Cấm tình ( Tập 2 - Tội ác báo thù )
Chương 13 : + 18
Chương 17 – Ngả Bài
“Nếu anh nghĩ đó là uy hiếp thì cứ cho là như vậy đi, đây không phải thủ đoạn mà anh vẫn quen dùng hay sao?” Tôi không giãy dụa, để mặc anh nắm chặt tay tôi.
Sắc mặt Đường Diệc Diễm ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, nặng nề thở dài, cuối cùng anh đành buông tay ra.
“Như vậy để xem, anh rốt cuộc có bổn sự này hay không!” Thân mình tôi khẽ run lên, kỳ quái nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt anh xuất hiện loại biểu tình làm cho người ta không nắm bắt được, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác bất an. Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này, di động của Đường Diệc Diễm chợt vang lên, tôi nhìn thấy rõ ba chữ Đường Triết Lý hiển thị trên màn hình. Thế nào, chú Lý hành động thật đúng là rất nhanh! Đường Triết Lý? Anh xưng hô với ông nội của mình như vậy ư?
Đường Diệc Diễm nhận điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, tôi ngồi bên cạnh anh cũng chỉ nghe được những thanh âm đứt quãng theo đầu kia truyền đến.
Lão nhân nhất định rất tức giận đi, tôi thậm chí có thể tưởng tượng không lâu nữa ông ta còn có thể đến “ân cần thăm hỏi” tôi!
Nét mặt của Đường Diệc Diễm không có nhiều biến hóa, chỉ lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Tôi nắm chặt tay, tầm mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, âm thầm thở dài. Trận tranh đấu này rốt cuộc đến khi nào mới chấm dứt đây, tôi đã bị lạc mất phương hướng. Rốt cuộc, tôi làm tất cả là vì cái gì? Vì trả thù? Vì Việt Phong? Liên lụy đến bao nhiêu người vô tội? Tất cả mọi người phải giãy dụa trong vòng lốc xoáy này, vùng vẫy với lý do riêng của mình, bị nhốt trong chiếc lưới vô hình cho đến mỏi mệt!
Không biết khi nào thì Đường Diệc Diễm đã cúp điện thoại, tôi quay đầu, thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm, quan sát kỹ mọi biểu tình trên khuôn mặt tôi.
Ánh mắt của tôi và anh gặp nhau, đối diện, giằng co.
Đường Diệc Diễm, nhiều năm như vậy, anh vẫn còn yêu em đến thế sao? Ngốc thật!
Đường Diệc Diễm vươn tay, mơn trớn hai hàng lông mày đang nhăn lại của tôi, dường như muốn lau đi mọi ưu thương và đau lòng trong tôi. “Rốt cuộc, em đang kháng cự cái gì hả Duyệt Duyệt?”
Ngực tôi đau nhói, tôi gian nan nuốt nước miếng, xoay chuyển tầm mắt, không muốn bị anh nhìn thấu!
Đúng vậy, tôi đang kháng cự cái gì, đang làm cái gì?
“Đường Diệc Diễm, trở về đi, trở lại vị trí ban đầu, thời điểm chúng ta chưa gặp nhau!” Như vậy là tốt nhất đối với tất cả mọi người!
“Diệp Sương Phi, chẳng lẽ em còn không hiểu được? Nếu có thể, ba năm trước đây, anh đã buông tay!” Giọng nói chua xót của Đường Diệc Diễm truyền đến, bàn tay anh theo hai má của tôi trượt xuống phía dưới, vuốt ve môi tôi. “Anh làm tất cả đều là vì em, chỉ có em!”
Đường Diệc Diễm!
“Anh đã sớm điên rồi, vì em, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được!”
Trái tim tôi run lên, tôi nhìn anh, không phải bởi vì những lời nói đó của anh, mà là khi anh nói như vậy, sự kiên quyết trong mắt anh mạnh đến nỗi dường như không tiếc trả giá hết thảy, thậm chí âm hàn như muốn hủy diệt tất cả!
