Cẩm Thượng Thiêm Hoa
Chương 56
“Anh là người xứng nhất với em?” Tư duy Hoa Phẩm Tố thôi đình công, Trang Cẩm Ngôn nói cậu đó không phải là bệnh tật gì hết, mà theo Trang Cẩm Ngôn giải thích như thế, việc bọn họ ở bên cạnh nhau dường như là một việc hiển nhiên hai năm rõ mười.
“Phẩm Tố, anh đã yêu em từ lâu rồi.” Trang Cẩm Ngôn đưa tay bắt lấy khuôn mặt cậu, cọ cọ lên chiếc mũi đáng yêu kia.
“Yêu em từ lâu?” Hoa Phẩm Tố giương mồm tự vả, cậu đang bắt đầu hồi tưởng thái độ Trang Cẩm Ngôn đối với cậu trước đây, cái “từ lâu” này là bắt đầu từ khi nào?
“Anh chắc chắn đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên!” Trang Cẩm Ngôn nghĩ, nếu đấy không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, tại sao anh lại nhớ rõ ràng năm 98 say rượu ở nhà họ Hoa, sau khi tỉnh rượu chính là nụ cười của cậu bé mở cửa phòng ngủ?
“Cái nhìn đầu tiên ở chỗ nào chứ?” Hoa Phẩm Tố nhớ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, cái nhìn đầu tiên này chính là cái lần ăn cơm trong căn tin ở trường Nhân Ái, hay là Trang Cẩm Ngôn và đội bóng rổ chơi bóng xong, cao giọng cười to ngay trước bồn phòng tập múa của Hoa Phẩm Phác là đầu tiên?
“Cái lần anh say mèm ở nhà em ấy mà.” Trang Cẩm Ngôn xoa xoa lỗ tai Hoa Phẩm Tố, may mà anh chọn trúng tiệm cơm “Quay về một lần” mà say rượu, nếu không bọn họ đã phải bỏ lỡ nhau.
“.....” Hoa Phẩm Tố bỗng nhiên phát hiện, những ký ức trong cậu về Trang Cẩm Ngôn đều được ghi lại rõ ràng, cậu thậm chí còn nhớ kỹ lần gặp gỡ ở căn tin trường Nhân Ái khi ấy, Trang Cẩm Ngôn đã mặc kiểu dáng quần áo gì, màu sắc ra sao.
“Quãng thời gian ở Mỹ, anh chỉ nhớ đến lời động viên của em để học thành tài về nước lập công ty, xây dựng sự nghiệp, chương trình tài liệu nhàm chán cũng đều biến thành nàng tiên nhỏ xinh như đang nhảy múa.” Trang Cẩm Ngôn ôm chặt Hoa Phẩm Tố, tựa cằm lên đầu cậu, nhớ về quãng thời gian mình tha hương nơi đất khách nghiên cứu học tập, những lúc bản thân mệt mỏi, chính ánh mắt kỳ vọng và giọng nói của cậu bé ấy đã là liều thuốc xóa tan đi bao mệt mỏi trong anh.
“....” Hoa Phẩm Tố áy náy, chẳng qua là cậu rắp tâm rắp tâm, chỉ muốn Trang Cẩm Ngôn học thành tài sau này về nước, đi thành lập công ty Viêm Hoa để cậu có chỗ ôm đùi dựa dẫm, nhớ đến Trang Cẩm Ngôn lẻ noi tha hương một mình, vậy mà anh luôn luôn nhớ kỹ lời động viên ấy của cậu, Hoa Phẩm Tố chỉ cảm thấy lòng dạ cậu khi ấy quá bẩn thỉu.
“Sau khi gia đình em gặp chuyện không may, chúng ta cũng mất liên lạc, khi ấy anh gấp đến mức hoang mang lo sợ, anh sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Trang Cẩm Ngôn nghĩ, nếu quả thật năm ấy Hoa Phẩm Tố xảy ra chuyện gì, bản thân anh có thể sẽ không biết rõ tình cảm mà mình dành cho Phẩm Tố, nhưng sau này chắc chắn anh sẽ phải hối tiếc cả đời.
“Cẩm Ngôn...”
