Bộ trưởng Liêu tế bái bố mẹ Trang Cẩm Ngôn rồi cũng giống như những lần trước, đi thẳng về thành phố B. Trang Cẩm Ngôn tiễn bộ trưởng Liêu xong, anh liền đi đến một của hàng đồng hồ ngay tại trung tâm thành phố, cửa hàng đồng hồ vửa gửi tin nhắn, báo cho Trang Cẩm Ngôn rằng đồng hồ kim cương đã có hàng, Trang Cẩm Ngôn bận rộn cuối năm không có thời gian đến lấy, mà mồng sáu này đã phải tặng quà, Trang Cẩm Ngôn ở thành phố B vẫn nhớ đến chuyện đến lấy đồng hồ, vừa tiễn bộ trưởng Liêu xong, anh lập tức mang hóa đơn đi lấy. Trang Cẩm Ngôn phải đưa tay ra để nhân viên thử đồng hồ kim cương nhiều lần trên tay anh, kiểu dáng chiếc đồng hồ kim cương này chắc chắn là anh đã tốn sức rất nhiều để chọn lấy, mặt trong chiếc đồng hồ có khắc ba chữ đầu ghép vần từ tên anh và Hoa Phẩm Tố. Chiếc đồng hồ kim cương này sẽ được Trang Cẩm Ngôn tặng cho Hoa Phẩm Tố vào ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cậu. Bây giờ thói quen đeo đồng hồ càng ngày càng ít, mọi người đều quen với việc nhìn giờ trên điện thoại đi động, nhưng trong một số trường hợp quan trọng, dùng đồng hồ đeo tay xem giờ giấc là một loại lễ phép và tỏ thái độ tôn trọng. Đồng hồ kim cương đối với một người là đại cổ đông Viêm Hoa như Hoa Phẩm Tố mà nói, đấy chính là một thứ hết sức cần thiết. Dùng đồng hồ kim cương làm quà tặng sinh nhật đã khiến Trang Cẩm Ngôn đắn đo suy nghĩ mới dám quyết định, món quà này cùng lúc có thể để Hoa Phẩm Tố sử dụng thường xuyên, về mặt khác, món quà này còn là một đôi đeo trên cổ tay hai người, có thể thỏa mãn nguyện vọng giấu diếm nơi đáy lòng Trang Cẩm Ngôn. Đương nhiên nếu như không cần kiêng dè, Trang Cẩm Ngôn rất rất rất muốn tặng một đôi nhẫn tầm thường không thể tầm thường hơn, thứ này còn có thể biểu hiện ý nghĩa của tín vật yêu đương truyền thống. Tiệc sinh nhật hai mươi mốt tuổi của hoa Phẩm Tố, người thân đều tới tham gia, chủ yếu nhất là gia đình lớn bé hai người cậu, hai người dì và cả nhà chú Hoa của Hoa Phẩm Tố, hơn nữa còn có mấy người bà con bên bà nội Hoa Phẩm Tố. Ngoại trừ người thân, vẫn còn có vợ chồng Tiểu Triệu bên cửa hàng thủy sản, và một số bạn bè như Trang Cẩm Ngôn, Phương Đồng, Đại Đầu và Mã Hâm đến tham gia, tổng cộng mở năm bàn tiệc rươu, còn không bằng một nửa số bàn tiệc trong lần mừng sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Hoa Phẩm Phác. Mặc dù nhân số tham gia bữa tiệc ít đi, nhưng mấy người anh em bà con của Hoa Phẩm Tố cũng rất sôi nổi, ngoại trừ con nít nhà dì út còn quá nhỏ tuổi, những người khác cũng không kém nhau mấy tuổi, hơn nữa Mã Hâm và Đại Đầu còn thích náo nhiệt, cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn, Hoa Phẩm Tố bị giỡn gọi uống không ít rượu, đến cuối cùng là nằm úp sấp ngay trên bàn rượu, khiến Trang Cẩm Ngôn và chú Hoa phải thay phiên nhau đỡ cậu về nhà. Trang Cẩm Ngôn đỡ Hoa Phẩm Tố nằm lên giường lầu trên ở căn nhà khu Nam, tay chân lanh lẹ cởi hết áo khoác và vớ chân của Hoa Phẩm Tố, đắp kín chăm cho cậu, rồi