“Đường Diệc Diễm, em không đáng để anh làm như vậy!” Tại sao anh lại ngốc như thế, em không có tư cách để nhận tình yêu của anh!
“Có đáng giá hay không, chính bản thân anh tự hiểu được!” Đường Diệc Diễm tới gần tôi, không cho phép cự tuyệt, kéo tay của tôi qua, vuốt ve. “Duyệt Duyệt, trở về bên anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!” Trong mắt anh lưu chuyển dòng ánh sáng khác thường, yên lặng nhìn tôi.
Hạnh phúc? Cái gì gọi là hạnh phúc, tôi đã sớm quên mất rồi. Khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi, ông trời vô tình làm cho tôi phát hiện ra một bí mật, nhiều năm như vậy, tôi lưng đeo một mạng người, gian nan mà sống, áy náy, bi ai, cừu hận, tựa như lửa, nướng cháy thân thể cũ nát không chịu nổi cùng với linh hồn đã chết lặng của tôi. Hạnh phúc… đã sớm rời tôi đi lâu rồi!
“Vô dụng…” Tôi thản nhiên nói “Không có hạnh phúc đâu… Em không quên được Trần Việt Phong, em chỉ yêu mình anh ấy!” Thực xin lỗi, xin lỗi Diệc Diễm, em đã nhẫn tâm xé rách miệng vết thương của anh!
Tôi biết, vẫn biết rõ trong lòng Đường Diệc Diễm có một vết sẹo. Tôi từng yêu Trần Việt Phong đã để lại trong lòng anh một vết sẹo dữ tợn!
“Diệp Sương Phi!” Đường Diệc Diễm nghe được lời tôi nói, thân mình cao lớn chợt cứng đờ, hung ác nhìn chằm chằm tôi đầy vẻ phẫn hận. “Em tàn nhẫn đến như vậy sao? Anh so ra kém một người đã chết ư?” Anh vẫn luôn trốn tránh, giữa chúng tôi vẫn luôn tồn tại một người, một người ba năm trước đây đã đau khổ dây dưa, hoặc là nói linh hồn của người đó vẫn quẩn quanh chúng tôi, tuy rằng không nhìn thấy nhưng vẫn chân thật tồn tại!
Còn anh vẫn không dám nhắc đến vì lo sợ rằng tôi vẫn còn yêu Trần Việt Phong!
Tôi vô tình lần lượt xé toạc miệng vết thương của anh!
“Vậy là, lúc ở trên giường, lúc ở trên giường với anh, em vẫn nghĩ đến hắn hay sao?” Đố kỵ làm cho Đường Diệc Diễm trở nên thô bạo, rốt cuộc không nhịn được, hai tay kháp chặt đầu vai của tôi, bi thương rít gào: “Vẻ hưởng thụ của em, đều là bởi vì trong lòng em đang nghĩ đến Trần Việt Phong đúng không?”
Thân mình tôi bị sức mạnh của Đường Diệc Diễm làm cho loạng choạng, tôi nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ngầu của anh, đau lòng né qua một bên. Đường Diệc Diễm, rời bỏ em đi, rời bỏ hoàn toàn, như vậy, chúng ta sẽ không phải chịu dày vò, cũng sẽ không đau lòng!
“Là anh, người ở bên cạnh em lúc này là anh…” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên giống như phát điên hôn tôi, thân mình thô bạo áp lên. Tiếp theo, anh đứng nhanh dậy, kéo cằm của tôi lại, trừng mắt nhìn tôi. “Diệp Sương Phi, nhìn cho rõ ràng, trước mặt em là anh, không phải Trần Việt Phong!”
Tôi đau đớn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của anh, lời nói của tôi tựa như hung hăng đâm anh một đao, làm cho sự ngụy trang nhiều năm nay của anh nháy mắt sụp đổ!
Diệp Sương Phi, mày thật đúng là độc ác! Ngay cả chính bản thân tôi cũng phải bội phục sự tàn nhẫn của mình!
