Tháng bảy, hai cậu bạn học ở đại học Buffalo của Trang Cẩm Ngôn là Vương Tĩnh, Lê Gia Tu đến thành phố S, có thêm hai vị nhân viên chuyên trách kỹ thuật, Trang Cẩm Ngôn cuối cùng cũng thở ra hơi, một bên chỉ đạo kỹ thuật, một bên đẩy mạnh tiêu thụ công ty. Sau khi Chavin đảm nhiệm quản lý hành chính cho Viêm Hoa, vừa thông báo tuyển dụng thêm mấy người sinh viên sắp tốt nghiệp, một người có kinh nghiệm tài vụ, ngoài ra vẫn thuê mấy người thực tập đến kiêm chức, còn thuê thêm một vị đầu bếp chuẩn bị cả cơm Trung Quốc và Tây. Chavin lập ra quy định phòng làm việc theo kiểu Mỹ, ngoại trừ hút thuốc, mấy thứ khác đều duyệt, hắn mướn đầu bếp chuyên phục vụ tất cả công nhân viên trong công ty, công ty ngoại trừ cung cấp một ngày ba bữa cơm, còn dành cho cả một buổi trà chiều. Công ty vừa mới bắt đầu khởi bước, còn chưa có lợi nhuận gì, bữa sáng rất đơn giản, chỉ là cháo hoa thêm trứng vân trà với vân vân, buổi trà chiều cũng chỉ là cà phê bột sữa tươi và một ít bánh bích quy. Sáng sớm chạy tới công ty đi làm, nhân viên bình thường không ăn sáng, luôn đối mặt với bữa sáng nóng hôi hổi, ngoại trừ để bọn họ tập tành thói quen ăn sáng bảo đảm cơ thể khỏe mạnh, cũng khiến lòng họ ấm áp, trong công ty thái độ tự do tùy ý, để cho bọn họ có cảm giác như được ở nhà. Chấp hành theo loại quy định đặc biệt buông thả của phòng làm việc, mục đích của Chavin chính là muốn để công nhân viên sẽ có lòng trung thành đối với công ty, để mọi người hình thành loại suy nghĩ, khiến cho toàn bộ công ty đoàn kết thành một. Công ty Viêm Hoa khai trương tháng ba, tháng sáu đã thu lời vốn, tháng bảy đã có lợi nhuận hàng tháng, tháng tám, các đơn đặt hàng bắt đầu đến tới tấp không ngừng cho Viêm Hoa. Tiêu thụ của công ty phần mềm Viêm Hoa luôn cháy hàng, một mặt là có cựu thư ký của bộ trưởng Liêu thế chân vạc hỗ trợ, còn có chất lượng tuyệt vời của sản phẩm công ty Viêm Hoa, sau khi người sử dụng dùng qua thì đều nhất trí tán thưởng, miệng truyền miệng, rất nhiều khách hàng tìm tới công ty Viêm Hoa đặt hàng, thì ra tình hình đẩy mạnh tiêu thụ nhờ Trang Cẩm Ngôn suốt ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài nên đã thay đổi hẳn. Tháng tám, Hoa Phẩm Tố nhận được thư thông báo trúng tuyển từ đại học F ở thành phố S, đại học F là học viện nổi danh toàn quốc, Hoa Phẩm Tố chọn ngành chính là quản trị thương mại, đấy chính là do Trang Cẩm Ngôn đề nghị, anh cho rằng, phương diện kỹ thuật ở công ty đã có anh phụ trách, Hoa Phẩm Tố làm một đại cổ đông khác của công ty, sau này phải đến công ty quản lý, cho nên chọn môn học quản trị thương mại là lợi nhất. Vào một mùa hè năm nay, cuộc sống của Hoa Phẩm Tố và đám bạn tốt đều hướng về những ngã rẽ khác nhau. Thì ra tên Phương Đồng thành tích luôn luôn thường thường lại bất ngờ đạt điểm thi cao, được trúng tuyển vào vào đại học H, mà đại học H chính là đại học chính trị và pháp luật, tên Phương Đồng cũng chỉ muốn trở thành một luật sư có tiếng sau này. Còn Mã Hâm, cậu bạn cùng bàn hai năm học của Hoa Phẩm Tố, đã toại nguyện trúng tuyển vào học viện truyền thông tỉnh Z, quyết định bước vào kiếp nhà báo paparazzi. Về phần người đã tốt nghiệp trung học được một năm, Đại Đầu Lưu Quốc Hưng, mới mua một chiếc xe vận tải container, theo nghiệp tài xế giống bố, hành nghề vận tải. Công nhân viên công ty Viêm Hoa đều vô cùng trẻ trung, người lớn tuổi nhất là người cuối cùng được thông báo tuyển dụng vào vị trí tài vụ kia, là một phụ nữ ba mươi tuổi đã lập gia đình, người lớn tuổi thứ hai trong công ty là Chavin, cũng chỉ có hai mươi tám tuổi, còn những người khác đều là chừng hai mươi lăm tuổi, đương nhiên vẫn còn một vị dưới cả hai mươi tuổi, đó chính là cậu bạn Hoa Phẩm Tố vừa mới lên đại học. Ngoại trừ bà chị tài vụ ở công ty Viêm Hoa, những mười mấy người khác dều chưa lập gia đình, mà công ty chỉ có hai cô gái chưa kết hôn, hai cô này chính là Hoa Phẩm Phác và cô gái phòng công văn, cô gái phòng công văn kia thì đã có bạn trai ổn định từ trước, mà đám đàn ông trong công ty vốn đã rung động trước Hoa Phẩm Phác xinh đẹp, chẳng qua bọn họ lại thấy Hoa Phẩm Phác luôn cùng đi cùng về với ông chủ công ty Trang Cẩm Ngôn, cứ tưởng rằng Hoa phẩm Phác là bạn gái ông chủ, ý địch rục rịch lập tức tắt ngỏm, Chavin biết rõ quan hệ Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác nhưng sau khi phát hiện hiểu lầm, hắn chẳng những không giúp bạn tốt lấy lại trong sạch, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, lúc không có ai lại nói quan hệ giữa Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Phác trở thành mối quan hệ yêu đương thắm thiết. Chavin vuốt cằm nở nụ cười âm u gian trá, lầm bà lầm bầm! Tôi đã không ăn được lùm cỏ này, thì tôi cũng sẽ để cho tất cả đàn ông độc thân đều không ăn được cọng cỏ tiên này! Loại đau khổ mà ước mong nhưng không thể ước này chỉ có thể để tất cả mọi người phải hưởng chung, mới không gọi là đau khổ! Bởi vì hiểu lầm mục đích chẳng tốt đẹp gì của Chavin, không ngờ Hoa Phẩm Phác xinh đẹp ở giữa cái chốn mà đám đàn ông độc thân đều như sói như hổ ấy chẳng bị quấy rối tình cảm, điều này làm cho Hoa Phẩm Phác vốn là một người không muốn nhắc đến chuyện tình cảm lại càng quen thói khờ dại, càng thỏa sức ngây ngô. Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa hè bận rộn của Hoa Phẩm Tố thoáng cái trôi nhanh, để cậu có thể bắt đầu bước vào cuộc sống của một sinh viên. Chuẩn bị khai giảng, Hoa Phẩm Tố ở nhà thu dọn sách vở và tài liệu ôn tập thời cấp ba, chuẩn bị để dì Từ bán phế liệu cho người thu mua. “Em làm gì với mấy bức thư cũng không phải sách này.” Trang Cẩm Ngôn ăn xong cơm tối, lên lầu giúp Hoa Phẩm Tố thu dọn, lại phát hiện có cả một xấp thư chưa được bóc ra, anh hiếu kỳ suy nghĩ ai sẽ qua lại thư từ với Hoa Phẩm Tố, lẽ nào Hoa Phẩm Tố có bạn qua thư sao? “Ha ha, cái này em giữ lại làm kỷ niệm.” Hoa Phẩm Tố thấy xấp thư, vẻ mặt đắc chí. “Làm kỷ niệm?” Trang Cẩm Ngôn buồn bực, đã là thư chứ không phải sách, vậy mà còn có ý nghĩa kỷ niệm? “Đấy đều là ái một dành cho em đó!” Hoa Phẩm Tố cất giọng khoe khoang. “Chà..., thư từ nữ sinh hả.” Trang Cẩm Ngôn kéo dài giọng. “Đúng vậy, họ đều đưa cho em ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.” Hẳn là Hoa Phẩm Tố phải kiêu ngạo lắm, hai mươi tám năm của kiếp trước, cậu cũng chẳng nhận được một bức thư tình nào, sau khi tái sinh lại nhận được cả tá thư từ đám con gái, thực sự là quá có cảm giác thành tựu. “Em không xem cũng không trả lời sao?” Trang Cẩm Ngôn liếc nhìn mấy bức thư, nhớ lại ban đầu khi anh học ở trường Nhân Ái, trong ngăn bàn mỗi ngày cũng đều có thư từ mấy chiến sĩ lén lút, nhưng chủ yếu là Trang Cẩm Ngôn chỉ lo học không rãnh để ý. “Bây giờ em không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, cho nn6 cũng không xem làm gì, ừm, anh có hứng thú thì có thể xem xem.” Hoa Phẩm Tố ngồi trên sàn nhà, vừa thu dọn lại sách vở và bài thi trải đầy đất, vừa hào phóng nhường Trang Cẩm Ngôn đọc thư tình. “Ha ha!” Trang Cẩm Ngôn chỉ vừa đọc được nửa bức thư thì đã cười toe. “Cẩm Ngôn, anh cười cái gì?” Hoa Phẩm Tố nhìn bức thư trong tay Trang Cẩm Ngôn, nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ không phải là thư tình, không thể thế được, trên phong thư còn có một cậu bé cởi truồng cầm cung tên bắn vào trái tim mà, ngay cả bức thư cũng là màu hồng, làm sao mà không phải thư tình cho được? “Không có gì, em không đọc thì cũng không cần xem.” Tâm trạng Trang Cẩm Ngôn dường như đang rất sung sướng. “Không được, anh cười mờ ám lắm, mau cho em xem là xảy ra chuyện gì.” Hoa Phẩm Tố bò dậy, nắm lấy bức thư trong tay Trang Cẩm Ngôn. Hoa Phẩm Tố chỉ đọc tới được nửa bức thư, mặt cậu cũng bắt đầu đỏ ửng. Bức thu trong tay cậu đúng là thư tình, nhưng không phải là thư tình cho cậu, mà chính là thư tình cho Trang Cẩm Ngôn ngồi đối diện cậu đang cười hớn hở. Thì ra cô gái viết phong thư này vừa thấy đã động lòng với Trang Cẩm Ngôn hàng ngày đưa đón Hoa Phẩm Tố đi học đến trường Nhân Ái, dưới tình huống không biết địa chỉ liên lạc với Trang Cẩm Ngôn, cho nên trưng dụng Hoa Phẩm Tố làm bà mối, để bà mối này giúp cô truyền đạt tiếng yêu. “Bức thư này