Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công
Chương 43 : Âm dương song tu (H)
Editor: Kua Kua (Ái Vũ) côn th*t nóng bỏng dị thường không chút nào lưu tình mà đâm thẳng vào bên trong hoa huy*t khô khốc của nàng, Nịnh Hinh Nhi nhíu mày vì cảm giác thỏa mãn cùng trướng đau mâu thuẫn với nhau, đùi thịt gắt gao banh ra, hoa huy*t vì kẹp lấy dương v*t mà nhanh chóng co rút lại. "Thật kỳ lạ!" Nàng bật thốt lên, quá đỗi kinh ngạc vì vật cứng nóng bỏng như lửa này thế nhưng không truyền tý nhiệt độ nào hoa huy*t của nàng.
"Sư phụ, thật mát, sư phụ, nhanh lên đi, ta rất khó chịu, ta muốn nổ tung." Nóng cháy bị mát lạnh bao vây lấy, thân thể Hạ Trọng Lâu run rẩy, cảm giác kinh mạch bị nứt toạc ra không còn quá đau đớn, cả người theo bản năng mà đâm về phía trước.
"Không được... Lộn xộn." Nịnh Hinh Nhi khẩn trương mà nói, ghé vào trên người hắn, dựa theo khẩu quyết thải dương bổ âm nàng biết mà niệm, hoa huy*t lại thêm một lần nữa co rút, thông qua đó mà hấp thụ nguồn linh lực đang hỗn loạn trong cơ thể hắn.
"A a... Thật mát, sư phụ, nhanh lên."Giờ phút này, nhiệt độ trên thân thể nàng tựa như có thể làm hắn càng thêm thoải mái, Hạ Trọng Lâu ôm lấy vòng eo thon của Nịnh Hinh Nhi trên dưới vuốt ve côn th*t, tùy ý để cho nguồn hỏa linh lực xuyên qua mã mắt chảy vào trong cơ thể nàng.
"Đừng nhúc nhích, Trọng Lâu, đừng nhúc nhích." Sự thỏa mãn cùng với dòng diện tê dại không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, Nịnh Hinh Nhi suýt chút nữa theo thói quen mà đong đưa vòng eo, tham nhập cuộc vui cùng với hắn.
"Sư phụ, nếu bây giờ ta có chết, ta cũng cam tâm tình nguyện." Tốc độ hắn đâm vào phía trước càng nhanh hơn.
"Ngươi sẽ không chết. Đừng nhúc nhích, an phận một chút cho ta mau lên!" Quanh chóp mũi đều là mùi máu tươi nồng đậm, Nịnh Hinh Nhi cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu tiến hành hấp thụ hỏa linh lực trong cơ thể. Từng quá trình gian nan trôi qua, sau một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu, ngậm lấy miệng hắn, dịu dàng mà đem nguồn sức mạnh truyền lại vào trong cơ thể hắn.
Hạ Trọng Lâu sớm đã xem qua khẩu quyết song tu âm dương kiểu này, hắn hút lấy hỏa linh lực trong miệng nàng, sau đó từ từ vận chuyển vào bên trong cơ thể, cũng theo nhịp hô hấp của nàng luật động. Hai người cứ như thế triền miên trên dưới, côn th*t ở tiểu huyệt chậm rãi trừu sáp, nguồn hỏa linh lực hỗn loạn sau khi được Thủy Linh Thể thuần phục thì cũng an phận mà vận hành trong cơ thể Hạ trọng Lâu, cuối cùng ngoan ngoãn mà nạp vào trong đan điền.
Không biết qua bao lâu, Hạ Trọng Lâu đột nhiên hưng phấn mà đem Nịnh Hinh Nhi đè ở dưới thân, bắt đầu mạnh mẽ ra ra vào vào, "Sư phụ, sư phụ, cám ơn nàng đã cứu ta." Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn Nịnh Hinh Nhi, đầu lưỡi linh hoạt mà càn quấy bên trong miệng thơm của nàng.
Khoái cảm mãnh liệt như sóng to gió lớn đánh tới, Nịnh Hinh Nhi giãy giụa mà đẩy hắn ra, "A, không cần, ngươi cắm vào sâu quá. Không, không được, ngươi mau buông ta ra! Trọng Lâu, nguồn sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể ngươi đã khôi phục bình thường, mau buông ta ra." Cả người bọn họ hiện tại đều rất dơ bẩn, toàn thân nàng đều dính đầy máu tươi của hắn, cái mùi tanh nồng đáng ghét.
