Chú Hoa và vợ mình đi ra khỏi phòng anh hai chị dâu thì phát hiện cháu mình đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách. “Tiểu Bảo, sao con không ngủ thêm một lát?” Chú Hoa vừa thấy cháu mình thì sửng sốt, đêm hôm khuya khoắt, ông không nhịn được mà chạy từ phòng mình đến phòng anh hai chị dâu rồi đau lòng, vì bản thân ông bất lực không có cách nào có thể đòi lại công bằng cho cả nhà người anh. “Chú, con muốn nói chuyện với chú.” Hoa Phẩm Tố nghe được cái tên “Tiểu Bảo” phát ra từ miệng chú Hoa mà lòng đau như bị ai đó giày xéo, đó chính là nhủ danh mà bố mẹ luôn gọi không ngừng. “Muốn trò chuyện sao?” Thím Hoa hiểu ra là hai chú cháu này muốn được ngồi nói chuyện một mình, bèn trở về phòng mình trước, chú Hoa đi đến ngồi xuống bên cạnh đứa cháu, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hai chú cháu đã giống y chang nhau, cả hai đều gầy đến nỗi không ra dáng vẻ con người. “Chú à, chú với thím, Phẩm Tiệp hãy quay về Bắc Phương đi thôi, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Phẩm Phác!” Chú Hoa và thím Hoa cũng đã quá hạn nghỉ phép mất rồi, Hoa Phẩm Tố không muốn làm lỡ công việc của bọn họ. “Không, Tiểu Bảo, chú muốn dẫn con và Phẩm Phác đi theo, cứ để chú thím chăm sóc cho các con!” Làm sao chú Hoa có thể bỏ lại hai đứa cháu mới vừa mất đi bố mẹ mình được. “Chú à, Phẩm Tố lớn rồi, con có thể tự chăm sóc bản thân và cả chị nữa!” Hoa Phẩm Tố đã được câu nói của thím Hoa thức tỉnh, cậu không thể cứ chìm trong đau khổ âu sầu, cậu phải gánh vác trách nhiệm là một người đàn ông nhà họ Hoa. “Làm sao mà con có thể tự chăm sóc bản thân mình đây? Làm sao mà con có thể sắp xếp việc buôn bán mà bố mẹ con để lại chứ?” Chú Hoa muốn nhận lấy gánh nặng chăm sóc hai đứa cháu, nhưng ông cũng biết suy nghĩ của cháu mình. Hai đứa cháu này giờ cũng đã trưởng thành, ông cần phải nghe theo nguyện vọng của bọn nó là chính. “Con và chị sẽ tiếp tục đi học, con sẽ thi đậu vào một trường tốt nhất, đấy chính là nguyện vọng của bố con.” Hoa Phẩm Tố nhắc đến kỳ vọng của bố mình, ánh mắt lại bắt đầu đỏ lên, cậu ngẩng đầu cố gắng nuốt nước mắt ngược trở về. “Cửa hàng thủy sản thì con không thể quản lý nổi, bởi vì con không hiểu, lúc trước bố đã từng nói, không biết làm mấy việc buôn bán này thì chắc chắn sẽ lỗ mất.” Buôn bán ở cửa hàng thủy sản Hoa gia chủ yếu là nhờ vào bán sỉ cua, đến nguồn cung cấp cua nhất định phải có được đôi mắt tinh tường biết nhìn hàng, nếu không, cua được bạn lấy về sẽ có chất lượng không tốt, hoặc là nhiễm phải siêu vi trùng, thế thì tất nhiên bạn sẽ phải lỗ vốn, Trương Kiến Tuấn kiếp trước đã từng làm qua rất nhiều ngành nghề, đến công trường vác bao xi măng, giao hàng bên ngoài, đến khách sạn đã làm người phục vụ, đến tổ kịch làm diễn viên quần chúng, cuối cùng là bán máy tính ở trung tâm điện máy, nhưng mà lại chưa từng đi bán cá, bán cua. “Con định đóng cửa cửa hàng thủy sản sao?” Chú Hoa