“Em mở to mắt ra cho anh, mở!” Đường Diệc Diễm rít gào bên tai tôi, anh đè nặng thân thể đang phát run của tôi, tay gắt gao nắm chặt, rống giận: “Mở!”
Tôi mở mắt ra, chống lại đôi mắt đỏ tươi đầy bi thương của anh.
“Anh thà rằng mình vẫn như trước kia, chỉ cần anh muốn, anh có thể giam cầm em, tùy ý đoạt lấy! Nhưng tại sao anh lại yêu em, tại sao? Yêu em, anh chỉ muốn em được vui vẻ, nhưng em càng vui vẻ, anh lại càng đau khổ!” Anh mất đi lý trí rít gào.
Đúng vậy, trước kia, sự vui vẻ của tôi chính là được thành lập trên sự ưu thương của anh, bởi vì chỉ có rời khỏi anh, tôi mới có thể vui vẻ.
Nhưng giờ đây, Diệc Diễm, sự đau khổ của anh cũng là sự đau khổ của em.
Coi như em ngu ngốc đi, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, không nhận được lời chúc phúc, phải cùng toàn thế giới đối địch, cùng một chỗ là đau đớn!
“Phải nhìn anh chết, em mới vui vẻ sao?” Anh bi thương gào thét, anh đã từng nói, không có tôi, anh sẽ chết !
Tôi bỗng chốc theo dõi anh, theo dõi sự bi thống, tuyệt vọng trong mắt anh. Từ khi nào thì… anh đã có biểu tình yếu đuối như vậy? Anh là Đường Diệc Diễm! Là tôi, chính tôi đã khiến anh trở nên bi ai như vậy!
“Đừng chết, hãy mở to mắt mà nhìn, nhìn những người thương tổn anh, sẽ có kết cục như thế nào!” Tôi lạnh lùng mở miệng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đường Diệc Diễm “Yếu đuối, sẽ chỉ thương tổn bản thân và làm cho kẻ địch vui sướng!”
Ánh mắt Đường Diệc Diễm dần trở nên thâm trầm, bất khả tư nghị, tôi trước mắt làm cho anh cảm thấy xa lạ, bàn tay anh đặt bên cạnh người siết chặt lại. Một lúc lâu sau, anh chuyển động thân mình, ngồi thẳng.
Tôi lẳng lặng đứng dậy, chỉnh lại trang phục.
“Diệp Sương Phi, em thật sự rất lợi hại, khiến tôi phải nhìn em với cặp mắt khác xưa!” Tầm mắt anh nhìn về phía trước, thì thào tự nói, biểu tình đầy chua xót.
“Tất cả đều không giống nhau, chỉ là chúng ta không nhận ra!”
“Đúng vậy, những thứ chúng ta không nhận ra vẫn còn nhiều lắm!” Đường Diệc Diễm lại quay đầu, trong mắt đã khôi phục sự lạnh lùng. “Có một số việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”
Chương 18 – Giằng co
Có một số việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
Sau đó Đường Diệc Diễm liên tục càu nhàu như một cái máy, anh nói vậy rốt cuộc là ám chỉ điều gì, anh muốn làm gì đây?
Tôi lo lắng không yên, trong lòng bắt đầu sợ hãi, ánh mắt của anh khiến người ta phải kinh sợ!
“Đôi khi, quan trọng là kết quả, cho dù quá trình là đáng xấu hổ !” Anh bình tĩnh nói, nhưng không thể nhìn ra một chút tâm tư nào, như thể anh và người vừa mới nói là hai kẻ khác nhau.
Lời nói của Đường Diệc Diễm làm cho lòng tôi rối rắm, tại sao lại nói như vậy, trong lòng của anh đang suy nghĩ cái gì?
“Đường Diệc Diễm, không cần biết… không cần biết anh nghe có hiểu hay không, những gì cần nói tôi đều đã nói xong rồi, đừng tiếp tục bức tôi!” Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. “Anh không phải không biết tôi hận anh?”
Tại sao cách anh dùng để yêu tôi vĩnh viễn đều là bức bách?
