Trước mắt chỉ có một mảnh trắng xoa, Trương Kiên Tuấn cô độc bước đi trong màn sương trắng, cứ đi như thế, cảnh tượng trước mắt cũng chỉ như nhau, trong lòng Trương Kiên Tuấn bắt đầu hoảng hốt, dừng chân đứng nguyên tại chỗ, cất tiếng hỏi trong màn sương trắng dày đặc. “Có ai không? Ở đây có ai không?” Trực giác Trương Kiên Tuấn mách bảo có người đang đứng trong màn sương ấy. Tròng màn sương ấy truyền đến một tiếng thở dài, phảng phất giống như một đoạn phim đang chiếu, xa xa có một bóng trắng khổng lồ cách Trương Kiên Tuấn càng ngày càng gần, đến khi bóng trắng ấy cho phép Trương Kiên Tuấn có thể nhìn rõ ràng, cảnh tượng trước mắt lại lặng yên bất động. “Ngươi là ai?” Bóng trắng này thon dài gầy yếu, đứng thẳng đưa lưng về phía Trương Kiên Tuấn, cậu thật sự không thể nhận ra đó là ai. Bóng trắng không lên tiếng, chỉ lại phát ra một tiếng thở dài, từ từ xoay mặt đối diện với Trương Kiên Tuấn. Khi Trương Kiên Tuấn thấy đượng khuôn mặt của bóng trắng, hoảng hồn kêu lên thất thanh: “Là cậu! Hoa Phẩm Tố!” Trương Kiên Tuấn luôn luôn làm bạn cùng lớp với Hoa Phẩm Tố cho đến hết năm lớp sáu cuối tiểu học, sau khi tốt nghiệp tiểu học, Hoa Phẩm Tố theo người nhà chuyển đi, từ đó về sau Trương Kiên Tuấn cũng chưa bao giờ gặp lại Hoa Phẩm Tố, nhưng đây lại là khuôn mặt Hoa Phẩm Tố, cho dù dáng vẻ Hoa Phẩm Tố có trưởng thành đến như thế nào, để lộ ra khuôn mặt nữ tính lúc tức giận lại giống như đúc cô nàng Loli trong bệnh viện kia. “Thật sự xin lỗi! Kiên Tuấn!” Tiếng nói như xa xôi đâu đây của Hoa Phẩm Tố. “Vì sao lại phải xin lỗi?” Trương Kiên Tuấn cảm thấy khó hiểu, đã mười mấy năm không gặp, vì sao mới gặp lại thì Hoa Phẩm Tố đã tỏ ra áy náy với hắn, phải biết rằng lúc trước học tiểu học cùng Hoa Phẩm Tố thì cậu lại cực kỳ khinh thường Hoa Phẩm Tố, một phần vì dáng vẻ rất giống con gái của Hoa Phẩm Tố khiến cậu không thích, còn lại là do tính cách động một chút là khóc của Hoa Phẩm Tố, thật sự khiến Trương Kiên Tuấn khinh thường, thật sự rằng từ trong ra ngoài của Hoa Phẩm Tố chẳng giống nam nhi chút nào. “...” Hoa Phẩm Tố vẫn chỉ thở dài một tiếng như cũ. “Là cậu! Là chính cậu đập vào người tôi?” Trương Kiên Tuấn hồi tưởng lại tình cảnh thực tế tại tòa cao ốc vào ngày mùng sáu tháng giêng âm lịch kia, đột nhiên hiểu ra. “Đúng! Là do tôi đập vào người cậu!” Bóng trắng trả lời. Trương Kiên Tuấn tức giận, nhanh chân bước về phía bóng trắng, cậu muốn tính sổ với Hoa Phẩm Tố một trận, cao ốc tại thành phố S có cả hàng ngàn cái, vì sao lại chọn trúng tòa cao ốc cậu đi ngang qua mà tự sát, làm hại cậu cũng chầu trời mất một mạng. Bất luận Trương Kiên Tuấn có nhanh chân xông về