ngẫm lại lời của đứa cháu, không hiểu nếu có người đứng ra quản lý thì không chừng lại có thể kiếm thêm tiền. “Không phải đóng cửa, mà bàn giao cho Tiểu Triệu.” “A, tại sao phải giao lại cho Tiểu Triệu?” Chú Hoa giương mắt nhìn thẳng đứa cháu, ông luôn nghe người anh thổi phồng con mình rất thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, sao giờ cháu mình lại muốn giao cửa hàng lại cho người ngoài, mà không giao cho người thân bên họ ngoại? “Hai người cậu và dì trong nhà con đều không biết những thứ này, với lại bọn họ đều có công ăn việc làm, nếu để bọn họ phải quản lý cửa hàng, có lẽ bọn họ cũng sẽ không vui.” Chủ yếu là vì bố Hoa mẹ Hoa luôn luôn khiêm tốn, anh chị em bên nhà mẹ Hoa cũng không biết Hoa gia kinh doanh thủy sản rất lời lãi. “Tiểu Triệu đã làm cho bố con gần mười năm nay, kinh nghiệm cũng có, phẩm hạnh cũng tốt.” Thật ra Tiểu Triệu hoàn toàn có khả năng ra ngoài làm ăn một mình, nhưng hắn luôn nhớ kỹ ân tình của bố Hoa, luôn luôn ở lại cửa hàng Hoa gia, đương nhiên, tiền lương mà bố Hoa phát cho hắn cũng không nhiều như bình thường. “Hơn nữa Tiểu Triệu có thể giúp chúng ta đòi tiền nợ từ bên ngoài về.” Cửa hàng Hoa gia vẫn còn đến sáu, bảy mươi vạn chưa được thu hồi, nếu phải giao cho người khác, Hoa Phẩm Tố sẽ phải tự đi đòi lại số tiền hàng này, nhưng Hoa Phẩm Tố lại không quên biết mấy mối khách thiếu nợ tiền hàng này, mà Tiểu Triệu lại quen biết với bọn họ, sau này Tiểu Triệu có tiếp nhận cửa hàng Hoa gia, nếu mấy mối khách này muốn tiếp tục lấy hàng ở cửa hàng thì phải trả nợ số tiền đã nợ lần trước, nói cách khác, nếu Hoa Phẩm Tố không đến đòi tiền, nhưng Tiểu Triệu thì có thể, trừ phi mấy mối khách này không muốn mua được thủy sản chất lượng tốt từ tay Tiểu Triệu, mà Tiểu Triệu sẽ rời khỏi cửa hàng tự gây dựng sự nghiệp cho mình, Tiểu Triệu hiểu rõ công việc lại có đường để hàng hóa ra vào, có thế nói là sẽ lôi kéo toàn bộ các mối làm ăn của cửa hàng đi mất, người quản lý cửa hàng cũng không phải là bố Hoa, Tiểu Triệu cũng chẳng có lòng cảm kích gì với người ta, chỉ nói việc buôn bán trên thường trường chỉ nói tiếng kinh doanh, nói toạc ra, là người chỉ biết kiếm tiền, không phải cứ mở cửa bán cá là có thể kiếm tiền. Nếu nói đạo lý này ra, Hoa Phẩm Tố sợ sẽ hù người chú của mình mất, bây giờ cậu cũng chỉ mới có mười tám tuổi, suốt ngày chỉ sống trong nhung lụa, chưa từng lăn lộn trong xã hội một ngày nào, ai mà tin được cậu lại nhìn sâu vào vấn đề như thế này. “Ừm, con nói có lý.” Chú Hoa nghe đứa cháu nói xong, chính thức thừa nhận mấy lời khen của người anh về đứa cháu trai này, đúng là đứa cháu thông minh từ khi còn nhỏ. “Chú à, chú với thím cứ quay về sớm một chút, con và Phẩm Phác nhất định sẽ sống hạnh phúc, con muốn để bố mẹ an nghỉ dưới đất được an tâm.” Hoa Phẩm Tố nghẹn ngào khi nhắc đến bố mẹ. Chú Hoa và đứa cháu cùng nhau rơi nước mắt, bàn bạc một lúc, ông nhẹ nhàng gật đầu, cháu