Đường Diệc Diễm, buông tay thôi! Coi như chúng ta chưa từng có quen biết!
“Hận?” Anh mỉa mai hừ lạnh. “Duyệt Duyệt, nếu tôi không giống như bây giờ, em sẽ yêu tôi sao?”
Ngực bỗng nhói lên một chút, tôi cúi đầu, nếu lần nữa anh không dây dưa, ép bức, có lẽ tôi sẽ càng xa anh hơn.
Hiểu được câu trả lời của tôi, Đường Diệc Diễm lạnh lùng quay đầu lại, chuyển động vô lăng, khởi động xe. Thanh âm sâu thẳm trống rỗng từ trên đỉnh đầu truyền đến. “Nếu vậy, em hãy hận tôi đi…”
Tôi nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. Đường Diệc Diễm, vì lí do gì, tại sao?
Tiếng chuông di động lại một lần nữa vang lên, lần này Đường Diệc Diễm miễn cưỡng nhận, giọng nói đầy bế tắc của Đường Triết Lý truyền đến.
“Đường Diệc Diễm, nếu cháu không muốn con đàn bà kia gặp chuyện không may, thì lập tức quay về cho ta!”
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, quay đi, tôi lại trở thành lợi thế để người khác uy hiếp anh, dù tôi đã liều mạng tránh né, vẫn là trốn không thoát!
Tôi nhìn về phía anh, muốn biết phản ứng của anh, Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái, mày hơi nhếch lên, cười đến thản nhiên.
“Ông, cháu sẽ trở về, tiện thể… mang theo cháu dâu tương lai của ông!”
Tôi lập tức ngẩn ra, trợn mắt há hốc miệng nhìn về phía Đường Diệc Diễm, anh đang nói cái gì, anh điên rồi sao?
“Ba!” Câu trả lời của Đường Triết Lý là trực tiếp ngắt điện thoại, trong di động không ngừng truyền ra tiếng “Đô đô”, đột ngột vang lên quanh chúng tôi.
“Đường Diệc Diễm, anh điên rồi, anh nói bậy bạ gì thế hả?” Một lúc lâu sau, tôi lấy lại tinh thần, mắt lại thấy anh lái xe hướng về phía lưng chừng núi, khu Hào Trạch của thành phố này, anh thật sự muốn dẫn tôi về Đường gia?
Không, tôi không muốn!
Đường Diệc Diễm không để ý đến sự tức giận của tôi, tay nắm vô lặng, chân nhấn ga liên tục.
Anh muốn làm gì? Đừng có bức tôi đến đường cùng chứ!
“Anh muốn tự sát hả?” Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng Đường Triết Lý sẽ đối phó với tôi như thế nào. Mà đầu sỏ gây nên là Đường Diệc Diễm, anh muốn đẩy tôi cuống địa ngục, anh thực sự yêu tôi ư?
“Không sao, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh một ngày, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!” Anh rốt cuộc cũng mở miệng, tràn ngập sự tự tin. Vô cùng chắc chắn?
Đường Diệc Diễm, cái này gọi là cách của anh sao? Khiến tôi không thể không nép dưới đôi cánh của anh?
“Anh đừng tự cho là đúng, anh vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của ông ta, anh đang lấy mạng sống của tôi làm tiền đặt cược!” Anh quả thực không thể nói lý, để lưu lại tôi, anh sẵn sàng khiến tôi suốt đời sống trong hoảng loạn.
Đường Diệc Diễm dừng xe trước một ngôi nhà xa hoa, nhìn tôi, thì thào: “Không phải anh, mà là chúng ta!”
Đường Diệc Diễm, tên điên này..! Đứng trước ngôi biệt thự đầy quyền lực này, anh gắt gao nắm chặt tay tôi, tôi sẽ không quên, đó là nhà của một bầy “ma quỷ”!
“Đường Diệc Diễm, anh nhất định sẽ hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!” Lỗ mãng quá thể!