Hoa Phẩm Tố chậm rãi nâng cánh tay đang xuôi bên người đặt lên lưng Trang Cẩm Ngôn, đúng vậy, cậu không hề nghi ngờ con tim Trang Cẩm Ngôn dành cho cậu, công việc cả triệu tệ một năm quẳng qua một bên cũng chỉ vì cậu sơ ý cắt đứt liên lạc giữa hai người, Trang Cẩm Ngôn đã âm thầm hy sinh vì cậu nhiều như thế, nếu không phải Chavin vô ý nói ra, có lẽ mãi đến hôm nay cậu cũng chẳng hay biết gì, vẫn tự cho rằng mình mới là ân nhân ra tay cứu người.
“Anh thích em đến mức không thể hơn được, đến mức anh cũng không tự biết được tình cảm anh dành cho em.” Giọng anh càng ngày càng khàn khàn, từ khi anh biết rõ tình cảm của mình, con tim anh vẫn luôn bị vây trong sự được mất.
“Sau này làm sao anh biết được?” Hoa Phẩm Tố thấy mắt mình cay cay,cậu cố gắng vòng tay ôm chặt Trang Cẩm Ngôn, chất giọng khàn khàn của anh truyền đến như đã phải đi qua một quãng thời gian dài đằng đẵng, chứa đậm sự tang thương, lúc cậu không hay biết gì, Trang Cẩm Ngôn đã phải giãy dụa trong tình yêu rất lâu rồi.
“Lúc hôn lễ của Ngô Nhiên, anh đến tham gia hôn lễ hắn ta mới biết được.” Ngô Nhiên lưu luyến si mê cô gái mà Hoa Phẩm Tố dựng nên khiến Trang Cẩm Ngôn ghen đến chua xót, kích thích anh dâng lên ham muốn độc chiếm Hoa Phẩm Tố, thế cho nên Hoa Phẩm Tố có được Phương Đồng cởi giúp quần áo thì anh cũng không thể nào chịu được cái cảnh đó.
“Ngô Nhiên không chấm m*t em được một chút nào đâu, một chút cũng không có.” Hoa Phẩm Tố nghe thấy câu nói của Trang Cẩm Ngôn sặc mùi ghen tuông bèn vội vã đính chính.
“Anh cứ nghĩ sẽ chỉ mãi dõi theo em cũng đã khiến anh thỏa mãn, nhưng chính Lê Gia Tu đã thức tỉnh anh.” Trang Cẩm Ngôn nhớ đến mấy câu nói Lê Gia Tu nói với anh trước cửa thang máy, sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh, Hoa Phẩm Tố cũng không phải là Vương Tĩnh, thiên sứ của anh có cảm giác với anh.
“Lê Gia Tu làm sao vậy?” Hoa Phẩm Tố ngẩng đầu lên.
“Lê Gia Tu và Vương Tĩnh chín năm rồi vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, năm nay Vương Tĩnh lại tìm được người yêu của mình.”
“Cái gì? Bọn họ là một đôi?” Hoa Phẩm Tố kinh ngạc, cậu đơn thuần không hiểu rõ tình cảm giữa cậu và Trang Cẩm Ngôn, đương nhiên rằng cậu cũng không hay biết “Một đôi bít tất” là có quan hệ thế nào.
“Không phải là một đôi, là Lê Gia Tu muốn trở thành một đôi, mà Vương Tĩnh chỉ xem bọn họ là bạn tốt. Huynh đệ tốt.”
“Vậy sau này bọn họ sẽ như thế nào?” Thời gian gần đây trong công ty Lê Gia Tu đều chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt cũng chẳng tốt mấy, thì ra là có chuyện như vậy.
“Lê Gia Tu chuẩn bị đi, đến hè cậu ta muốn đi Mỹ.” Mấy hôm trước, Lê Gia Tu và Trang Cẩm Ngôn đã nói chuyện riêng với nhau, bạn gái của Vương Tĩnh sẽ đến thành phố S công tác trong nửa năm sau, Lê Gia Tu không thể tận mắt chịu đựng Vương Tĩnh và bạn gái tình nồng ý mật ra mặt như thế, trước khi tình cảnh xảy ra, hắn phải đi thật xa nơi này. “Một đôi bít tất” cũng đã không còn là một đôi.
“Lê Gia Tu thật đáng thương.” Hoa Phẩm Tố thổn thức, đời người có được mấy lần chín năm!
“Phẩm Tố muốn anh trở nên đáng thương như vậy sao?” Trang Cẩm Ngôn cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với Hoa Phẩm Tố.
Ngũ quan Trang Cẩm Ngôn có đường nét rất sâu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự dịu dàng, giống như một hố nước xoáy hút lấy Hoa phẩm Tố.
