Mười phút sau khi Hoắc Gia Hứa trút hơi thở cuối cùng trong đêm khuya tại bệnh viện, Hoa Phẩm Tố nhận được tin từ bệnh viện báo đến, nghe giọng nói vui sướng của Lôi Minh qua di động, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong lòng, cả người bỗng chốc mất hết sức lực. “Làm sao vậy? Phẩm Tố? Điện thoại của ai?” Trang Cẩm Ngôn bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, anh không nghe rõ nội dung cuộc gọi, nhưng khi thấy Hoa Phẩm Tố rơi nước mắt, anh hốt hoảng vội vã ôm lấy người yêu hỏi thăm. “Hoắc Gia Hứa chết rồi, tên khốn nạn ấy cứ thế mà chết, nhưng bố mẹ em mãi mãi cũng không thể trở về!” Hoa Phẩm Tố ném điện thoại, ghé vào vai Trang Cẩm Ngôn gào khóc, khóc vì dấu chấm hết cho bức tranh báo thù của cậu, khóc vì tâm nguyện mấy năm nay cuối cùng đã được thực hiện, cũng khóc vì bi kịch gia đình cậu mãi mãi không thể bù đắp được. “Đừng khóc, Phẩm Tố! Đừng khóc! Sau này em có thể buông tay tâm sự này được rồi!” Trang Cẩm Ngôn hôm Hoa Phẩm Tố, vỗ nhẹ trên lưng xoa dịu cậu, nhớ đến việc người mình yêu phải mang trên lưng nỗi hận thù nhiều năm như vậy, ngày đêm chìm đắm trong việc báo thù, Trang Cẩm Ngôn lại đau lòng vô cùng. “Cám ơn anh! Cẩm Ngôn, không có anh, mối thù của em sẽ không được báo thuận lợi như vậy.” Hoa Phẩm Tố tựa đầu vào vai Trang Cẩm Ngôn, không có Trang Cẩm Ngôn trù tính sắp xếp, kế hoạch báo thù sẽ không chu đáo chặt chẽ đến từng bước như vậy, ép con thuyền lớn Hoắc gia phải tan vỡ trong nửa năm ngắn ngủi. “Giữa anh và em nói lời cảm ơn làm gì! Đã nói chuyện gia đình em chính là chuyện của anh, chỉ cần em sau này không xếp anh ngoài tầm chọn lựa là được.” Trang Cẩm Ngôn thật sự vẫn canh cánh trong lòng với chuyện Hoa Phẩm Tố lựa chọn ai trong lần thử nghiệm ở thành phố B kia, thỉnh thoảng lại muốn làm vài trò kích thích Hoa Phẩm Tố áy náy. “Anh lại mang chuyện này ra nhắc lại nữa, vả lại em gạt anh ra bên ngoài không chọn chỉ vì muốn đặt chuyện báo thù lên trước tiên.” Hoa Phẩm Tố chịu đủ sự tra tấn của Trang Cẩm Ngôn khi anh thường xuyên lôi chọn lựa ấy ra vênh váo, bởi vì Trang Cẩm Ngôn chỉ cần nhắc đến cái gai này, anh sẽ mượn cơ hội gia tăng khảo nghiệm với cậu ở trên giường, mà mỗi khảo nghiệm xong, sáng sớm hôm sau cậu đều không bò dậy nổi, phải nghỉ ngơi nửa ngày mới có thể đi học, từ mùa hè năm trước thì bắt đầu nghỉ ngơi nửa ngày, nửa ngày đi làm. Tháng bảy năm 2007, Hoa Phẩm Tố và Phương Đồng đều tốt nghiệp đại học, Hoa Phẩm Tố chính thức đến công ty Viêm Hoa làm việc, Phương Đồng thì công tác tại một văn phòng luật sư danh tiếng. “Thế thì em nói cho anh biết, có phải trong lòng em anh đứng thứ nhất không?” Trang Cẩm Ngôn bắt lấy mặt của Hoa Phẩm Tố mà hỏi, anh thích nghe Hoa Phẩm Tố thừa nhận mỗi lần như thế. “Đúng vậy, an là số một.” Hoa