lại xuống lầu bắt đầu lấy nước nóng. “Phảm Tố hay làm phiền cậu sao?” Chú Hoa đứng trước phòng cháu trai, phát hiện động tác Trang Cẩm Ngôn chăm sóc cháu mình quá mức thuần thục rồi. “Công ty xã giao nhiều, tửu lượng Phẩm Tố lại ít, em ấy vẫn thường xuyên uống say thế này.” Trang Cẩm Ngôn bây giờ lại thấy có hơi xấu hổ, bởi vì Hoa Phẩm Tố say rượu quen được Trang Cẩm Ngôn dùng miệng đút nước, khi Trang Cẩm Ngôn nâng Hoa Phẩm Tố dậy để chuẩn bị đưa ly đến cho cậu uống, hai tay Hoa Phẩm Tố bỗng ôm lấy mặt Trang Cẩm Ngôn, đưa miệng nhắm thẳng vào mặt Trang Cẩm Ngôn, Trang Cẩm Ngôn giật mình luống cuống tay chân nhấn Hoa Phẩm Tố xuống giường. “Thằng nhóc này, say rượu thì lại phá phách.” Chú Hoa cũng trong thấy hành động ôm ấp gặm miệng của thằng cháu mình với Trang Cẩm Ngôn, ông thấy, cháu mình đúng là điên lên vì rượu mà. “Phẩm Tố say rượu vẫn luôn ngoan lắm ạ.” Trang Cẩm Ngôn vội vã đính chính vì Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố có hành động như vậy, cũng là Trang Cẩm Ngôn anh đào tạo dài hạn mới tạo được. Dưới sự giúp sức từ chú Hoa ấn tay chân con ma men này xuống, Trang Cẩm Ngôn thành công đưa lý nước đến bên miệng đút cậu uống nước. Hoa Phẩm Tố uống nước xong, lại vung tay vung chân nằm sải trên giường, ngoan ngoãn nằm ngủ. “Đêm nay Phẩm Tố lại làm phiền cậu.” Chú Hoa thấy thằng cháu mình được sắp xếp ổn thỏa, liền đứng lên nói lời tạm biệt với Trang Cẩm Ngôn, sáng sớm ngày mai, cả nhà chú Hoa phải đáp chuyến bay quay về phương Bắc. “Không phiền phức đâu ạ, Phẩm Tố say cũng rất tốt.” Trang Cẩm Ngôn ước gì mỗi ngày Hoa Phẩm Tố đều say thế này, anh nằm mơ cũng muốn được chăm sóc con ma men này như vậy. Trang Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm chú Hoa rời khỏi phòng, nghe thấy tiếng bước chân của ông đã đi xa, anh lập tức đóng cửa phòng để giữ an toàn. Cảm thấy không còn ai sẽ đi làm phiền đến họ, Trang Cẩm Ngôn mới xoa mồ hôi ngồi xuống mép giường. Hoa Phẩm Tố ngủ rất sâu, tửu lượng của cậu rất dễ say, thế nhưng Hoa Phẩm Tố khi say lại khác hoàn toàn với những người khác, Hoa Phẩm Tố uống say chỉ có một đi chứng, đó chính là ngủ, chỉ cần ngủ đủ giấc cho rượu cồn tan hết rồi lại sẽ không sao, nói cách khác, Hoa Phẩm Tố tửu lượng thấp có uống say cũng không tổn hại đến sức khỏe. Nếu như uống say không tốt cho sức khỏe, dù cho Trang Cẩm Ngôn có thích gần gũi với Hoa Phẩm Tố muốn chết, nhưng anh cũng sẽ không bằng lòng để Hoa Phẩm Tố uống say. Trang Cẩm Ngôn xoa xoa hai gò má nhuộm màu ửng hồng của Hoa Phẩm Tố, đưa ngón tay viền quanh đôi môi khẽ nhếch. “Phẩm Tố, em có yêu Trang Cẩm Ngôn hay không?” Người thanh niên ngủ say vẫn hít thở đều đặn, không có hồi âm. Trang Cẩm Ngôn cúi đầu, dùng đầu lưỡi khẽ vê trên ngũ quan người thanh niên, bất cứ vị trí nào trên gương mặt này cũng đều là thứ anh yêu nhất, anh nghĩ, để anh ngắm nhìn ngay cả trăm năm, anh cũng sẽ không biết chán là gì đâu. “Phẩm Tố nhất định cũng yêu Cẩm Ngôn, có đúng không?” Người ngủ say vẫn không có hồi âm, nhưng trong đầu Trang Cẩm Ngôn lại quanh quẩn câu trả lời “Đúng vậy” từ Hoa Phẩm Tố. Hơi thở Trang Cẩm Ngôn bắt đầu nặng nề, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cạy hàm răng Hoa Phẩm Tố, vói vào trong khoang miệng, quấn quít đầu lưỡi Hoa phẩm Tố. “Ừm…” Hoa Phẩm Tố bị ngạt thở, cơ thể bắt đầu tự giác giãy dụa, Trang Cẩm Ngôn vội vã buông miệng cậu ra, để Hoa Phẩm Tố hít thở thuận tiện. Hoa Phẩm Tố hít thở bình thường trở lại, cậu trở mình, tiếp tục giấc ngủ của mình. Trang Cẩm Ngôn thở hổn hển nằm xuống bên cạnh Hoa Phẩm Tố, ổn định ham muốn, nơi này là Hoa gia, phòng cách vách bên cạnh còn chị gái Hoa Phẩm Phác, dưới lầu còn có lớn nhỏ nhà chú Hoa, cho dù d*c v*ng trong lòng Trang Cẩm Ngôn vô cùn mãnh liệt, anh cũng không dám làm những chuyện kia như trước đây với Hoa Phẩm Tố. “Phẩm Tố, làm sao mới thể để em hiểu rõ lòng anh đây?” Trang Cẩm Ngôn kéo tay Hoa Phẩm Tố, đan tay lại cùng nhau, Trang Cẩm Ngôn không chỉ muốn Hoa Phẩm Tố hiểu được lòng mình, anh còn muốn Hoa Phẩm Tố cũng sẽ thích anh. Sáng sớm mồng bảy, khi cả nhà chú Hoa rời đi, Hoa Phẩm Tố vẫn còn nằm ngáy trên giường, lúc đưa tiên chỉ có hai người Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác, nhìn theo đôi tiên đồng ngọc nữ đi khuất, thím Hoa bèn lôi kéo chồng mình trong phòng chờ bay. “Bố Phẩm Tiệp, tôi đoán không sai chứ, cái cậu Trang Cẩm Ngôn này tám, chín phần mười là muốn làm con rẻ Hoa gia chúng ta.” Thím Hoa cho rằng, nếu Trang Cẩm Ngôn không có ý với Hoa Phẩm Phác, mà mới sáng sớm đã lái xe đưa vợ chồng bọn họ đến sân bay sao? Nhất định là thể hiện lấy lòng trước mặt trưởng bối Hoa gia mà thôi. “Ha ha, Phẩm Phác và thằng nhóc này rất xứng đôi.” Chú Hoa bắt đầu bội phục “hoả nhãn kim tinh” của vợ mình, người ta nói phụ nữ trời sinh chú ý tỉ mỉ thật sự không sai. “Phẩm Phác năm nay 23 tuổi, tôi đoán phỏng chừng hai năm nữa sẽ phải lo chuyện rồi.” Thím Hoa bắt đầu gẩy đẩy ngón tay, tính xem cháu gái kết hôn khi nào thì hợp nhất. “Chuyện cả đời của Phẩm Phác, tôi cũng không muốn quan tâm.” Chú Hoa chỉnh ghế nằm nang một chút, tới ăn tết ở thành phố S lần này, mọi chuyện về cháu trai cháu gái ông đều đã mỹ mãn như ý ông mong muốn. Cháu gái gặp bất hạnh khiến chú Hoa rất lo lắng cháu mình sẽ để lại bóng ma suốt đời, bây giờ dường như Hoa Phẩm Phác rốt cuộc cũng có tình cảm yêu mến, người làm chú đương nhiên thoải mái trong lòng. Chú Hoa và thím Hoa cứ mãi không yên lòng về Hoa Phẩm Phác, nhưng lại yên tâm về Hoa Phẩm Tố. Tâm trạng hai vợ chồng rất tốt, nhưng thật không ngờ kết quả của hai năm sau này sẽ hoàn toàn phá vỡ suy đoán trước đây của hai người bọn họ. Công ty Viêm Hoa chính thức cho công nhân viên đi làm vào mồng bảy, Chavin và Lê Gia Tu đều trở về thành phố S trước ngày đi làm, Vương Tĩnh lại gọi cho Trang Cẩm Ngôn xin nghỉ, bởi vì trong nhà hắn chó chuyện, muốn lùi vài ngày đi làm ở thành phố S. Buổi sáng mồng tám, ban giám đốc công ty mở một cuộc họp, Hoa Phẩm