còn muốn xem không?” Trang Cẩm Ngôn khua tay rồi mở ra một bức thư khác, vẻ mặt chẳng có ý tốt chút nào. “Hừ! Không xem, cứ quẳng tất cả thư từ này vào trong đống đồng nát đi!” Hoa Phẩm Tố vừa thấy vẻ mặt của Trang Cẩm Ngôn, trực giác mách bảo nội dung lá thư này cũng không ổn, không muốn xem rồi lại tự làm xấu mặt mình, cậu dứt khoát để mắt không nhìn mà lòng yên tĩnh, tất cả đều được dì Từ mang đi bán phế liệu ở trạm thu mua. “Anh quẳng luôn nửa bức thư và xấp thư này luôn đó!” Trang Cẩm Ngôn nhanh tay lẹ chân mà quẳng xấp thư vào chồng sách kia, dùng dây cột chặt lại. “Hừ hừ@ Bây giờ em còn nhỏ, đâu cần mấy chuyện yêu đương trai gái này!” Hoa Phẩm Tố kìm nén không chạy đi giật lại xấp thư, trong lòng vô cùng chua xót, hai năm học cấp ba vẫn không nhận được bức thư nào từ nữ sinh, tới khi thi tốt nghiệp trung học, thoáng cái nhận được hơn mười bức, cứ tưởng sắp phải chia tay, nữ sinh thầm mến Hoa Phẩm Tố không kềm chế nổi, cuối cùng cũng thổ lộ sự mến mộ dành cho cậu, không ngờ mọi người đều có dụng ý khác, mọi quan tâm đều dồn cho Trang Cẩm Ngôn, nếu biết rằng có kết quả như vậy, tốt xấu gì cậu cũng sẽ không để Trang Cẩm Ngôn đưa đón, hào quang của Hoa Phẩm Tố cậu cũng sẽ không bị Trang Cẩm Ngôn chiếm mất tất cả. Trang Cẩm Ngôn vỗ vỗ lên đống sách bỏ mà không nhịn được cười, nếu Hoa Phẩm Tố chịu xem bức thư, cậu sẽ phát hiện bức thư ấy thật sự là thư tình cho cậu, là một nữ sinh ngay lớp bên cạnh muốn thổ lộ với Hoa Phẩm Tố qua bức thư này, đáng tiếc Hoa Phẩm Tố lại không hứng thú với mấy thứ này, thấy Trang Cẩm Ngôn cố tình tỏ vẻ chẳng có ý tốt, thế là mắc bẫy, cứ tưởng toàn bộ cả thế giới này đều chạy đi thích Trang Cẩm Ngôn bên cạnh cậu, Hoa Phẩm Tố cũng vì thế mà từ bỏ giấc mơ thư tình kỷ niệm của hai kiếp sống. Hoa Phẩm Tố lên đại học lại thoải mái vô cùng, ngoại trừ phải phải làm lo bài vở và bài tập để ứng phó, thời gian nhàn rỗi còn lại thì đến công ty hỗ trợ, điều đặc biệt của sinh viên năm nhất là luôn vội vàng tham gia vào đoàn hội, còn Hoa Phẩm Tố ngoại trừ ghi danh vào hai ban đoàn, cơ bản là không tham gia hoạt động xã hội nào, cậu học đại học còn hơn những sinh viên mới khác, đơn điệu khô khan hơn rất nhiều. Thành phố S bước vào mùa thu, việc buôn bán cua của Tiểu Triệu bắt đầu bận rộn, đã có kinh nghiệm một mình buôn bán một năm, việc buôn bán cua của Tiểu Triệu ở năm thứ hai bắt đầu phất lên, xe hàng của Đại Đầu Lưu Quốc Hưng bây giờ chủ yếu bị Tiểu Triệu bao trọn, suốt ngày chạy ra ngoài giao hàng cho Tiểu Triệu. Cuối tuần hôm nay, Hoa Phẩm Tố trở về căn nhà khu Nam từ trường học thì nhận được điện thoại của Tiểu Triệu, hắn nói trong điện thoại gọi Hoa Phẩm Tố đến cửa hàng thủy sản mang cua về, đó chính là