Phẩm Tố cắn một phát vào mũi Trang Cẩm Ngôn, cậu nhớ đến lần đầu tiên bị Trang Cẩm Ngôn đè xuống giường dùng thủ đoạn uy hiếp thừa nhận, công nhận người quan trọng nhất trong lòng cậu là Trang Cẩm Ngôn, vậy thì thật là tàn nhẫn mà ngọt ngào, Hoa Phẩm Tố mà nhớ đến thì chính là vừa yêu vừa hận, luôn luôn phải để lại mấy vết đóng dấu trên người Trang Cẩm Ngôn mới có thể thoải mái được. “Ha ha, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta vẫn có dư thời gian đến giao lưu.” Trang Cẩm Ngôn xoay người áp Hoa Phẩm Tố xuống, cực kỳ hài lòng với câu trả lời của cậu, anh quyết định phải dùng “khoai lang to” kia thưởng cho vợ yêu mới được. Hoa Phẩm Tố nằm dưới người Trang Cẩm Ngôn khẽ rên rỉ, chẳng có chút nào phát giác mình đã quên mất nỗi đau khổ từng bị cậu chôn chặt trong đáy lòng, sau khi thù nhà được báo, khoảng không trong lòng cậu như được lấp đầy trở về, tất cả cảm quan chỉ dành cho Trang Cẩm Ngôn, trái tim cậu đều bị người đàn ông xuất chúng đang bắt đầu khởi động trên người mình chiếm giữ. Người cảnh sát trẻ ở khu Đông thành phố S mới vừa được đề bạt làm sở trưởng đồn công an khu vực một năm nay, nay lại lập được công lớn, hoả tốc phá án một vụ bắt cóc, thành công giải cứu con tin đồng thời tóm gọn bọn bắt cóc, hai gã bắt cóc tống tiền bị chuyển giao cho cơ quan tư pháp, từ viện kiểm soát đưa ra công bố kết án cho các kẻ phạm tội, cục phó Nghiêm bị phán xử tù có tời hạn mười hai năm, trợ thủ của lão, tên to cao phạm tội xâm hại Hoắc Gia Hứa bị tra ra dính vào án giết người, bị xử lý án ngoài, phỏng chừng không tránh khỏi hình phạt tử hình. Người cảnh sát trẻ lập nên kỳ công nhận được sự khen ngợi từ cấp trên, được điều về cảnh cục làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, có người nói, tư chất mới được nung nấu một năm, con đường làm quan của vị cảnh sát trẻ đã nâng cao một bước. Vị cảnh sát trẻ này không phải một tên ngốc, bản thân không có gia thế, không có chỗ dựa, được đề bạt trong thời gian ngắn như thế, lại được bồi dưỡng trọng điểm, khẳng định phía sau màn có người ủng hộ, cậu cảnh sát trẻ biết được từ thủ trưởng, hình như người dốc sức dẫn dắt mình chính là ban cấp cao của công ty Viêm Hoa. Cảnh sát trẻ thu thập thông tin ban cấp cao công ty Viêm Hoa, sau khi thấy được cái tên Hoa Phẩm Tố, phó tổng công ty Viêm Hoa và tổng giác đốc tài chính Hoa Phẩm Phác, liên tưởng đến cục phó Nghiêm giờ đã hãm sâu vào vòng lao lý, anh ta mới vừa ngộ ra, người giật dây dẫn dắt mình là ai. Cuối xuân năm 2008, trung tướng Hoắc bị tòa án quân sự khởi tố, vụ án của ông ta chính thức bị đưa lên thủ tục tư pháp, đợi ngày vị trung tướng Hoắc này bị trừng trị nghiêm khắc. Đầu hạ năm nay, chàng trưởng đồn cảnh sát trẻ tuổi tan tầm, đang muốn đến bãi đỗ lấy xe thì được một người