phía bóng Trắng như thế nào, khoảng cách giữa cậu và bóng trắng vẫn luôn xa như vậy. “Nói! Được sống có gì không tốt chứ! Tại sao phải nhảy xuống tự sát từ mười mấy tầng mới chịu?” Trương Kiên Tuấn phát hiện mình đang làm chuyện vô ích, vội vàng dừng bước, đứng tại chỗ chất vấn Hoa Phẩm Tố. “Cuộc sống nặng nề không thể chịu đựng nổi, tôi chỉ muốn giải thoát cho bản thân,thành thật xin lỗi làm liên lụy đến cậu, bây giờ tôi sẽ đem một đời của tôi để bù đắp cho cậu! Hy vọng cậu thay tôi sống một cách kiên cường hạnh phúc!” Hình như bóng trắng ấy bắt đầu nhạt nhòa đi. “Đem một đời của cậu cho tôi? Để cho tôi trở thành cậu sao?” Trương Kiên Tuấn hỏi lại, cậu cũng không muốn trở thành Hoa Phẩm Tố, tên ẻo lả chết tiệt này! “Cậu đã là tôi, nhưng tôi lại không thể là cậu, Phẩm Tố! Tạm biệt!” Bóng trắng phát ra âm thanh cuối cùng, hình dáng chậm rãi biến mất trong màn sương. “Hoa Phẩm Tố! Cậu quay lại đây cho tôi, tôi không cần trở thành cậu! Tôi muốn được là chính mình!” Trương Kiên Tuấn điên cuồng gào thét trong khoảng không vô tận, nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng vang vọng. “Tiểu Bảo! Con bị làm sao thế này! Mau tỉnh lại đi! Hu...” Bên tai Trương Kiên Tuấn truyền tới tiếng khóc, có nữ có nam, cực kỳ náo nhiệt. Trương Kiên Tuấn mở mắt, phát hiện mình lại quay trở lại nằm ở bệnh viện, mà vây quanh giường có đến ba đôi mắt đỏ như thỏ và vị bác sĩ đã kiểm tra cho Trương Kiên Tuấn kia. Hai đôi thỏ mắt đỏ kia chính bố mẹ của Hoa Phẩm Tố, sau khi Trương Kiên Tuấn tỉnh lại vì bị đập vào đầu thì thấy hai vị phụ huynh kia, còn một đôi thỏ mắt đỏ khác chính là cô gái Loli kia, chị gái của Hoa Phẩm Tố. “Sức khỏe cậu bé còn chưa khôi phục đã trốn chạy ra viện, dưới trời nắng gắt nên bị cảm nắng nhẹ, bây giờ đã tỉnh thì tốt rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu tình huống ngày mai ổn định thì có thể xuất viện.” Bác sĩ đã khám xong kết luận, nghiêm túc an ủi người nhà bệnh nhân. Bác sĩ xác định bệnh nhân không có việc gì, cùng rời phòng với y tá, hai người vừa mới bước ra ngoài, có vẻ trong phòng bệnh thoáng hơn rất nhiều, Trương Kiên Tuấn phát hiện ông Vương cũng đang có mặt ở đây. “Tôi nói này ông chủ Hoa, cậu nên đốt ít tiền giấy đi, tôi thấy hình như thằng nhóc nhà cậu trêu chọc phải thứ gì, phải làm lễ cầu siêu mới tốt.” Ông Vương đột nhiên thấy Trương Kiên Tuấn té xỉu trước mặt ông, vội vàng cõng lên đưa tới bệnh viện, vừa đúng lúc gặp được hai vợ chồng nhà họ Hoa đang đi tìm con. “Vâng! Cảm ơn ông, tôi lập tức trở về tìm người làm lễ.” Bố Hoa gật đầu đồng ý, người dân Trung Hoa luôn luôn mê tín dị đoan đi kèm với phát triển khoa học