“Không! Cẩm Ngôn, anh làm sao có thể đáng thương được.” Trong suy nghĩ của Hoa Phẩm Tố, Trang Cẩm Ngôn chỉ có thể là một người tài giỏi vĩ đại, vững chãi như núi, cái loại “đáng thương” kia làm sao có thể có liên quan gì đến Trang Cẩm Ngôn? Cậu không thể tưởng tượng được, cũng không cho phép điều nảy xảy ra!
“Phẩm Tố, em chỉ có thể yêu anh!” Trang Cẩm Ngôn cười đến rực rỡ, biểu cảm của Hoa Phẩm Tố cho thấy tình yêu của Trang Cẩm Ngôn anh đã tu thành chính quả, thiên sứ của anh cực kỳ quan tâm đến anh, là may mắn của anh.
Hoa Phẩm Tố không nói gì, cậu chỉ biết vùi đầu vào vai Trang cẩm Ngôn, hôm nay được Trang Cẩm Ngôn tỏ tình, cậu mới hiểu tình cảm bản thân ngây ngô đến thế nào, khi cậu cho rằng cậu đang là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cậu lại không tự hiểu được con tim mình. Cậu rõ ràng rất để bụng việc Sở Thì Bình tiếp cận Trang Cẩm Ngôn, hóa ra lại là ghen tị, trong tiềm thức, cậu đã xem Trang Cẩm Ngôn là của mình cho nên mới có cái suy nghĩ rằng, trên thế giới này không có cô gái nào có thể xứng đôi với anh.Ánh sáng trong ô tô thật âm u, Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố cứ lẳng lặng ôm lấy nhau, tựa như trôi cùng thiên trường địa cửu.
Một lúc lâu sau, Hoa Phẩm Tố mới lên tiếng: “Cẩm Ngôn, em phải báo thù! Hoắc Gia Hứa đến thành phố S rồi!”
“Phẩm Tố, chúng ta phải cùng nhau báo thù, em đừng hòng tách anh ra!” Trang Cẩm Ngôn yêu cầu với Hoa Phẩm Tố.
“Được! Chúng ta cùng nhau báo thù.” Hoa Phẩm Tố thấy ấm áp vô cùng, cậu ngắm con người tài giỏi phong thái hiên ngang trước mắt này, con người mà sau này sẽ thuộc về cậu.
“Bây giờ chúng ta về nhà!” Trang Cẩm Ngôn xuống xe, mở cửa bên kia cho Hoa Phẩm Tố, bế xốc cậu lên.
“Thả em xuống đi!” Hoa Phẩm Tố vỗ vào người Trang Cẩm Ngôn, bọn họ như vậy thật chẳng ra làm sao?
“Dù sao em mang giày cao gót cũng không đi được, dứt khoát khỏi đi luôn đi.” Trang Cẩm Ngôn cười to, hôm nay mong ước của anh đã thành hiện thực, máu huyết sôi trào, toàn thân đều tràn đầy năng lượng, đừng nói là bế Hoa Phẩm Tố đến cửa thang máy, ngay cả bế cậu leo mười hai tầng, anh cũng chẳng phải thở dốc.
Tối hôm đó, Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên động tay động chân tranh thủ chấm m*t thật nhiều, trước đây phải hành động lén lén lút lút, bây giờ rút cuộc cũng quang minh chính đại thực hành, chẳng qua trong quá trình thì Trang Cẩm Ngôn đã khắc chế bản thân một vừa hai phải, không làm đến bước cuối cùng với Hoa Phẩm Tố, cũng vì cậu vẩn chưa thích ứng được hành động thân thiết giữa bọn họ, Trang Cẩm Ngôn cũng không muốn cố ép vợ yêu, anh chỉ mong muốn tình yêu giữa bọn họ sẽ suôn sẻ như nước chảy thành sông.
Sở Thì Bình đứng trước quán rượu gọi taxi trở về nhà mình, tâm trạng chua xót khổ sở, từ cái ngày mùng 3 tết âm lịch ấy, cô đã đem lòng thích anh, vào buổi tiệc gặp mặt dịp tết được gặp lại người trong lòng, cô đã cho là bọn họ có duyên, nỗi tương tư của cô cứ ngỡ sẽ được đền đáp, nhưng không ngờ rằng, buổi tiệc sinh nhật hai mươi ba tuổi hôm nay, giấc mơ ngọt ngào của cô tan vỡ thành những mảnh vụn không còn lại chút gì.