"Sư phụ, ta muốn nàng, ta muốn nàng." Hạ Trọng Lâu chế trụ thân mình của Nịnh Hinh Nhi, một lần nữa đem nàng đè ở dưới thân, "Ta muốn nàng đến điên rồi." hoa huy*t ướt đẫm nhỏ hẹp của sư phụ làm côn th*t hắn sướng muốn chết thôi, nếu không phải hắn đang chuyên tâm tiến hành âm dương song tu cùng nàng thì hắn đã sớm đem nàng tra tấn hành hạ rồi. Hiện tại nguồn linh lực trong cơ thể hắn đã bị khống chế hoàn toàn, thân thể hắn cũng được Tử Ngọc Đan và Hỏa phượng hoàng Huyết Tẩy Đan hỗ trợ, điều bây giờ hắn muốn làm nhất chính là cùng nàng triền miên một phen.
"Không được!" Nịnh Hinh Nhi dùng hết sức mà đẩy Hạ Trọng Lâu cả người đầy máu ra, "Ngươi hiện tại vừa dơ lại vừa bẩn như thế." Nhiều máu như thế, một hai cái Thanh Trần Quyết* chưa chắc có thể tẩy sạch.
Thanh Trần Quyết: pháp thuật giúp người tu tiên tẩy sạch người mà không cần phải tắm rửa.
"Sư phụ, vậy chỉ cần ta tẩy rửa sạch sẽ, nàng sẽ cùng ta hoan ái có phải không?" Hạ Trọng Lâu bắt lấy trọng tâm trong lời nói của Nịnh Hinh Nhi, một phen bế nàng lên, trực tiếp bay nhanh ra khỏi thạch thất.
"Ý ta không phải như thế, ngươi mau buông ta ra." Nịnh Hinh Nhi vội vàng nói.
"Sư phụ, nàng chấp nhận ta được không? Ta yêu nàng, yêu nàng không màng đến bất cứ điều gì. Vì muốn đuổi kịp tiến độ tu luyện của nàng nên ta mới liều chết mà dùng đến Huyết Tủy Đan. Ta suýt chút nữa đã chết đi rồi, may mắn nàng đã đến. Sư phụ, ta biết, nàng luyến tiếc ta." Hạ Trọng Lâu dùng sức ôm lấy thân thể mềm mại lạ lướt trong lồng ngực, hắn rất sợ hãi nàng sẽ lợi dụng lực lượng Hóa Thần trung kỳ tránh đi cái ôm ấp của hắn.
"Đừng gọi ta là sư phụ, ngươi đã bị ta trục xuất khỏi sư môn rồi." Nàng xấu hổ mà nói. Bởi vì trần truồng, thế nên nàng không thể không dùng tay che đi những bộ vị mẫn cảm của bản thân.
"Vậy ta gọi nàng là Hinh Nhi." Hạ Trọng Lâu vừa nói, vừa bay về phía hồ sen ở trước mắt.
"Làm càn, Hinh Nhi là để các ngươi gọi sao?" Nàng tức giận mà nói. Tiếng "Hinh Nhi" này lại làm nàng nhớ đến tên yêu nghiệt Lê Tử Nam kia. Chính tên hỗn trướng này chính là người khởi xướng tất cả mọi thứ!
"Vậy thì ta vẫn nên kêu sư phụ thì tốt hơn." Hạ Trọng Lâu chân chó mà nói lại.
Bên trong hồ tràn ngập sắc xuân của hoa sen, gió thoảng qua, hương thơm liền bay ngào ngạt. Hai người bọn họ vừa vào bên trong, nước xung quanh người bọn họ liền biến thành đỏ sậm. Máu là màu đỏ tươi, còn màu đỏ sậm kia là do tạp chất của Hỏa phượng hoàng Huyết Tẩy Đan xuất ra ngoài.
Hạ Trọng Lâu vội vàng rửa sạch thân thể, sau đó cũng nhanh chóng mà kéo Nịnh Hinh Nhi lên bờ.
"Sư phụ, sư phụ." Hắn đem nàng ôm vào trong lòng, khẩn cầu nói, "Sư phụ, ta thật sự rất muốn nàng, ta nhớ nàng đến muốn chết rồi."
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
12 chương
73 chương
18 chương
65 chương