Tố treo hàm phó tổng cổ đông đương nhiên cũng có mặt trong cuộc họp ấy. Tan họp, Trang Cẩm Ngôn lại phải trở về phòng làm việc của mình, vì bên trong vẫn còn hai vị khách khác. “Trang tổng tài, cậu bận bịu quá rồi đấy.” Trong phòng làm việc chính là Liêu Thịnh Khải và Sở Thì Bình. Liêu Thịnh Khải chờ Trang Cẩm Ngôn quá lâu, vừa thấy Trang Cẩm Ngôn thì gã lại trách móc. “Xin lỗi, lúc họp phải tắt điện thoại.” Trước khi bước vào phòng làm việc, Trang Cẩm Ngôn cũng mới biết từ thư ký, Liêu Thịnh Khải và Sở Thì Bình đã chờ anh cả tiếng đồng hồ trong phòng làm việc. “Vậy cậu phải mời chúng tôi đi ăn nhận lỗi.” Liêu Thịnh Khải lợi dụng trục lợi. “Đương nhiên phải mời, Sở đại tiểu thư đến Viêm Hoa một chuyến, tôi phải tận tình tiếp đãi mới nên.” Trang Cẩm Ngôn gật đầu bắt chuyện với Sở Thì Bình đang ngồi trên ghế sô pha. “Trang tổng tài, lần này tôi đến thành phố S thật đúng là muốn được đãi cơm, nếu công ty Viêm hoa thiếu một chân nhân viên văn thư chạy vặt, xin Trang tổng tài mở cho tội một cửa sau được không?” Sở Thì Bình cười nói. “Sở đại tài nữ cũng không cần dè bỉu tôi thế đâu, con gái bộ phó Bộ Thương mại làm sao lại đến làm việc cho công ty tư nhân được.” Trang Cẩm Ngôn cười đối phó. “Cẩm Ngôn, Thì BÌnh thật sự muốn đến làm việc ở thành phố S.” Liêu Thịnh Khải nói giúp Sở Thì Bình, lần này được nhờ phúc Sở Thì Bình muốn đến thành phố S, gã cuối cùng cũng thuận lợi thoát thân khỏi mấy tiệc rượu gặp mặt ở thành phố B. “Trang tổng tài, tôi muốn rèn luyện năng lực bản thân mình ở thành phố S một chút, xin anh nương tay giúp đỡ đi.” Sở Thì Bình vén mái tóc ngắn, với bằng tốt nghiệp du học của cô, công tác ở công ty Viêm Hoa cũng không gọi là bất tài được. “Nói đùa rồi, Thì Bình mà làm nhân viên văn thư chạy vặt thì quá là “gáo vàng múc nước giếng bùn.” Trang Cẩm Ngôn có ấm đầu thì anh cũng không dám gọi con gái phó bộ trưởng đến công ty làm chân chạy vặt. “Việc gì cũng được, dù sao tôi cũng đã mặt dày đến nương nhờ Viêm Hoa rồi.” Sở Thì Bình cười hì hì reo lên, cô chẳng quan tâm công việc tốt xấu, mà chỉ mong có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với Trang Cẩm Ngôn.” “Nếu Sở đại tiểu thư để mắt đến công ty Viêm Hoa nhỏ bé này, chờ tôi gọi tổng giám đốc công ty Chavin đến sắp xếp công việc cho cô.” Trang Cẩm Ngôn gọi điện thoại đến phòng làm việc Chavin, bảo Chaivn sắp xếp một cương vị thích hợp cho Sở Thì Bình. Đến lúc ăn trưa, Trang Cẩm Ngôn lại gọi Hoa Phẩm Tố cùng đi cơm chung. Sở Thì Bình nhìn Hoa Phẩm Tố với ánh mắt đầu tiên thì cô đã bị hoảng sợ giật mình, cô chưa từng bao giờ gặp người con trai lớn lên lại có thể gọi xinh đẹp đến thế, nhìn thấy Hoa Phẩm Tố với vẻ ngoài đàn ông vô cùng khác biệt, ánh mắt Sở Thì Bình cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Hoa Phẩm Tố không rời. “Cô gái này là ai vậy?” Thừa dịp Sở Thì Bình vào phòng rửa tay, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn liền kề tai nói nhỏ. Ánh mắt ngạc nhiên của Sở Thì Bình làm