trai cháu gái đều học ở trường trong thành phố S này, thật sự chúng cũng chẳng có cách nào để đến thành phố Bắc Phương cùng với người chú này. Chú Hoa nán lại thành phố S thêm hai ngày, giúp đứa cháu kiểm kê tài sản trong nhà, bố Hoa mẹ Hoa làm lụng vất vả buôn bán thủy sản mười mấy năm, vì con cái mà để lại tài sản cố định gần ngàn vạn, ngược lại số tiền này cũng không phải do buôn bán kiếm được, trong đó có một phần ba là tỷ giá mua mua cửa hàng tăng lên mà có được, giá cả nhà đất bây giờ ở thành phố S này đang nhanh chóng leo thang, bố Hoa mẹ Hoa vì con cái mà chọn mua tài sản cố định đều là những bất động sản có giá trị tốt, sau khi tăng tỷ giá thật sự khiến người khác kinh ngạc, theo như Hoa Phẩm Tố biết, nếu những bất động sản này được tính vào năm 2013, giá trị cũng phải gần cả trăm triệu. Tiền thuê cửa hàng hàng năm cũng đã khoảng trên dưới ba mươi vạn, hợp đồng cho thuê nhà đều nghe theo ý kiến của Hoa Phẩm Tố, đặt cọc thuê một năm, bởi vì Hoa Phẩm Tố nói rằng tiền thuê nhà cửa ở thành phố S sẽ leo thang từng năm trong giới bất dông sản. Tiền gửi ngân hàng của Hoa gia lại không nhiều lắm, chỉ có ba mươi mấy vạn, là bố Hoa để lại dùng để linh động khi buôn bán, bên ngoài cửa hàng thủy sản Hoa gia còn bị nợ khoảng sáu, bảy mươi vạn tiền hàng, Tiểu Triệu đã gọi điện thoại thúc giục cho một đám người, ngoại trừ năm, sáu mươi vạn đã được kết toán sổ sách, mấy người thiếu nợ phải trả cũng đã trả lại, hoặc là đồng ý ngày mốt sẽ trải, đại khái khoảng tiền nợ này cũng sẽ thu hồi được sáu mươi vạn. Cửa hàng được bàn giao cho Tiểu Triệu, cửa hàng mặt tiền và kho hàng đều là nhà họ Hoa bỏ tiền mua, Hoa Phẩm Tố ấn tiền thuê theo giá thị trường cho Tiểu Triệu có lẽ là trên dưới mười vạn một năm. Tiểu Triệu thật sự bất ngờ khi Hoa Phẩm Tố bàn giao cửa hàng thủy sản lại cho hắn, thật sự lấy lòng biết ơn, đề xuất việc sẽ trả cho Hoa gia một phần tư lợi nhuận hàng năm, hơn nữa quyết định giữ lạ bảng hiệu thủy sản Hoa gia cho cửa hàng này. Hoa Phẩm Tố suy nghĩ, đồng ý việc chia hoa hồng trong ba năm, nhưng không đồng ý yêu cầu giữ lại bảng hiệu cửa hàng thủy sản Hoa gia, không phải vì cửa hàng này vốn phải thế, mà nếu bàn giao cửa hàng thủy sản cho Tiểu Triệu, tất nhiên sau này sẽ đổi thành cửa hàng thủy sản Triệu gia, không thể vì sự cảm kích của Tiểu Triệu mà luôn khiến cửa hàng này không thể đổi tên. Sau khi chú Hoa giúp cháu mình kiểm kê tài sản trong nhà, lại phải bội phục năng lực kinh doanh của anh trai mình, lòng cũng càng thêm đau xót, anh hai và chị dâu một tay tích cóp của cải được như thế này, cả nhà anh hai chị dâu đã đầy đủ cơm no áo mặc, nhưng bởi vì con gái bị xâm hại mà lại không được xử lý công bằng, đột ngột phá đi một gia đình vốn đang hạnh phúc mỹ mãn. “Tiểu Bảo, con đừng nên xử lý lung tung mấy thứ tài sản cố định này!” Chú Hoa không yên tâm, cháu gái đã bị kích thích, mấy ngày nay cứ luôn ngây người như khúc gỗ, gì