như hai bàn tay song song vậy, giống như càng nắm bắt nhiều, thì càng bảo đảm thôi. “Hầy! Có một việc chúng ta thà rằng tin là có, không thể tin là không!” Ông Vương rung đùi đắc ý khoe chữ nghĩa, bố Hoa mẹ Hoa gật đầu đồng ý như gà mổ thóc. Trương Kiên Tuấn nằm ở trên giường bệnh hết hy vọng, cậu đã hiểu được thân xác mình cùng bà đã không còn trên thế gian này, mà bản thân mình lại trở thành Hoa Phẩm Tố, là người bạn học mà kiếp trước bị cậu cực kỳ khinh thường. Giữa trưa ngày thứ hai, bố Hoa mẹ Hoa đón con trở về nhà, nhà Hoa Phẩm Tố là một căn hộ trong khu dân cư ở lầu ba cách căn phòng nhỏ của Trương Kiên Tuấn và bà nội khoảng ba trăm mét, đó là một căn hộ rộng hơn chín mươi mét vuông. Tòa nhà này là thuộc khu dân cư do thành phố S xây dựng phát triển lúc ban đầu, có thể mua được nhưng căn hộ như thế này, nói chung cũng là bước đầu tiên trong việc cải cách mở cửa cho những doanh nhân giàu có hay hộ cá thể tự kinh doanh, lúc đầu vào thập niên 90 nhà họ Hoa đã mở cửa buôn bán thủy sản, trong nhà cũng có của, chẳng những có thể mua bất động sản, nội thất trang trí trong nhà cũng không tồi chút nào, TV ba mươi mấy inch, trong nhà còn có điều hòa nhiệt độ, Trương Kiên Tuấn theo bố Hoa mẹ Hoa về đến nhà đã cảm thấy mát rượi, chị gái Hoa Phẩm Tố là Hoa Phẩm Phác đã làm sẵn cơm trưa chờ mọi người trở về. Món ăn buổi trưa rất phong phú, ba người trong nhà không ngừng gắp các món mà Hoa Phẩm Tố thích ăn để vào trong bát Trương Kiên Tuấn, Trương Kiên Tuấn được ăn đầy đồ ngon, không khỏi cảm thán Hoa Phẩm Tố được ngâm trong đường mật mà lớn lên, từ hai ngày nay ở cùng với nhà họ Hoa, một nhà lớn bé ba người đêu nghe theo ý của Hoa Phẩm Tố, chẳng những Hoa Phẩm Tố được bố mẹ cưng chiều, ngay cả người chị lớn hơn Hoa Phẩm Tố ba tuổi là Hoa Phẩm Phác cũng xem em trai mình như bảo bối, khó trách sau khi lớn lên Hoa Phẩm Tố lại dễ dàng tìm đến cái chết, là đóa hoa phát triển trong nhà kính, căn bản sẽ không chịu nổi gió mưa nổi lên dù chỉ là một chút! Ăn xong cơm trưa, bố Hoa nhận được điện thoại từ cửa hàng thủy sản, nhân viên muốn mời ông chủ đến cửa hàng một chuyến, hôm nay cá sống bị chết đến hơn một trăm cân, hỏi ông chủ giải quyết thế nào. Hai vị giám hộ nhà họ Hoa bàn bạc, quyết định để mẹ Hoa ở lại bầu bạn với con mình, còn bố Hoa ra cửa hàng giải quyết vấn đề. Con trai ngã xuống nước suýt chút nữa mất mạng, khiến người làm cha mẹ cũng chẳng thiết tha gì với công việc buôn bán của gia đình, tuy rằng bác sĩ chuẩn đoán thằng bé không có bệnh, có thể là do hành vi một mình bỏ trốn khỏi viện lại còn ngất xỉu ngay trên đường của Trương Kiên Tuấn khiến người làm cha mẹ rất không yên tâm, cũng không dám... để con gái ở lại chăm sóc thằng bé một mình, sau khi hai người bàn tính một lát, nhất định phải để thằng bé ở bên cạnh mình mới yên tâm. Bố Hoa đã đi ra cửa hàng, mẹ Hoa ở nhà bầu bạn cùng con cái, nhân tiện muốn dọn dẹp vệ sinh trong nhà, Trương Kiên Tuấn phát hiện ra nhà Hoa Phẩm Tố không được sạch sẽ cho lắm, hẳn là người lớn trong nhà vội vàng buôn bán mà không rảnh dọn dẹp, mà Hoa Phẩm Phác lớn hơn ba tuổi so với em trai mình cũng không được tính là dọn dẹp tốt được. Đối với việc Hoa Phẩm Phác lớn hơn Hoa Phẩm Tố ba tuổi là do Trương Kiên Tuấn bí mật hỏi được. Nếu bản thân trở thành Hoa Phẩm Tố, Trương Kiên Tuấn cảm thấy mình phải biết tất cả mọi chuyện xung quanh của thân xác này, mặt khác không gian thế giới này lại không giống với không gian sống kiếp trước của cậu, thật sự cần phải nghiên cứu nó kỹ càng. Cùng ngồi xem TV với Hoa Phẩm Phác đến quá trưa, cuối cùng Trương Kiên Tuấn cũng giải thích được những chuyện cần biết moi móc từ miệng Hoa Phẩm Phác mà ra. Trương Kiên Tuấn bị Hoa Phẩm Tố nhảy từ tầng mười hai rơi trúng vào người rồi trở về mười sáu năm trước, tiến trình lịch sử vào tháng tám dương lịch năm 1997 hẳn rất giống nhau, 1997 Hồng Kông được trả trở về, chủ tịch trong kiếp trước và kiếp này đều giống nhau là chủ tịch Giang*. Hoa Phẩm Tố cùng tuổi với Trương Kiên Tuấn, đều cùng mười ba tuổi. Mọi người đều nói vào kỳ nghỉ đông của năm Trương Kiên Tuấn lớp bốn, chơi đùa ở bờ sông tiểu khu thì không cẩn thận rơi xuống nước, bởi vì trời lạnh, mặt sông kết lại thành một phiến băng mỏng, chờ đến khi mọi người đem thi thể cậu bé vớt lên thì đã không còn thở, bà nội Trương Kiên Tuấn ở bên bờ sông tận mắt thấy xác chết cháu trai thì bất tỉnh ngay tại chỗ, sau khỉ tỉnh lại cũng khóc cả nửa năm, thân mình mạnh khỏe ngày càng kiệt quệ, cuối năm trước, bởi vì bà lão đau buồn quá độ mà buông tay tạ thế. Trương Kiên Tuấn nghe thấy cuộc đời con bà nó bất hạnh của bản thân mình, vành mắt tràn đầy nước mắt. Kiếp trước, Trương Kiên Tuấn năm lớp bốn cũng có ngã sông một lần nhưng lại bắt được một nhánh gỗ mục, tự bò lên bờ, bất quá chỉ cảm một tuần là hết, mà bà của Trương Kiên Tuấn mãi đến khi Trương Kiên Tuấn tốt nhiệp sơ trung mới qua đời vì bệnh, muộn hơn so với kiếp này tới ba năm. “Tiểu Bảo, kỳ thật trước đây Kiên Tuấn hay bắt nạt em như vậy, em cũng đừng buồn cho thằng nhóc ấy!” Hoa Phẩm Phác an ủi em trai. “Cái gì? Em bắt nạt..., không, em nói là Trương Kiên Tuấn hay bắt nạt em sao?” Trương Kiên Tuấn sờ sờ đầu, tuy rằng kiếp trước cậu rất khinh thường tên Hoa Phẩm Tố ẻo lả, nhưng mà cũng chưa bao giờ chủ động tìm cớ bắt