cua đại áp hồ Dương Trừng chính cống, ngày hôm qua Tiểu Triệu vừa đến hồ Dương Trừng thu mua, hắn biết Hoa Phẩm Tố không thích ăn cua nước cạn, chỉ thích ăn loại cua sống giữa hồ, mà loại cua này chỉ ăn cua hồ Dương Trừng là thích nhất, Tiểu Triệu dự định giao hàng xong cho khách hàng, sẽ để lại cho Hoa Phẩm Tố hơn mười cân cua nước ngọt mang về nhà nấu ăn. Hoa Phẩm Tố mang cua về nhà, vốn muốn chờ Trang Cẩm Ngôn và chị gái Hoa Phẩm Phác cùng trở về mới nấu, ăn cua phải ăn nóng hầm hập mới tốt, nguội lạnh rồi vị sẽ khác ngay, kết quả là chỉ chờ được Hoa Phẩm Phác trở về một mình. “Chị, hôm nay Cẩm Ngôn tăng cả hay đi xã giao sao?” Hoa Phẩm Tố hỏi lại chị mình, Trang Cẩm Ngôn là nòng cốt bộ phận kỹ thuật nhưng bình thường không chỉ phải tăng ca, anh còn phải thường hay ra ngoài đối phó với mấy chuyện tiệc tùng. Ngoại trừ tiệc tùng công ty khác hàng đơn vị liên quan, thì ra Trang Cẩm Ngôn còn được bạn cấp ba mời mọc, những người bạn này của Trang Cẩm Ngôn đều đã tốt nghiệp đại học, ra đời lăn lộn làm việc ngoài xã hội, nghe nói Trang Cẩm Ngôn du học trở về rồi mở công ty, từng người từng người lần lượt liên lạc với anh, bạn học tụ họp bình thường sẽ lại mời anh đi, Trang Cẩm Ngôn lúc rãnh rồi cũng sẽ đi theo, học sinh ở trường Nhân Ái nếu không phải ai cũng có thành tích tốt để được tuyển vào, nhất định là nhờ gia cảnh bố mẹ mà trúng truyển, bọn họ bước ra xã hội, mạng lưới quan hệ cũng rộng rãi hơn so với người bình thường, Trang Cẩm Ngôn vừa mới cất bước làm ông tổng của một công ty, liên lạc với bọn họ nhiều hơn một chút, thế mới có lợi cho công ty. “Cẩm Ngôn không có ra ngoài xã giao, hôm nay anh ấy họp cùng Vương Tĩnh, Lê Gia Tu ở công ty, hình như là vì chuẩn bị gọi thầu hệ thống ngân hàng tài trợ làm một phần mềm.” Hoa Phẩm Tố bận rộn ở công ty cả ngày, mệt lả cả người, nhưng vẫn dạt dào tinh thần. Vương Tĩnh và Lê Gia Tu chính là hai người bạn học mà Trang Cẩm Ngôn đã mời từ Mỹ. “Ồ, nhớ rồi, khoảng này nắm chắc lợi nhuận hơn mười triệu tệ.” Mấy ngày hôm nay, Trang Cẩm Ngôn đã nói qua với Hoa Phẩm Tố rằng anh muốn làm một vố lớn, ngay cả Hoa Phẩm Phác cũng phải dựng ngón tay trong chuyện này. “Phẩm Tố, em mang cua về rồi! Thật đúng lúc, tối hôm nay Phương Đồng cũng sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm tối.” Hoa Phẩm Phác đến phòng bếp thấy dì Từ đang rửa sạch cua, rửa cua thật sạch sẽ rồi lấy đây thừng cột chắc lại, chuẩn bị mang đi chưng. “Phương Đồng cũng tới sao, cậu ta cũng có lộc ăn đấy.” Hoa Phẩm Tố chú ý quan sát biểu hiện trên mặt chị gái mình, cậu biết Phương Đồng thầm mến Hoa Phẩm Phác, nhưng cũng không biết cảm giác bây giờ của Hoa Phẩm Phác đối với Phương Đồng là gì. Sắc mặt Hoa Phẩm Phác