Lời nói của Đường Diệc Diễm làm cho tôi tuyệt vọng nhắm lại mắt, ngồi yên không nhúc nhích.
Hắn đứng lên, đi đến chỗ ti vi, bật lên.
Màn hình hiện lên một hình ảnh quen thuộc làm cho trái tim tôi tưởng như ngừng đập.
Việt Phong!
Trên màn hình, Trần Việt Phong bị trói ngồi trên một chiếc ghế, hai mắt của anh ấy bị bịt kín bằng một miếng vải màu đen, anh đang ra sức giãy dụa, quát to! Quần áo trên người đã bị rách, loáng thoáng thấy được những vết thương ghê người. Khuôn miệng nhuộm đầy máu tươi của anh làm cho người ta sợ hãi không phát ra tiếng.
“Đường Diệc Diễm!” Tôi phẫn hận hướng về phía hắn rít gào, thân mình kịch liệt run rẩy. Hắn thật ti bỉ!
“Thích món quà này không?” Miệng hắn bất giác cong lên cười, cầm lấy di động trên mặt bàn: “Duyệt Duyệt, em lựa chọn đi, chỉ một câu nói của em thôi cũng có thể thay đổi cả cuộc đời hắn đấy!”
“Được lắm! Đường Diệc Diễm, nếu anh ấy có gì bất trắc, tôi sẽ lập tức nhảy từ chỗ này xuống!” Tôi sẽ không khuất phục, sẽ không! Tôi trừng mắt nhìn hắn, siết chặt tay lại.
Đôi mắt của Đường Diệc Diễm bỗng chốc nhíu lại, trong đó hiện lên một chút kinh ngạc, bàn tay đang nắm điện thoại run lên. “Diệp Sương Phi, hắn đã khiến cho em trở nên liều lĩnh như vậy sao?”
“Đáng!” Tôi không có gì chần chờ, kiên định trả lời hắn!
“Được, hay, hay! Diệp Sương Phi, em đã lựa chọn!” Đường Diệc Diễm lắc đầu, buồn bã cười, hắn gằn từng tiếng một: “Vậy thì dùng mạng của em làm tiền đặt cược đi!”
Đường Diệc Diễm ngồi trên ghế sô pha, cầm một bình thuốc màu trắng lên, lắc lắc, bên trong truyền đến những tiếng va chạm rất nhỏ.
Đường Diệc Diễm mở chiếc bình ra, đổ hết mấy viên thuốc bên trong vào trong một cốc nước, màu trắng của thuốc hòa lẫn với nước, phát ra những tiếng “xì xèo” nho nhỏ, thể rắn bắt đầu hòa tan cùng thể lỏng, từng vòng từng vòng nhộn nhạo lan ra.
Tôi nhìn hắn, cắn môi dưới.
“Đây là thuốc ngủ, với liều lượng như vậy có lẽ em sẽ bình yên vô sự, cũng có lẽ…” Hắn cố ý tạm dừng một chút, sau đó cong lên khóe miệng: “Sẽ lấy mạng của em! Chỉ cần em dám uống hết nó, anh sẽ tha cho tên tiểu tử kia!”
Tôi lặng người đi một lát, cắn chặt răng: “Nói phải giữ lời!” Nói xong, tôi không chút do dự cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, nhưng tay lại bị Đường Diệc Diễm mạnh mẽ bắt lấy!
Vẻ mặt của Đường Diệc Diễm tràn đầy phẫn hận: “Diệp Sương Phi, anh hỏi lại em một lần nữa, em thật sự muốn chọn cách này cũng không chịu thỏa hiệp phải không? Em có thể vì hắn mà chấp nhận cái chết, cũng không nguyện ý trở về bên anh sao?” Cuối cùng, những đốt ngón tay của Đường Diệc Diễm bị siết chặt đến nỗi trắng bệch ra, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn tôi như đang chất chứa bao nhiêu oán hận!
“Đường Diệc Diễm, anh hiểu được tình yêu là gì sao?” Không nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng của tôi hướng về phía trước, không có tiêu cự, chỉ cảm giác được Đường Diệc Diễm khẽ giật mình.
“Đường Diệc Diễm, tình yêu không phải giữ lấy mà là thành toàn, không phải bức bách mà là chúc phúc. Từ đầu tới cuối, anh đều dùng hết mọi loại thủ đoạn để bức tôi, anh thật sự yêu tôi sao?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn từ âm ngoan trở nên chật vật.
“Im miệng!” Trong mắt Đường Diệc Diễm hiện lên một tia bối rối. “Thành toàn, tôi hai năm trước thành toàn đổi lấy chính là em lao vào vòng ôm ấp của thằng con trai khác! Tôi, Đường Diệc Diễm không chiếm được thứ gì đó, người khác cũng đừng mơ có được, tôi tình nguyện hủy hoại em!”
Tôi buồn bã hừ lạnh một tiếng, đây là tình yêu của Đường Diệc Diễm, tình yêu màu đen! Tình yêu ích kỷ!