Đường Diệc Diễm kéo tay của tôi qua, phủ bàn tay anh lên, nhìn sự tối đen trong mắt tôi, giống như một trận bão táp. Anh cười lạnh một tiếng, bất ngờ mãnh liệt hôn lên môi tôi, hung hăng cuốn lấy, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng dây dưa trong miệng tôi, sau đó…
“A…”
Tôi đau đến nỗi đẩy mạnh anh ra, sờ cánh môi bị anh cắn nát, mùi máu tràn đầy trong khoang miệng. Đau quá!
Tôi bất khả tư nghị nhìn sự điên cuồng trong mắt Đường Diệc Diễm.
“Duyệt Duyệt, chúng ta… cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Tôi nghĩ, nghênh đón chúng tôi không phải địa ngục, mà là một nơi so với địa ngục còn là đáng sợ hơn rất nhiều!
Ngay cả người hầu tiến tiến ra nghênh đón cũng mang biểu tình quái dị trên mặt, có chút hờ hững, bộ dáng lạnh nhạt giống người chết không còn hơi thở.
Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, vững vàng bước tới, tâm bình khí hòa.
Nhưng tôi lại làm không được, bước chân của tôi hỗn độn, tôi thậm chí nghe được tiếng thở dốc của mình. Đi vào ngôi nhà hoa lệ này khiến người ta thấy quá chói mắt, lòng tôi không ngừng kinh hoàng, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng vẫn không thể bình tĩnh. Chỉ có Đường Diệc Diễm gắt gao nắm tay tôi, là giúp tôi chưa đến mức chân nhuyễn không bước nổi!
Trong gian phòng hoa lệ, đường hoàng, nhưng quá mức lạnh lẽo, không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng khiến người ta hít thở không thông, giống như mỗi một người trong Đường gia, dối trá, ngoan độc!
Đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều đang ngồi trên sô pha, ngắm nhìn nam nữ nhân vật chính lên sân khấu.
Tất cả người Đường gia, biết hoặc là không biết, đều ngồi đó, sắc mặt ngưng trọng.
Ở giữa dĩ nhiên là Đường tổng tài vĩ đại của chúng ta!
Thế nào, định mở cuộc biểu tình?
Vậy mà khi tôi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của ông ta, sự sợ hãi trong lòng lại giảm đi như một kì tích. Ông ta nheo mắt lại, âm ngoan đánh giá tôi, không chút khách khí, dựng cây gậy thẳng tắp trước người. Bây giờ tôi mới hiểu được, cây gậy trong tay ông ta căn bản không phải để chống đỡ thân thể suy yếu, mà là tượng trưng cho sự ngoan độc của ông ta, mỗi khi muốn hủy diệt một người nào đó, ông ta đều chặt chẽ nắm cây gậy trong tay, chuẩn bị dồn người vào chỗ chết!
“Mọi người đều ở đây sao?” Đường Cùng Diễm thản nhiên nói, rồi lại thản nhiên kéo tôi ngồi vào trong sô pha.
Thật đúng là không lễ phép! Tuy rằng không tình nguyện, nhưng lễ tiết cơ bản tôi cũng biết, đặc biệt cái gọi là danh gia vọng tộc này, nhưng họ là người Đường gia, căn bản không phân biệt rõ phải trái, cho nên thật ra cũng chẳng sao cả!
Tôi thản nhiên theo Đường Diệc Diễm ngồi xuống.
Ai nấy đều mang khuôn mặt bối rối, ngay cả Đường Tỉ Lễ cũng có chút che dấu không nổi vẻ khiếp sợ trên mặt, xem ra đạo hạnh của ông ta có chút giảm sút!
Đường Diệc Diễm ôm bả vai của tôi. “Cháu nghĩ, vị hôn thê của cháu sẽ không cần phải giới thiệu, mọi người hẳn là đều biết hết rồi!”
“Diệc Diễm!” Đường mẫu là người đầu tiên mất kiên nhẫn, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó rụt rè nhìn về phía ba mình, cuối cùng lại lại bối rối quay đầu nhìn con trai mình. “Vị hôn thê của con là Tuyết Ngưng, con… con chớ có quên!”