vẫn như bình thường, nét mặt khi nhắc đến Phương Đồng vẫn rất tự nhiên, dường như chỉ đang nhắc đến người trong nhà. Hoa Phẩm Tố lắc đầu, Hoa Phẩm Phác đối đãi với Phương Đồng chẳng khác gì với em trai, xem ra cảm tình của Phương Đồng sau này phải nóng đầu vì chuyện này đây. Phương Đồng đến đúng giờ ngay lúc dì Từ vừa chưng cua xong xuôi. Hoa Phẩm Tố mang hơn mười cân cua về từ chỗ Tiểu Triệu, cả thảy có đến ba mươi mấy con, Phương Đồng, chị em Hoa gia rồi dì Từ vặt rụng càng cua mà ăn, nhưng mỗi người ăn cũng chỉ khoảng hai ba con, vì cua nước ngọt hồ Dương Trừng vừa lớn vừa mập, ăn có ngon mấy thì tính hàn gì đó nên cũng không dám ăn nhiều. Hoa Phẩm Tố ăn cua đã đời, muốn gọi điện cho Trang Cẩm Ngôn đang họp, hỏi anh khi nào mới về nhà đây, đều là cổ đông công ty, cậu cũng không thể để Trang Cẩm Ngôn khổ cực một mình, không thể san sẻ với anh, dành chút quan tâm hẳn cậu cũng có thể làm được. Trang Cẩm Ngôn trả lời HOa Phẩm Tố, phỏng chừng phải đến hơn mười giờ anh mới có thể làm xong. Hoa Phẩm Tố nhìn đi nhìn lại dì Từ đã rửa sạch sẽ rồi buộc chặt mấy con cua, chuẩn bị mang theo mấy con cua này đến công ty thăm ban, mang mấy con cua này đến phòng bếp công ty nấu nướng, để mọi người họp hành tăng ca còn có đồ ăn khuya. Vừa mang theo mấy con cua đến công ty, Hoa Phẩm Tố đã đụng ngay Chavin vẫn đang mặc áo ngủ, chân vẫn kéo dép lê đi dạo xung quanh. Vài người trong công ty sống ngay tầng trên, có khi ban ngày cũng ăn mặc áo ngủ dép lê tán loạn trong công ty. “Há! Hoa mỹ nhân, trên tay có gì vậy?” Sau khi Chavin nhìn thấy ảnh chụp Hoa Phẩm Tố ở Mỹ, hắn vẫn luôn gọi Hoa Phẩm Tố là mỹ nhân, bây giờ nhìn thấy tận mặt Hoa Phẩm Tố, hắn vẫn chẳng thay đổi thói quen trước đây. “Không được phép gọi mỹ nhân!” Hoa Phẩm Tố kháng nghị. “À, được thôi, Phẩm Tố! Cái đen thùi lùi kia là gì vậy?” Chavin cúi đầu nhìn về phía tay Hoa Phẩm Tố đang mang theo thứ gì đó. “Cua, cua đại áp!” Hoa Phẩm Tố giơ cao cua trong tay để Chavin nhìn thấy rõ ràng. “Oa, mỹ nhân! Anh thích nhất là thứ này đấy.” Chavin xoa xoa ty, người Hong Kong thích nhất cua đại áp, anh chàng lai Chavin cũng không ngoại lệ. “Không được gọi tôi là mỹ nhân!” Hoa Phẩm Tố tiếp tục kháng nghị. “À, được mà, mỹ nhân, chúng ta nhanh chóng đến phòng bếp nấu lên đi!” Chavin giật lấy mấy con cua trong tay Hoa Phẩm Tố, chạy đến phòng bếp nhỏ của công ty nhanh như chớp. “Không được gọi tôi...” Hoa Phẩm Tố ngậm miệng, kiên trì uốn nắn tên Chavin cũng được đến mấy tháng, vậy mà lại chẳng có chút hiệu quả nào, Hoa Phẩm Tố bắt đầu nổi bão với cái tính cố chấp của Chavin rồi đây. Hoa Phẩm Tố chạy đến phòng bếp công ty thì đã thấy Chavin nhanh tay nhanh chân thả cua vào nối hấp, thêm nước vào nồi đặt