Hoa Phẩm Tố chẳng thoải mái được chút nào. “Bố của Sở Thì Bình là bộ phó Bộ Thương mại, bản thân cô ấy là du học sinh, muốn được làm việc Viêm Hoa.” Trang Cẩm Ngôn bị hơi thở Hoa Phẩm Tố kề gần bên tai mà ngứa ngáy trong lòng. “Con gái phó bộ trưởng muốn đến làm việc tại công ty chúng ta?” Hoa Phẩm Tố nghi ngờ mục đích cửa Sở Thì Bình. “Cô ấy nói là muốn rèn luyện một chút.” Mặt Trang Cẩm Ngôn cứ dịch về phía đôi môi của Hoa Phẩm Tố, anh thật mong muốn gương mặt anh có thể chạm được đôi môi ấy. “Các cậu thì thầm cái gì đấy?” Liêu Thịnh Khải khui bình rượu vang, Hoa Phẩm Phác không đi ăn cùng khiến Liêu Thịnh Khải rất thất vọng, Hoa Phẩm Phác còn phải đến ngân hàng làm việc, Liêu Thịnh Khải đến phòng làm việc mời cô cùng nhau đi ăn, thì đã không một bóng người. “Ai ngờ được tại sao con gái phó bộ trưởng lại đến làm việc ở Viêm Hoa.” Hoa Phẩm Tố nói ra những lời này là muốn Liêu Thịnh Khải nói cho cậu biết nguyên nhân. “Ngờ vực gì chứ, không phải là “cận thủy lâu đài tốt nguyệt” sao.” Liêu Thịnh Khải đâu phải thằng ngốc, Sở Thì Bình ở thành phố B xung phong nhận việc đưa gã thoát thân, Liêu Thịnh Khải cũng đã đoán được lòng dạ Sở Thì Bình. Trang Cẩm Ngôn không có bạn gái, bản thân Sở Thì Bình dáng người đoan trang, tính cách cởi mở phóng khoáng, gia thế hiển hách, Liêu Thịnh khải rất thích thấy hai người trở thành một đôi. “Cái gì? Thì ra là có mục đích khác!” Hoa Phẩm Tố lớn tiếng kêu lên, cậu vốn nghĩ Sở Thì Bình đến làm ở Viêm Hoa là có mục đích gì, hoá ra mục đích của cô là muốn cưa đổ Trang Cẩm Ngôn! Hoa Phẩm Tố nghiêng đầu một chút, quan sát Trang Cẩm Ngôn đẹp trai hết xảy này, lại nhớ đến dáng vẻ Sở Thì Bình, sau đó cậu tiến đến nhỏ giọng thì thâm bên tai Trang Cẩm Ngôn. “Cẩm Ngôn, cô đó không xứng với anh.” “Sao lại không xứng?” Trang Cẩm Ngôn lấp lánh đôi mắt mà dõi theo Hoa Phẩm Tố. “Dáng người phổ biến, khí chất cũng không ổn, gia thế cũng không ổn!” Hoa Phẩm Tố xem ra, mặt Sở Thì Bình quá vuông, cứ nhìn cậu chằm chằm rất không lịch sự. “Gia thế thế nào mà không được?” Trang Cẩm Ngôn khẽ cười mỉm, cúi đầu ghé vào bên tai Hoa Phẩm Tố mà hỏi. “Gia thế nhà mẹ để quá tốt, sau này anh nhất định sẽ bị khinh thường.” Hoa Phẩm Tố bộc bạch lo lắng của mình. “Gia thế nhà vợ anh và anh tốt nhất phải tương đương nhau có đúng hay không?” Ánh mắt Trang Cẩm Ngôn cong như ánh trăng lưỡi liềm. “Không phải có câu nói môn đăng hộ đối hay sao?” Hoa Phẩm Tố nói những câu đúng thật đã phổ biến nghìn năm. “Phẩm Tố nói rất có đạo lý.” Trang Cẩm Ngôn nắm một tay Hoa Phẩm Tố bóp mấy cái, tỏ ý bọn họ nhất trí quan điểm này. Liêu Thịnh Khải bưng ly rượu kỳ quái nhìn hai người kề tai nói nhỏ, vì sao gã lại nhìn thằng em “đồng cam cộng khổ” của mình lại nhìn như đang tán gái thế? Nhưng trong phòng cũng không có gái nha, cô ấy còn đang trong phòng rửa tay mà! Hõa nhãn kim tinh: đôi mắt thần có màu vàng của Tôn Ngộ Không có được khi bị nung trong lò đan của Thái Thượng lão quân, có biệt tài nhìn thấu mọi vật.