nạt cái tên ẻo lả ấy. “Hừ! Chị tận mắt thấy thằng nhóc đẩy em ngã ra đất!” Hoa Phẩm Phác căm giận bất bình. “Có sao?” Trương Kiên Tuấn lục lọi ký ức kiếp trước, hình như cũng có đẩy ngã Hoa Phẩm Tố một lần, lần đó là do Hoa Phẩm Tố giống như kẹo mạch nha muốn đám trẻ em hàng xóm muốn cùng chơi, dường như cũng từ khi đó, đám trẻ em xung quanh ngăn cách Hoa Phẩm Tố với mọi thứ xung quanh. Trương Kiên Tuấn nhìn Hoa Phẩm Phác bênh vực cho em trai mình, đúng trùng hợp với hình tượng chị gái Hoa Phẩm Phác luôn bảo vệ em trai nhỏ bé nhà mình. “Chị giúp Hoa... Không, giúp em đánh trả đám nhóc kia rồi?” “Đúng vậy! Chị liều mạng cùng bọn nhóc ấy đánh một trận, từ đấy về sau bọn nhóc ấy cũng không dám bắt nạt em nữa.” Hoa Phẩm Phác đắc ý. Trương Kiên Tuấn âm thầm phỉ nhổ, không phải sợ chị, mà là không muốn đánh nhau với một cô gái chanh chua như mụ đàn bà mà thôi, con trai dù có đánh thắng con gái cũng không vẻ vang gì. Tuy rằng trong lòng âm thầm phỉ nhổ nhưng về mặt khác lại rất cảm động, thật sự Hoa Phẩm Phác đối xử quá tốt với em trai. Buổi tối bố Hoa về nhà ăn cơm, động tác đầu tiên khi vào cửa là ôm con trai bảo bối vào lòng âu yếm yêu thương. Trương Kiên Tuấn ghé vào lòng bố Hoa mà không dám cử động, sợ từ chối thì sẽ lòi đuôi, bị bố Hoa ôm lấy khiến Trương Kiên Tuấn cảm thấy hơi khó chịu, trong tiềm thức của Trương Kiên Tuấn chỉ có bà nội mới ôm cậu như thế, mà bố mẹ trong tiềm thứ của cậu luôn luôn khắc khẩu, hai người đối xử thờ ơ với cả con mình, sau khi ly hôn vào năm Trương Kiên Tuấn bảy tuổi, đối với thứ hàng khuyến mãi của cuộc hôn nhân thất bại này cũng đã không tồn tại tình cảm thương tiếc nào nữa. Ăn cơm tối xong, một nhà lớn nhỏ ngồi xem TV cùng nhau, Hoa Phẩm Phác dựa vào người mẹ Hoa, mà bố Hoa thì ôm con trai ngồi trên ghế salon. “Tiểu Bảo, cuối tháng này chúng ta chuyển sang nhà mới được không?” Bố Hoa trưng cầu ý kiến con trai. “Nhà mới?” Trương Kiên Tuấn không dám lắm miệng, cậu không biết nhà mới mà bố Hoa nhắc đến có ý gì. “Tiểu Bảo, không phải con luôn ầm ĩ nói rằng không muốn ở nơi này sao? Khu nhà lầu bên phía Đông đã xây xong vào cuối năm trước, tháng năm vừa rồi bố con đã tìm người trang hoàng, bây giờ đã lắp đặt gần xong rồi.” Mẹ Hoa nói cho con biết về chuyện nhà mới. “Vậy thì dọn đi.” Trong trí nhớ của Trương Kiên Tuấn, sau khi Hoa Phẩm Tố tốt nghiệp tiểu học thì theo cả nhà dọn đi nơi khác, có thể do người đời kiếp này giống với kiếp trước, Hoa Phẩm Tố bị đám nhóc xunh quanh cô lập nên không muốn ở lại nơi này. “Dọn đi, Tiểu Bảo sẽ học ở một trường mới, trung học bên này cách nhà mới của chúng ta quá xa.” Hoa Phẩm Phác đem dưa hấu cắt