tài xế mời lên một chiếc Mer sang trọng. Chàng cảnh sát trẻ chạy nhanh đến, phát hiện trong xe có một cậu thanh niên với vẻ ngoài thật đẹp. “Hoa tổng, cám ơn cậu!” Chàng cảnh sát vẫn luôn có ấn tượng sâu sắc với Hoa Phẩm Tố, nhớ lại lúc trước khi anh ta đến bệnh viện ghi chép hồ sơ, lúc trông thấy dung xinh đẹp của Hoa Phẩm Tố, anh đã biết cô gái đáng thương bị xâm hại kia nhất định có dáng dấp tương tự em trai mình, bởi vì tướng mạo hơn người của mình mà dẫn đến chuyện khốn khổ. Khi đó, anh mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát đến tham gia công tác, cả một bầu nhiệt huyết và chính nghĩa tràn đầy trong tim, đối mặt với chỉ thị mờ ám của thủ trưởng, anh kiên quyết từ chối rồi bị đày đến làm cảnh giới ở một nơi hẻo lánh.” “Không cần cảm ơn tôi, hôm nay tôi đến chỉ là nói với anh một yêu cầu.” Hoa Phẩm Tố mỉm cười với chàng cảnh sát nhiệt huyết năm ấy, chiếc Mer mà cậu đang ngồi chính là món quà Trang Cẩm Ngôn tặng cậu nhân dịp tốt nghiệp đại học. “Hoa tổng! Yêu cầu gì xin cứ nói ra, tôi nhất định sẽ gắng sức mà làm.” Chàng cảnh sát bày tỏ thái độ. “Tôi không cần anh gắng sức, việc tôi yêu cầu thật ra rất đơn giản, nhưng muốn làm được cũng rất gian nan.” Hoa Phẩm Tố thở dài. “Hoa tổng, xin cứ nói!” Thần kinh não bộ chàng cảnh sát trẻ như bị véo một cái, không biết vị quý nhân trên con đường làm quan của anh có yêu cầu gì. “Sĩ quan cảnh sát! Tôi có một yêu cầu đối với anh, tôi xin anh, sau này khi tiến hành điều tra phá án, có thể cố hết sức xử lý việc công một cách công bằng, nếu anh không thể 100% làm được việc này, vậy tôi xin anh, đừng để chuyện sai trái không biết cách giải quyết như sáu năm trước xảy ra lần nữa.” Giọng Hoa Phẩm Tố pha lẫn nỗi bi thương như trầm xuống. “Hoa tổng! Tôi đồng ý với cậu! Cả đời này, cho dù tôi không nhìn rõ mọi việc, nhưng tôi sẽ không giờ đổi trắng thay đen.” Vẻ mặt chàng cảnh sát lộ rõ vẻ xúc động, nhiệt huyết bị dập tan ngày xưa bỗng bừng cháy trở lại trong anh. “Nếu anh đã như vậy, chỉ cần Viêm Hoa không sụp đổ, chúng tôi sẽ mãi là chỗ dựa cho anh!” Khuôn mặt Hoa Phẩm Tố xán lạn hẳn lên, vươn tay chìa về phía chàng cảnh sát. “Tôi xin thề! Vĩnh viễn lương tâm làm việc trên nguyên tắc, không bao giờ làm chuyện sai trái.” Nụ cười sáng lạn của Hoa Phẩm Tố khiến chàng cảnh sát lóa mắt, lúc bắt tay cùng với cậu không kềm chết được nhắc lại lời thề. Mùa thu 2008, Hoa gia tổ chức đám cưới, Hoa Phẩm Phác xuất giá vào dịp thời tiết đẹp nhất trong năm, cô gái thân là minh tinh giám đốc tài chính ở thành phố S với khối tài sản cả trăm triệu đã được gả cho một vị luật sư nhỏ không tiếng tăm. Tin tức được lan ra, dân chúng thành phố S trắng trợn bàn tán với tốc độ muốn nhai cả đầu lưỡi, những lời bàn tán này đều đồng loạt đổ xuống trên đầu tiểu