cũng không lo, gì cũng không hỏi, không nói tiếng nào cứ ngân ngơ trong phòng ôm con gấu bông to mà ngây người, chuyện trong nhà đều do đứa cháu mười tám tuổi quan tâm quán xuyến, chú Hoa lo lắng cháu mình còn nhỏ tuổi, có một số tài sản lớn ngay trong tay mà lỡ làm bậy thì nguy mất thôi. “Chú, con biết mà, bây giờ giá cả nhà đất ở thành phố S tăng đến chóng mặt, con sẽ không động vào số bất động sản này đâu!” Nhờ kiếp trước, mấy chuyện kinh nghiệm xã hội này Hoa Phẩm Tố cũng biết một ít, chỉ biết đầu tư bất động sản sẽ rất ổn định, lợi nhuận lại rất lớn. “Số tiền gửi trong ngân hàng kia...” Tài khoản ngân hàng có hơn ba mươi mấy vạn, Tiểu Triệu thu hồi sáu mươi vạn tiền nợ cũng sẽ được gửi vào tài khoản này, tới cuối năm, tiền cho thuê cửa hàng ba mươi vạn lại được nhập sổ, nếu cuối năm Tiểu Triệu cũng chia hoa hồng và tiền thuê cửa hàng nữa cho con... ít nhất con cũng có khoảng trên dưới một trăm sáu mươi vạn tiền mặt để dùng. Chú Hoa không biết một cậu thanh niên mới mười tám tuổi sẽ làm gì khi đối mặt với một món tiền lớn như thế này. “Con và chị phải đi học, để lại hai mươi vạn tiền mặt phòng thân, còn mấy thứ khác, con muốn tiếp tục mua phòng ốc.” Kiếp trước, Hoa Phẩm Tố luôn phải chạy đi làm công, ngoại trừ trữ vàng mà sau này tăng giá điên cuồng, cậu thật đúng là chẳng biết đầu tư gì, tranh thư pháp cổ tăng giá cũng vô cùng bành trướng, nhưng Hoa Phẩm Tố vốn không biết, Hoa Phẩm Tố không biết thì sẽ không bị tính là sai, đây là lời bố Hoa dạy bảo. “Ừm, như vậy cũng đúng.” Chú Hoa cũng cảm thấy suy nghĩ dùng tiền mua phòng ốc không tồi, ít ra Hoa Phẩm Tố có quậy phá thì cũng không thể trực lấy nhà cửa ra tiêu xài. “Trên người con có nhiều tiền như vậy, nhất định phải cẩn thận, không được nói cho người ngoài biết.” Ý của chú Hoa chính là cũng có tiết lộ gì với thân thích bên kia của mẹ Hoa, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ai biết được có người lại lanh mồm lanh miệng chạy đi tiết lộ hay không. “Vâng, con biết rồi, bố đã dặn là không được nói chuyện tiền bạc ra ngoài.” Hoa Phẩm Tố chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, mặc dù bố Hoa mẹ Hoa kiếm được gia tài bạc triệu, cách ăn mặc của bản thân lại vô cùng mộc mạc, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ không tin hai người ăn mặc kiểu này sẽ là tay buôn thủy sản đất đai đã kiếm được cả khoảng tiền khổng lồ. Sáng sớm, Hoa Phẩm Tố đưa cả nhà chú Hoa ra sân bay, khi cậu về đến nhà, đồ đạc trong nhà bề bộn lung tung cả lên, tình trạng cứ như bị gió lốc càn quét. Cửa phòng Hoa Phẩm Phác đóng chặt, Phương Đồng đứng giữa đống lộn xộn trong phòng khách cùng với cô bạn học của Hoa Phẩm Phác, Tiểu Mẫn. Trong trí nhớ của Hoa Phẩm Tố, từ sau khi Hoa Phẩm Phác xảy ra tai nạn, Phương Đồng cũng bắt đầu trầm mặc ít nói, nhưng mỗi ngày đều đến nhà họ Hoa giúp làm việc này việc nọ, đoạn thời gian ấy, cả nhà họ hoa đều không có tinh thần đi