“Thế à?” Đường Diệc Diễm cố ý làm bộ như đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu liếc tôi một cái, ánh mắt nhu tình. “Nếu vậy đổi cách xưng hô một chút, vợ cháu thì thế nào!”
Thân mình tôi khẽ run lên,ngây dại nhìn mắt anh tràn đầy ý cười thỏa mãn, nhưng chỉ biết cắn chặt môi, không nói gì.
“Đường Diệc Diễm!” Tiếng rít gào này tất nhiên là phát ra từ cơn giận dữ cuả Đường Triết Lý, Đường mẫu sau khi nghe thấy ba mình rống giận, đã yếu đuối ngồi xuống sô pha, không dám nhiều lời nữa.
Bà ta đúng là e ngại Đường Triết Lý như thế sao, e ngại ba của mình ?
“Đường Diệc Diễm, cháu muốn nhặt xác của người đàn bà này đúng không?” Đường Triết Lý mãnh liệt đập cây gậy xuống nền, một chút cũng không che giấu sự phẫn nộ của mình, hận không thể đem tôi bầm thây vạn đoạn.
Hừ, lại là uy hiếp!
Ai nghe cũng biết là uy hiếp, mặc dù đã lỗi thời, nhưng lại là biện pháp hiệu quả nhất, Đường Diệc Diễm đang ôm bả vai tôi bỗng siết chặt lại, chậm rãi nói: “Cháu đã muốn, thì tuyệt đối sẽ không buông tay, ai cũng không thể ngăn cản!”
Giờ phút này, sự âm hàn trong mắt Đường Diệc Diễm làm tôi phải giật mình, lần đầu tiên tôi thấy anh nhìn Đường Triết Lý với biểu tình như vậy , trước kia, trong mắt anh luôn tràn ngập sự kính sợ, khuất phục, còn bây giờ…
Anh… thật sự định đối đầu với tất cả những người này sao? Liều lĩnh!
“Được, để ta xem xem, Đường Diệc Diễm ngươi có bản lĩnh gì mà có thể bảo vệ con đàn bà này, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là quản lý của Đường thị nữa, về phần nơi này, ngươi cũng có thể bước ra ngoài, lần này, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu, nhưng rồi ngươi sẽ trở về, nơi này cũng không còn chỗ cho ngươi dung thân! Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng!”
Đường Triết Lý vừa dứt lời, tôi chợt nghe thấy bốn phía vang lên âm thanh của tiếng hít sâu, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Đường Diệc Diễm, có bi thương, có đồng tình, đương nhiên còn có cả vui sướng khi người ta gặp họa!
“Ba…” Đường mẫu chung quy là yêu thương Đường Diệc Diễm, chỉ là quá sợ hãi, nhịn không được muốn thay con trai mình cầu tình.
“Ông…” Vài người đàn ông xấp xỉ tuổi của Đường Diệc Diễm cũng giả mù sa mưa lên tiếng khuyên can, ngay cả tôi cũng nhận ra sự dối trá trên mặt họ.
Tôi nhìn Đường Diệc Diễm, xem đi, rõ ràng chính là trứng chọi đá, tại sao mọi chuyện lại rắc rối thế này, bây giờ còn trông mong có đường sống mà quay lại sao? Chúng tôi căn bản là không đứng vững!
“Ông…” Ngay lúc mọi người giả mù sa mưa thay nhau diễn trước diễn sau, Đường Diệc Diễm vẫn không nói gì rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói âm lãnh khiến trái tim người ta cũng băng giá theo.
“Nếu ông muốn đuổi cháu ra khỏi Đường gia, cháu rất sẵn lòng, dù sao vợ cháu cũng không muốn sống chung với mọi người! Nhưng muốn huỷ bỏ chức vụ của cháu, chỉ sợ ngày mai ông phải đến công ty tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Ngươi nói cái gì…”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
90 chương
123 chương
74 chương
148 chương
26 chương
17 chương