luật sư Phương Đồng, chiếm đa số là các loại ao ước ghen tỵ, nhưng trong đó càng là bạn bè thân thích thèm muốn vận may như Phương gia. “Ông nó, mấy ngày nay láng giềng có người nói Phương Đồng nhà chúng ta chỉ nhặt được đôi giày rách.” Mẹ Phương Đồng mặt mày tức tối vừa phát kẹo mừng từ bên ngoài trở về “Lại là một đám đàn bà ăn no không có chuyện gì làm thì đi xuyên tạc đấy hả?” Bố Phương tọng chén rượu trong tay xuống bàn thật mạnh. Mấy bữa nay, tâm trạng bố Phương rất vui vẻ, mỗi ngày đều phải làm thêm chút rượu. “Nói Phương gia chúng ta coi trọng tiền tài của Hoa gia nên mới bám víu theo họ, ngay cả loại đàn bà hư hỏng cũng không thèm quan tâm đến.” Mẹ Phương thở hổn hển, bà bị láng giềng lời ra tiếng vào làm cho tức đến muốn điên lên. “Bà nói cho tôi biết là mấy con mụ nào xuyên tạc sự thật như vậy.” Bố Phương đứng lên, đến rượu cũng chẳng thèm uống. “Ối, ông muốn làm gì, người ta muốn nói thì cứ để họ nói.” Mẹ Phương vừa thấy dáng vẻ của ông xã như muốn đi đánh nhau tới nơi, sợ chồng mình lại làm lớn chuyện, mẹ Phương vội khuyên ngăn, muốn nhân nhương cho bớt phiền. “Hừ, bà không nói thì tôi cũng biết là hai người nào!” Bố Phương hiểu rất rõ mấy người hàng xóm nhà mình, biết tỏng mấy người thích đâm chọc chuyện thị phi, lúc này cũng không để ý vợ mình đang ngăn cản, ông đi thẳng ra ngoài tìm mấy người thích bới móc kia. Mẹ Phương không có khả năng ngăn lại chồng mình, sợ ông ấy gây chuyện bé xé ra to, bà ở nhà vẫn cứ thấp thỏm không yên, qua cả tiếng đồng hồ mới nhìn thấy dáng vẻ ông xã hùng dũng oai vệ mang theo chiến thắng trở về của ông. “Ông đi mắng mấy mụ ấy à?” Mẹ Phương bước lên muốn biết thành quả chiến đấu của ông xã. “Hừ, tôi mà thèm vào mắng mấy mụ đàn bà ấy, tôi trực tiếp đến đàm phán với chồng mấy bà ấy.” Bố Phương vốn là người có tình có nghĩa, ở chốn hàng xóm xung quanh rất có tiếng nói, mấy ông chồng hàng xóm vẫn luôn kính trọng bố Phương từ trước đến giờ, bố Phương tìm tới tận cửa phân xử, mấy ông chồng của các mụ ấy đều tự kéo vợ mình lên lớp một trận. “Tôi biết mấy bà ấy cũng không phải thật sự nói Phẩm Phác không tốt, chẳng qua là đố kị với con trai nhà chúng ta, cho rằng con trai mình trèo cao, trong lòng bất bình, muốn bôi xấu một chút thì trong lòng mới thoải mái. Con trai tôi cũng là sinh viên đại học, là luật sư, cũng đâu phải là dạng bất tài, thế nào mà đến miệng các bà lại thành trèo cao.” Mẹ Phương căm tức trả thù thay con trai. “Con trai chúng ta đúng là trèo cao mà.” Bố Phương trở lại ngồi trước bàn cơm, bưng ly rượu lên làm một ngụm, không phụ họa theo vợ đang bất bình. “Con trai nhà mình trèo cao? Lão già này, suốt ngày xem thường con trai nhà mình.” Mẹ Phương phẫn nộ, nhớ lại lúc Phương gia và Hoa gia còn ở trong ngõ Thanh nhỏ, bố Phương suốt ngày