Sở Thì Bình nhào lên giường khóc suốt một buổi, trong lòng nảy lên oán giận với Liêu Thịnh Khải, chính là cái tên này thề hứa sắt đá nói rằng Trang Cẩm Ngôn không có bạn gái, động viên mình chiếm lấy vị trí bên cạnh Trang Cẩm Ngôn, nếu không có Liêu Thịnh Khải động viên, cô cũng sẽ không hoàn toàn vứt vỏ e dè để theo đuổi, tự trọng của cô cũng sẽ không bị vứt đi thê thảm như thế, nhớ đến việc mình chủ động theo đuổi có một nửa do Liêu Thịnh Khải giựt dây, Sở Thì Bình lại bùng lên lửa hờn trong lòng.
“Liêu Thịnh Khải! Anh là tên đầu heo! Ngu ngốc! Suốt ngày chỉ biết đập bọ chó!” Sở Thì Bình nhắn cả tá tin nhắn đến di động của Liêu Thịnh Khải, rồi lại gửi tiếp một chuỗi bùm bùm.
“Làm sao rồi? Làm sao rồi?” Liêu Thịnh Khải mới vừa lái xe đưa Hoa Phẩm Phác về nhà, đang trên đường về nhà mình thì bị tin nhắn mắng như tát nước của Sở Thì Bình làm cho chẳng hiểu ra làm sao, đập bọ chó, hắn sao“Anh nói Trang Cẩm Ngôn đâu có bạn gái, vậy mà hôm nay anh ấy lại dẫn theo một cô gái đến gặp mặt em!” Sở Thì Bình nghiến răng nghiến lợi, Liêu Thịnh Khải mà ở trước mặt cô, cô đã muốn cào lên mặt Liêu Thịnh Khải vài cái cho bớt giận.
“A? Cẩm Ngôn có bạn gái? Không thể nào! Anh không nghe nói cũng không phát hiện cậu ấy gặp gỡ với cô gái nào mà.” Liêu Thịnh Khải cảm thấy mình rất oan, cũng đâu phải một mình hắn cho rằng Trang Cẩm Ngôn không có bạn gái, cả Hoa Phẩm Phác cũng nói như vậy đấy chứ.
“Trang Cẩm Ngôn có bạn gái ở Mỹ, anh có thể thấy không?” Sở Thì Bình cất giọng oán hận.
“Hả, Thì Bình, xin lỗi, chuyện của Cẩm Ngôn ở Mỹ thì anh không rõ lắm, thành thật xin lỗi.” Liêu Thịnh Khải rụt cổ một cái, giọng điệu hung ác của Sở Thì Bình khiến da đầu hắn muốn tê cóng.
“Hừ, sau này chuyện không rõ lắm thì không nên tự cho là đúng!” Sở Thì Bình vừa phát hỏa thông suốt xong, trong lòng dễ chịu hẳn ra.
“Thì Bình, nói như vậy, khi nào em định về thành phố B?” Liêu Thịnh Khải cẩn thận hỏi, Sở Thì Bình đến thành phố S chính là vì theo đuổi Trang Cẩm Ngon, bây giờ cậu ấy lại nó bạn gái, có lẽ Sở Thì Bình cũng sẽ không làm việc ở Viêm Hoa nữa.
“Liêu Thịnh Khải! Anh có ý gì? Sở Thì Bình em không theo đuổi đàn ông được thì không thể ở lại cái đất này sao? Trang Cẩm Ngôn anh ta có bạn gái thì có bạn gái, em vẫn làm công việc của mình như thường!” Liêu Thịnh Khải không đề cập tới chuyện trở về thành phố B, nhưng thật ra Sở Thì Bình đã có dự định trở về, Liêu Thịnh Khải vừa nói như vậy, ngược lại Sở Thì Bình cô như một người si trai, làm tất cả cũng chỉ vì theo đuổi đàn ông.
“Này, em hiểu lầm ý của anh rồi, anh là nói em làm ở Viêm Hoa thì rất là lãng phí tài năng, nếu không anh giới thiệu công việc khác giúp em?” Liêu Thịnh Khải vuốt mồ hôi, hắn nói cái gì cũng đều khiến Sở công chúa tức giận hết vậy?
“Hừ, em cứ làm ở Viêm Hoa, sao cũng không đi!” Sở Thì Bình muốn kiếm lại chút mặt mũi trước mặt Trang Cẩm Ngôn, cứ tiếp tục làm việc ở Viêm Hoa, điều này có nghĩa cô đến thành phố S cũng không phải chỉ vì theo đuổi Trang Cẩm Ngôn anh.
