giữ bên cạnh tiểu thiếu gia, không chịu ly khai. Đan Niên chán ghét nhìn Chu ma ma, đoán chừng bà này có chứng vọng tưởng bị hại. Lâm quản sự khó xử nhìn tiểu thiếu gia, thấy tiểu thiếu gia gật đầu với hắn liền yên lòng, nhẫn nại chờ Thẩm Lập Ngôn lấy thuốc trở về. Giờ đã gần đến giờ cơm chiều, đại bộ phận người xem náo nhiệt đều tản về nhà nấu cơm, không thừa lại mấy người. Chu ma ma giờ trở thành lão hổ bảo hộ ấu tể, không ngừng nói với tiểu nam hài lòng người hiểm ác thế nào, bị tiểu thiếu gia khuyên bảo mấy lần, rốt cuộc chui vào trong xe. Đan Niên đoán, tiểu nam hài nhất định là chịu không nổi tiếng huyên náo không dứt chẳng khác nào vịt kêu của Chu ma ma. Đan Niên sợ Tuệ Nương ôm mình mỏi tay, bản thân dù sao cũng đã là lớn, vội vàng tuột từ trên người Tuệ Nương xuống, nắm tay Tuệ Nương, an tĩnh chờ Thẩm Lập Ngôn trở lại.