Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 146
Edit: Giáng Sinh
Mấy ngày nay Chu Trì cứ uống rượu suốt, dường như rượu trở thành ‘vật bất ly thân’ vậy.
Lâm Hân Du đã hỏi rất nhiều lần nhưng Chu Trì không thèm trả lời trả vốn gì.
Đến khi đã uống say thì anh ta ngồi trên ban công, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Cái gì cũng mất rồi, tôi cái gì cũng không còn…”
Lâm Hân Du đã nhẫn nhịn nhiều lần, cũng cãi vã ồn ào với Chu Trì nhiều lần nhưng anh ta quyết không hé môi nửa lời.
Hôm nay không biết anh ta bị ai nhập lại còn đánh cả Lâm Hân Du.
Một bạt tay không hề nhẹ… Từ lúc kết hôn đến giờ đây là lần đầu tiên Chu Trì động thủ. Lâm Hân Du vô cùng thất vọng về anh ta…
“Tự anh làm khổ anh, còn trút giận lên đầu tôi?” Thấy mẹ Lâm không ở đây Lâm Hân Du mới dám lớn tiếng mắng. Còn Chu Trì thì không hề để ý đến cô, chỉ vào mặt Lâm Hân Du mà mắng: “Tằng Trạm là thằng khốn! Mẹ nó, đó là thằng khốn!”
Có liên quan tới Tằng Trạm sao? Lâm Hân Du giận vô cùng, từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng ửng đỏ.
“Tại anh không có tiền đồ còn trách người khác làm gì?” Lâm Hân Du nén giận, từ từ bước lại gần ghế salon. Lại không hề biết tên Chu Trì vì lời nói vừa rồi mà tức điên người, giật lấy tay Lâm Hân Du, hất cô văng xuống đất: “Tôi không có tiền đồ? Nếu không vì những kẻ có tiền đã mua hết quyền thế, ông đây còn ngồi uất ức làm gì? Chỉ trách tôi không phải là con ông cháu cha thôi!”
Bụng Lâm Hân Du hơi đau, Chu Trì vẫn mù quáng: “Đời tôi đã bị thằng Tằng Trạm hại rồi…” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt Lâm Hân Du: “Cô biết thằng đó có tiền sao không theo nó, so với Trầm Úy Lam thì cô xinh đẹp hơn mà, không phải sao? Thằng khốn đó có tiền có quyền sao không theo, giờ chửi tôi không có tiền đồ?” Anh ta nói đã miệng rồi đẩy cửa ra khỏi nhà.
Lâm Hân Du thấy khó chịu liền gọi điện cho mẹ Lâm. Khi mẹ Lâm chưa kịp về nhà, cô đã bị chảy máu khá nhiều. Lúc mẹ Lâm về tới nhà thấy con gái như thế, sợ hãi vô cùng, lập tức gọi xe cấp cứu chở vào bệnh viện…
Cái thai chưa kịp thành hình cứ như vậy mà ra đi!
Úy Lam và Tằng Trạm nghe tin liền chạy ngay vào bệnh viện, thấy mẹ Lâm ngồi trên băng ghế dài khóc đến đáng thương.
“Ai có ngờ một đứa hiền lành tốt tính như thế mà hôm nay lại rat ay đánh vợ?”
“Hân Du nhà dì từ nhỏ rất ngoan hiền… Không ngờ gặp phải loại người thế này.”
Úy Lam an ủi vài lời lại luống cuống nhìn Tằng Trạm như cầu cứu.
Tằng Trạm vẫn trầm mặc, nếu vì chuyện kia thì quả thật Chu Trì là kẻ không biết điều, không ra lệnh kỷ luật mà chỉ đuổi cổ như vậy là đã khách khí lắm rồi.
Lâm Hân Du tuyệt vọng nhìn chằm chằm trần nhà, Úy Lam không dám nói nửa lời.
Vài tiếng sau thì Lâm Hân Du đột ngột nhoẻn miệng cười, nhìn Úy Lam, vỗ vỗ vào tay cô, lại như an ủi: “Thế cũng tốt, Chu Trì khó mà làm một người cha tốt.”
Nghe cô ấy nói thế Úy Lam càng khó chịu vô cùng, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Chị Hân Du tốt như vậy sao lại gặp phải người như anh ta thế này?
***
Bên này thì tên Chu Trì say bí tỉ lao đảo trên đường lớn, tới tận khuya thì lại tạt vào một quán nhậu lề đường, móc ra một trăm đồng tiếp tục tăng hai.
Sáng hôm sau anh ta lại chạy đến sảnh quân khu.
“Tằng Trạm! Đồ chó nhà mày, ỷ là con ông cháu cha thì muốn làm gì thì làm sao?” Chu Trì vẫn trong men say, người lảo đảo, tiếng chửi cũng không suông.
Anh ta biết mình không thể vào được nên cứ đứng ngoài mà chửi rủa, quân sĩ vừa nghe anh ta chửi loạn thì vội vàng xông ra ngoài.
Cũng vừa hay…
Hôm nayTằng Hải không có ở nhà.
Mà lại có mẹ Tằng Tử San.
Đúng lúc bà ta ra ngoài mua thức ăn thì nghe có người chửi Tằng Trạm như thế liền cho binh lính lui xuống.
“Bà là ai?” Chu Trì ngồi bẹp dưới đất ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của người đàn bà trước mặt.
Mẹ Tằng Tử San hừ một tiếng, mở miệng: “Tôi là mẹ kế của Tằng Trạm.”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
26 chương
11 chương
25 chương
55 chương