Đẩy bàn tay đang túm lấy tôi của hắn ra, tôi cầm lấy cốc thủy tinh, ngửa đầu uống cạn, hương vị chua xót lướt qua lưỡi rồi nhào xuống cổ họng.
Tôi lau quệt khóe miệng còn đang dính nước. “Tôi đã uống, anh nói thì phải giữ lời, thả anh ấy ra!”
Đường Diệc Diễm phức tạp nhìn tôi một cái, loại ánh mắt này khiến tôi nghĩ đến ánh mắt trong cái đêm hai năm trước hắn chấp nhận thả tôi tự do. Giờ đây tất cả lại trở về điểm xuất phát, chúng tôi vẫn dây dưa không rõ như lúc trước. Tiếp theo, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi phán quyết của vận mệnh đối với tôi, chết hoặc là sống!
Tôi không sợ hãi, có lẽ chết với tôi mà nói cũng là một loại giải thoát!
“Em trở về sẽ gặp được hắn!” Đường Diệc Diễm nhắm mắt lại, lạnh lùng mở miệng, bàn tay đang đặt trên đùi lại một lần nữa siết chặt.
Không một chút do dự, tôi xoay người rời đi, hắn cũng không hề ngăn cản.
Nhưng tôi còn chưa bắt đầu bước đi, trong cơ thể bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, thân mình tôi bắt đầu nghiêng ngả, mọi thứ trước mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, cảm giác cực nóng bắt đầu lan tràn khắp cả người. Tôi nhíu mi, không thể bước nổi nữa, đành phải dựa vào khung cửa, khó khăn muốn di chuyển về phía cửa. Gần như đã chạm đến, nhưng tôi lại không có cách nào bắt lấy, tựa như hạnh phúc của tôi, cuộc đời của tôi. Dần dần, ý thức của tôi cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, trong cơ thể tràn ngập cảm giác khô nóng, từng trận run rẩy không ngừng kéo lên. Tôi đã chết sao? Đây là cảm giác của cái chết ư?
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, sự tiếp xúc nóng bỏng của hắn lại ít nhiều làm dịu đi sự khó chịu trong tôi, đặc biệt là bàn tay của hắn vừa đặt trên thân thể tôi một khắc, tôi lập tức không khống chế được mà nắm chặt lấy, đầu bắt đầu phát ra chỉ lệnh tiếp nhận cơ thể hắn, dường như chỉ có như vậy, loại cảm giác đau đớn dày vò như bị kiến cắn này mới biến mất.
Tôi theo bản năng dựa vào cơ thể nóng bỏng ở trước mặt, bên tai truyền đến tiếng nỉ non mơ hồ, giống như đang thở dài.
Dần dần, trong không khí vang lên một giọng nói.
“Duyệt Duyệt, sao anh có thể để em chết được, sao có thể!”
Giây cuối cùng, tôi chỉ biết có người bế tôi lên, còn tôi lại gắt gao kề sát vào người hắn!
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi mơ mơ màng màng thấy mình đang ôm lấy một khối cơ thể nóng bỏng, liên tục rên rỉ, vặn vẹo, loại cảm giác như được giải thoát này làm tôi thoải mái thở dài.
Cho đến khi bóng ma cực nóng trên người dần dần tan biến, tôi vẫn không có cách nào tỉnh táo mở to mắt, tôi không biết mình đang làm cái gì, ở nơi nào. Tôi chỉ có thể theo bản năng tìm cách được thoải mái, bởi vậy, khi cảm giác đó một lần nữa đánh úp lại trên người, tôi bắt đầu sờ soạng, sờ soạng để có thể an ủi, làm cho tôi dễ chịu một chút! Dần dần, cảm giác đó đạt đến cao trào, khoái cảm!
Tỉnh lại, toàn thân tôi trần trụi, nằm trên chiếc giường rộng lớn. Trong không khí tràn ngập hương vị hoan ái, dâm loạn thối nát.
Cơ thể của tôi giống như bị xé rách, trên người dày đặc dấu vết to nhỏ của hắn, nước mắt không tiếng động rớt khỏi khóe mắt, rơi xuống tấm đệm.
Đó không phải thuốc ngủ, không phải!
Tôi bị lừa, thân mình đau đớn, trái tim lại càng đau!
Đường Diệc Diễm dùng cách này thật sự là tàn nhẫn vũ nhục tôi, so với giết tôi còn khó chịu hơn. Thân mình đã sớm không thuần khiết, mà giờ đây, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng tôi cũng không có!
Tôi chết lặng đứng lên, trên sàn nhà toàn là quần áo bị xé rách, căn bản không thể mặc được nữa. Tôi liếc nhìn phòng thay quần áo, mở ra, quả nhiên, bên trong vẫn còn quần áo của tôi, thậm chí còn một ít là mua thêm, mọi thứ đều không vơi đi, trong tủ vẫn dày đặc.
Tôi nhìn qua, cầm lấy một bộ quần áo trước kia của tôi mặc vào.
Ngoài cửa, nghênh đón tôi sẽ là cái gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
175 chương
28 chương
35 chương
11 chương
133 chương
32 chương