thành từng miếng, dùng cây tăm cắm vào đưa lên đút em trai, Trương Kiên Tuấn đỏ mặt ngượng ngùng há mồm ăn lấy, mà người nhà họ Hoa thường xuyên làm như vậy với Hoa Phẩm Tố, tất cả biểu tình đều là do tập mãi thành quen. “Bố đã tìm trường mới cho các con từ lâu rồi, các con cũng sẽ được học ở trường Nhân Ái.” Bố Hoa vỗ nhẹ vào lưng con trai, chuẩn bị trường học cho con cái, nhà mới thì người làm cha mẹ cũng đã làm đầy đủ. Miệng nhai nhai miếng dưa hấu mà Trương Kiên Tuấn hít hà một hơi, ngôi trường Nhân Ái kia là trường tư nhân nổi tiếng ở thành phố S, chi phí trung học hằng năm lên đến bốn năm vạn, tuy rằng trung học sơ cấp không cần nhiều như vậy, có thể vào học ở trường này thì nếu không phải là do thành tích xuất sắc thì cũng là chạy trường nhờ vào các mối quan hệ. Mà theo như Trương Kiên Tuấn được biết thì thành tích của Hoa Phẩm Tố phải gọi là cực kỳ be bét. Lúc buổi tối nghỉ ngơi, nằm ở trên giường mà sóng lòng Trương Kiên Tuấn phập phồng, cậu thật không hiểu vì sao kiếp trước Hoa Phẩm Tố lại tự sát. Theo như lời nói của mẹ Hoa có thể thấy được rằng gia cảnh nhà họ Hoa không tệ, Trương Kiên Tuấn không biết giá nhà mới là mất bao nhiêu tiền để mua, nhưng chỉ với giá trang trí nội thất từ miệng bố Hoa nói ra tổng cộng là hai mươi mấy vạn, nếu tính riêng căn hộ kia thì cũng phải lên đến bảy mươi vạn hoặc hơn, nhưng mà đây là năm 1997 nha! Một năm tiền lương của một người công nhân cũng chỉ có thể hơn mười ngàn. Nhà họ Hoa buôn bán nuôi trồng thủy sản, cho dù sau này có rất nhiều người kinh doanh thủy sản, nhưng cũng không nghe nói buôn bán thất bại, mà người lớn trong nhà lại thương yêu con trai như sinh mạng, có bố mẹ thương yêu như vậy, Trương Kiên Tuấn không tin sau này bọn họ có ly hôn thì sẽ vứt bỏ con mình. Tổng hợp lại mà nói, điều kiện kiếp trước của Hoa Phẩm Tố không thua kém bất kỳ người nào. Hoa Phẩm Tố ơi là Hoa Phẩm Tố! Cậu không thiếu tiền cũng không thiếu tình, tại sao phải leo lên tòa nhà mười hai tầng mà phí hoài cuộc đời mình, làm hại ông đây đường đường là một trang nam tử hán lại biến thành một tên ẻo lả! Trương Kiên Tuấn tiếp tục khinh bỉ Hoa Phẩm Tố lòng dạ hẹp hòi, người nhà tốt như vậy, điều kiện cuộc sống tốt như thế, Hoa Phẩm Tố cậu lại không thèm quan tâm, Trương Kiên Tuấn tôi quan tâm đấy, cuộc sống sau này của Hoa Phẩm Tố cậu cứ để Trương Kiên Tuấn tôi đây hưởng thụ, cậu mau chóng đi đầu thai bắt đầu một cuộc sống mới đi, tốt nhất là quẳng đi làm con gái, đỡ uổng phí một thân xác đàn ông ngời ngời thế nữa. Trương Kiên Tuấn quay cuồng trong điều hòa nhiệt độ tự sướng những thứ xấu xa sau này, tâm tình khoan khoái tiến vào mộng đẹp.