thèm nhỏ dãi hai người con bên Hoa gia, nếu có thể mang đi đổi, có lẽ lão già chết bầm sẽ không hề do dự mang Phương Đồng sang đổi, nếu như không phải mẹ Hoa trông vừa bình thường lại vừa là người hiền lành, có khi mẹ Phương cũng phải nghi ngờ hai đứa con Hoa gia và bố Phương có quan hệ gì. “Tôi thực sự thấy thế, hai đứa trẻ nhà họ Hoa lớn lên xuât chúng, từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, lúc trưởng thành thì tiền đồ sáng lạn vô cùng, vợ chồng nhà họ mà còn sống, không biết ngoạc miệng cười thành ra thế nào, đáng tiếc, hai người phúc khí mỏng, không nhìn thấy được thành tựu của con bọn họ.” Bố Phương hớp mạnh một ngụm, nhớ tới cái chết của vợ chồng thông gia, đáy lòng có hơi thương cảm. “Con chúng ta sau này cũng sẽ có thành tựu, sẽ không để cho mấy người thích xuyên tạc ấy coi thường!” Trong lòng mẹ Phương vẫn là nghiêng về phía con tra bà, cho rằng con trai ưu tú như vậy, sau này chắc chắn sẽ danh lợi song thu. Dự đoán của mẹ Phương dành cho con trai bà sau những năm tháng ấy vẫn không hề thành hiện thực, Phương Đồng không hề có danh lợi song thu, mà y chỉ có danh chứ không có lợi, sau khi y hành nghề luật sư, y không chỉ không kiếm được tiền nuôi gia đình sống qua ngày, thậm chí còn phải dựa vào vợ Hoa Phẩm Phác và cậu em vợ Hoa Phẩm Tố cứu tế, bởi vì sau khi Hoa Phẩm Phác và Phương Đồng kết hôn, dưới sự ủng hộ của hai chị em nhà họ Hoa, Phương Đồng mở một văn phòng luật chuyên giúp đỡ những người dân không có cơ hội tiếp cận sự trợ giúp từ pháp luật, văn phòng luật sư này có đôi khi không chỉ không thu được phí, mà còn phải thường xuyên tốn lại phí tố tụng, cho dù Phương Đồng phải dựa vào sự trợ giúp từ vợ và em vợ mới có thể duy trì văn phòng luật sư, y vẫn làm việc rất hăng say hứng thú vô cùng. Sau khi ông tổng Trang Cẩm Ngôn đưa công ty Viêm Hoa lên thị trường chứng khoán, anh bắt đầu trở nên sống khiêm tốn hơn, người ngoài giới nghe rất ít về chuyện đời kỳ tài thương nghiệp này, có người nhận ra vị tinh anh thương nghiệp này, thỉnh thoảng sẽ trông thấy anh ta vào cuối tuần sẽ dẫn theo bốn đứa con nít không đồng khổ và một cậu thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt xinh đẹp đến sân bóng rổ, bốn đứa trẻ con không đồng khổ ấy có hai người họ Hoa, hai người họ Liêu, kỳ quái là, bốn đứa ấy vậy mà cứ tranh nhau gọi hai người lớn đi theo là “Ba” hoặc “Cha”, điều này làm cho người dân biết việc tổng tài Viêm Hoa đang độc thân thật sự không hiểu nổi, chỉ có thể âm thầm cản thán người nhà giàu thật quá phức tạp. Truyện đến đây đã hoàn chính văn rồi, vẫn còn phiên ngoại đó nha:3, đến lúc đó, iêm sẽ có 1 bài phát biểu thiệt dài để bày tỏ nỗi lòng và nói lời chia tay chính thức với bộ truyện quý vị độc giả đã ủng hộ cho con editor bao lầy này, huhuhuhu