“Được rồi, em muốn thế nào thì cứ thế đó.” Liêu Thịnh Khải đau khổ, trong lòng hối hận vì mang Sở Thì Bình đến thành phố S làm bia đỡ đạn, làm hại hắn bây giờ thành tên hầu trút giận cho Sở Thì Bình.
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoa Phẩm Tố đến trường học xong thì đến công ty Viêm Hoa, thấy sắc mặt có chút tiều tụy của Sở Thì Bình, đủ loại không ưa lúc đầu dành cho Sở Thì Bình đều tan thành mây khói, mặc dù chưa đến mức phô bày điệu bộ người thắng cuộc đi dò xét tên tình địch không quan trọng này, nhưng thấy Sở Thì Bình bắt đầu tách khỏi Trang Cẩm Ngôn, cậu vẫn âm thầm thoải mái, cho nên thái độ với Sở Thì Bình bắt đầu tốt hơn trước đấy rất nhiều, điều này làm cho Sở Thì Bình cảm thấy Hoa Phẩm Tố tốt hơn nhiều, không hề cho rằng Hoa Phẩm Tố làm một thằng nhóc kiêu ngạo mắt mọc trên đỉnh đầu.
Hoa Phẩm Tố giờ đã hiểu rõ tình cảm giữa cậu và Trang Cẩm Ngôn, bản thân cậu cũng không nghĩ chuyện tình cảm này kinh thế hãi tục biết bao nhiêu, trong lòng cậu luôn luôn cho rằng tình cảm chân thành mới là quan trọng nhất, giống như với bố mẹ cậu sau khi tái sinh, theo đạo lý, họ chỉ mang thân phận “cha mẹ”, nhưng Hoa Phẩm Tố sống chung lâu ngày cùng bọn họ mà nảy sinh cảm tình, liền xem bố Hoa mẹ Hoa như người thân ruột thịt của mình, sinh lý và tâm lý đều không muốn rời ra người thân, trong kiếp trước của Trương Kiên Tuấn, Hoa Phẩm Tố không hề có chút cảm tình với cha mẹ thân sinh, sau khi sống lại cậu chưa từng nhớ đến bọn họ, cũng chưa bao giờ xuất hiện ý nghĩ đi xem bọn họ một cái, nói một cách thẳng thừng, Trương Kiên Tuấn hay chính là Hoa Phẩm Tố đều chỉ chú trọng tình cảm, đây cũng là nguyên nhân Hoa Phẩm Tố tiếp thu tình cảm từ Trang Cẩm Ngôn nhanh đến thế.
Do mối thù của Hoa gia chưa được rửa sạch, Hoa Phẩm Tố không muốn quan hệ giữa mình và Trang Cẩm Ngôn bại lộ trong mắt mọi người, khiến công chúng càng chú ý đến bọn họ hơn. Hoa gia càng để người khác chú ý, mưu tính trả thù càng tiện hành động, còn thái độ chị gái Hoa Phẩm Phác đối với chuyện tình cảm của bọn họ, Hoa Phẩm Tố cũng không quá lo lắng, cậu rất yêu chị mình, cả chị ấy cũng thế, lấy tâm đo tâm, Hoa Phẩm Tố cũng biết thái độ tình cảm mà Hoa Phẩm Phác dành cho cậu sau này.
Bởi vì cậu sợ chuyện tình cảm mình và Trang Cẩm Ngôn bị người ngoài đoán được, sau khi làm rõ tình cảm đôi bên, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn ở chung trái lại phải lén lút, lúc trước cậu vẫn thoải mái thân mật cùng Trang Cẩm Ngôn nếu không sẽ lại như hình với bóng, ở trước mặt nhân viên công ty Viêm Hoa, Hoa Phẩm Tố bắt đầu cư xử nghiêm túc rõ ràng với Trang Cẩm Ngôn, điều này làm cho Trang Cẩm Ngôn rất lấy làm dở khóc dở cười, lại để cho Hoa Phẩm Phác nghi ngờ chút đỉnh, em trai mình có ý kiến gì với Trang Cẩm Ngôn đúng không? Nhưng sao mà vừa ý kiến xong thì số lần ở lại nhà Trang Cẩm Ngôn càng ngày càng nhiều vậy hả? Hoa Phẩm Phác xoa trán, cuối cùng cũng không biết thời kỳ nổi loạn tuổi thanh xuân của em trai mới đến, mới hành động khác thường như thế?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
69 chương
46 chương
30 chương