lo chuyện nhà cửa, cũng đều được Phương Đồng im lặng làm xong mỗi ngày, sau khi xảy ra tai nạn của bố Hoa mẹ Hoa, Phương Đồng nán lại ở nhà họ Hoa càng lâu, trời vừa sáng mỗi ngày đã chạy đến đây, đến khi trời tối mịt mới chịu về nhà, làm hết việc nhà ở nhà họ Hoa, hắn cũng cứ thế ngẩn ngẩn ngơ ngơ cùng với Hoa Phẩm Phác. Sau khi Hoa Phẩm Phác bị xâm hại ở khách sạn, không thích ra ngoài, cũng không muốn gặp người, ngay cả người thân cũng không quan tâm, chỉ có điều, cô cũng không bài xích Phương Đồng, bởi vì cô cũng đã quá quen thuộc với Phương Đồng, trong lòng cô, Phương Đồng tồn tại tựa như đứa em trai nhỏ Hoa Phẩm Tố của cô vậy. Ngày hôm nay, Hoa Phẩm Tố đi tiễn cả nhà người chú ra sân bay, Phương Đồng đã biết nên sẽ tới sớm để bầu bạn với Hoa Phẩm Phác, Hoa Phẩm Phác không vui âu sầu khiến mọi người rất lo lắng, cứ sợ cô gặp đả kích quá lớn sẽ xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng phải có người trông giữ bên cạnh cô. “Làm sao vậy?” Hoa Phẩm Tố hỏi Phương Đồng, sau đó quay sang gật đầu một cách lạnh lùng với Tiểu Mẫn, nói thật, cậu giận mấy người bạn học của Hoa Phẩm Phác, nếu mấy người bạn học của Hoa Phẩm Phác chú ý một chút vào đêm sinh nhật đó, chị gái Hoa Phẩm Phác của cậu cũng sẽ không gặp phải chuyện gì bất hạnh, bị kịch của nhà họ Hoa cũng sẽ không xảy ra. Hoa Phẩm Tố biết cậu giận chó đánh mèo, nhưng gia đình mình bởi vì chuyện này mà thành ra thế này, cậu không thể khống chế nổi bản thân mình. “Phẩm Phác vừa nhìn thấy Tiểu Mẫn thì đột nhiên nổi giận, đập phá lung tung đồ đạc trong nhà.” Phương Đồng tức giận với Tiểu Mẫn, Hoa Phẩm Phác vừa thấy Tiểu Mẫn thì nổi điên lên, hoàn toàn là vì nhớ đến cảnh ngộ đêm đó và cũng bởi vì sự vô ý đó mà thành, Tiểu Mẫn chỉ kích thích đến Hoa Phẩm Phác. “Thành thật xin lỗi!” Ánh mắt Tiểu Mẫn đỏ lên, bả vai rụt lại. Hoa Phẩm Phác và cô đã là bạn bè từ thời trung học, hai người cùng thi vào một trường đại học, quan hệ rất gần gũi thân thiết, bạn tốt không may mắn gặp chuyện bất hạnh, khiến cô bé này gánh lấy sự giày vò của áy náy, một cô gái vốn có khuôn mặt tròn tròn, bây giờ đã gầy đi khiến khuôn cằm nhọn hình trái xoan. “Đừng nói mấy câu xin lỗi gì đó, bây giờ chị tôi không thể gặp người ngoài, có lẽ cô nên nhanh chóng về đi.”Hoa Phẩm Tố thốt ra câu tiễn khách. “Hôm nay tôi đến là vì muốn nói với cậu một chuyện.” Tiểu Mẫn cảm nhận được câu nói không hoan nghênh của Hoa Phẩm Tố, cô cố nén nước mắt nói với Hoa Phẩm Tố mục đích của chuyến đi này. “Chuyện gì?” Hoa Phẩm Tố cau mày, cậu lo chị mình tự nhốt trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì hay không. Phương Đồng đã tựa vào cánh cửa đang đóng chặt kia mà nhỏ giọng cùng trò chuyện với Hoa Phẩm Phác bên trong. “Đúng, có liên quan đến chiếc Audi.” Tiểu Mẫn đến bên cạnh Hoa Phẩm Tố nói nhỏ vào tai cậu. “Cái gì? Xe Audi?” Hoa Phẩm Tố bỗng nhiên mở to mắt, màu toàn thân cậu như sắp dâng lên tới não.