trên bếp ga để chưng lên. “Mỹ nhân, Trang nhà cậu đối với cậu tốt thật đấy.” Chavin tựa mình vào trên bàn ăn, đột nhiên quay ra buông một câu với Hoa Phẩm Tố đang rót nước. “Đúng vậy, Cẩm Ngôn đối với tôi rất tốt.” Hoa Phẩm Tố uống trà không cho là đúng cũng hùa theo Chavin, Trang Cẩm Ngôn đối với cậu đúng là tốt thật đó, nhưng cũng phải nhìn xem Hoa Phẩm Tố đã cho đi biết bao nhiêu chứ. “Ôi! Lương cả triệu bạc một năm, Trang nói bỏ là bỏ, cũng chỉ vì cậu ấy ở Mỹ không nhận được tin tức của cậu mới phải chạy về nước tìm cậu.” Đến tận giờ, Chavin vẫn cứ tiếc hận cho Trang Cẩm Ngôn. “Lương một triệu một năm? Trở về vì tôi?” Động tác uống nước của Hoa Phẩm Tố ngừng lại. “A, cậu không biết sao? Cuối năm ngoái, Trang không tìm được cậu, không hồi âm gì từ cậu, sốt ruột muốn điên lên.” Chavin vả vào mồm méo thành chữ O, hình như hắn lắm mồm quá rồi? “Không phải anh ấy về nước mở công ty sao?” Hoa Phẩm Tố quay cuồng. “Mở công ty gì chứ, cậu ta được một công ty đa quốc gia mời về, khi đó tin tức Trang được tuyển vào truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người ước ao được công việc như cậu ấy đâu.” Chavin nghĩ, dù sao cũng đã lỡ mồm nói ra, không bằng nói huỵch toẹt ra hết. “Hừm, thật vậy sao?” Hoa Phẩm Tố nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ánh xanh dưới nồi hấp, cậu không thể hình dung tâm trạng của mình bây giờ ra sao, cậu vẫn cho là mình đã trao cho Trang Cẩm Ngôn rất nhiều, đầu tư cho Trang Cẩm Ngôn, hẳn là chủ nợ của Trang Cẩm Ngôn, nhưng bây giờ, khi biết Trang Cẩm Ngôn vì cậu từ bỏ công việc với mức lương cả triệu tệ để về nước, cũng chỉ vì Hoa Phẩm Tố cậu sơ ý mất đi cách thức liên lạc. Trang Cẩm Ngôn lặng lẽ không ngừng vì cậu mà hy sinh lớn như vậy, chỉ vì sợ cậu biết sẽ áy náy, đã gạt cậu mà nói rằng về nước gây dựng sự nghiệp. Từ một chủ nợ thoáng cái đã biến thành người thiếu nợ, cảm giác này cũng không phải là quá dễ chịu. “Ở đây đang nấu gì thế?” Nhân viên kỹ thuật và Trang Cẩm Ngôn bàn bạc xong, nhìn thấy phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, bèn đi đến phòng bếp nhìn xem có gì có thể cho bọn họ lót dạ để họp ha không, họ chỉ ăn thức ăn nhanh, cuối tuần thì đầu bếp phải nghỉ ngơi, nhân viên tăng ca vào cuối tuần trong công ty cũng chỉ có thể tự làm cơm ăn, không thì cũng phải gọi bên ngoài. “Này! Trang! Mỹ nhân nhà cậu mang cua đến cho cậu ăn khuya đấy!” Chavin lắm mồm trả lời Trang Cẩm Ngôn. “Thật tốt quá, bụng tôi đói sôi lên rồi.” Trang Cẩm Ngôn cười híp mắt nhìn Hoa Phẩm Tố. Hoa Phẩm Tố nhìn thấy Trang Cẩm Ngôn cười tít mắt mà ngượng ngừng quay mặt đi, mặt cậu có hơi đỏ lên một chút, lần đầu tiên đối mặt với đùi to Trang Cẩm Ngôn, cậu lại thấy xấu hổ như vậy.