Lăng Kỳ nghe vậy thì khoé môi hơi nhếch lên. Vương phi của hắn dĩ nhiên phải hơn người rồi, còn là có một không hai trên đời, cho nên mới khiến Vương Chi Dực để ý đến. Nàng không thích sự bó buộc, yêu thích sự tự do tự tại. Nếu hắn buộc nàng phải ở trong khuê phòng, nàng chắc chắn sẽ không vui vẻ, nhưng hắn lại không muốn nàng quá kinh diễm, nam nhân sẽ không cưỡng lại được với tài hoa và nhan sắc của nàng. Dục vọng chiếm hữu của hắn quá lớn, hắn không bao giờ muốn chia sẻ cho bất cứ ai, dù chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng đã khiến hắn khó chịu vô cùng. Vậy hắn phải làm sao mới tốt đây? Lăng Kỳ mải chìm trong suy nghĩ của bản thân cho nên Lăng Bình và Nam Cung Giác nói gì với nhau hắn cũng chẳng nghe rõ. Đến khi Nam Cung Giác đá hắn một cái, hắn mới hồi thần. "Chuyện gì?" Nam Cung Giác trợn trừng mắt: "Xú tiểu tử, nãy giờ ta nói gì ngươi không nghe sao?" Lăng Kỳ thờ ơ đáp: "Không nghe." Lão nghiến răng nghiến lợi nói: "Xú tiểu tử, ngươi...!được lắm!" Hắn không thèm nhìn lão, lạnh nhạt nói: "Sư phụ quá khen rồi." Nam Cung Giác chỉ ngón tay về phía hắn, tức giận quát: "Ngươi...!Ngươi...!Ta về nói với nha đầu kia, ngươi ăn hiếp sư phụ nó." Lăng Kỳ bĩu môi: "Ồ, tùy người. Để xem nàng ấy nghe ta hay nghe lão." "Ngươi...!Ngươi...!" Nam Cung Giác nói không thành lời. Lăng Bình nhìn một màn này, chỉ biết lắc đầu cười. Đây cũng không phải lần đầu hai sư đồ này làm ra những hành động trẻ con như vậy, nhưng y cũng không tiện can thiệp bởi vì biết rõ hai người này chỉ đang đùa giỡn với nhau mà thôi. Thấy hai sư đồ Lăng Kỳ đã thôi lời qua tiếng lại, Lăng Bình lên tiếng: "Được rồi, bây giờ việc cần thiết là làm sao để đối phó với Lăng Kình. Cửu đệ, đệ có cao kiến gì không?" Lăng Kỳ không cần suy nghĩ liền nói: "Theo sự hiểu biết của đệ về Lăng Kình, hiện tại y sẽ tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ thích hợp mới tiếp tục ra tay. Y tuyệt đối sẽ không một sớm một chiều mà thay đổi tâm tính đâu." Nam Cung Giác gật đầu: "Đúng vậy. Sau sự việc hôm qua, lực lượng của y hao tổn quá nhiều, cho nên y sẽ cần thời gian để phục hồi và điều động người." Lăng Bình suy nghĩ một chút cũng gật đầu: "Cũng phải. Vậy phía Thái tử Đông Ly thì thế nào? Y có can dự vào cuộc tranh đấu này không? Nếu y cấu kết với Lăng Kình thì sao?" Lăng Kỳ trầm mặc. Hắn không quá hiểu biết về Vương Chi Dực. Hắn mới chỉ tiếp xúc với y một, hai lần, cũng không nói chuyện quá nhiều, cho nên hắn không biết rõ về y. Con người của y tuyệt không đơn giản, hắn không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài nhưng thái độ của y ngày hôm qua chứng minh cuộc viếng thăm Hoằng Quốc lần này của y là có mục đích. Còn mục đích gì thì phải xem tiếp theo y sẽ làm gì thì mới xác định được. Về việc y có cấu kết với Lăng Kình hay không cũng vậy. Trước mắt y không nhúng tay vào nhưng việc năm vạn đại quân của Đông Ly tiến sát biên giới Hoằng Quốc không thể chỉ để làm màu, hắn nhất định phải có sự chuẩn bị. Việc hệ trọng trước mắt là phải tìm ra thế lực nào đang tiếp tay cho Lăng Kình. Nếu hắn đoán không lầm thì thế lực này là người ở bên cạnh Hoàng huynh, có thể tùy thời ra vào Hoàng cung, lại có thể thông thạo chốn đại lao thâm cung. Người này còn có một thân thủ không tầm thường thì ắt hẳn cũng biết ẩn mình vô cùng kỹ lưỡng, không dễ dàng phát hiện được. Người này mới đích thực là đáng sợ. Bên cạnh hắn có nội gián ẩn núp bao nhiêu năm, không ngờ bên cạnh Lăng Bình cũng có. E rằng sau này sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu không thể kiểm soát được. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Lăng Kỳ cất giọng: "Thái tử Đông Ly có cấu kết với Lăng Kình hay không cũng không quan trọng bằng việc tìm ra thế lực đang ẩn núp bên cạnh Hoàng huynh." Nam Cung Giác gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, thế lực này tuyệt đối không đơn giản, nhất định phải sớm tra ra, nếu không Hoàng thượng sẽ gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào." Lăng Kỳ nhìn Lăng Bình, nhíu mày hỏi: "Hoàng huynh, hiện tại huynh có nghi ngờ ai hay không?" Lăng Bình điểm mặt những thân tín bên cạnh mình, sau đó lắc đầu: "Không có. Người bên cạnh Trẫm nhiều như vậy, nhất thời không thể xác định được ai là người khả nghi nhất. Nhưng Trẫm tuyệt đối tin tưởng Trần công công, lão ta ở bên cạnh Trẫm nhiều năm như vậy, nếu muốn mưu hại Trẫm thì Trẫm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi." Lăng Kỳ gật đầu: "Đệ cũng tin tưởng Trần công công. Nếu vậy thì Hoàng huynh sau này nên cẩn thận một chút, cũng để ý những người tiếp xúc với huynh, từ từ tìm ra nội gián. Nhưng mà an toàn của Hoàng huynh cũng không thể lơ là được." Nhìn sang Cơ Phong đang đứng im lặng ở một bên, hắn cất giọng: "Cơ Phong, huynh tạm thời cứ giữ chức thống lĩnh Cấm vệ quân, ở bên cạnh bảo vệ Hoàng thượng. Ta hiện tại chỉ có thể tin tưởng huynh." Cơ Phong nhìn hắn, gật đầu: "Được, huynh yên tâm." Lại nhìn Lăng Bình, hắn hỏi tiếp: "Hoàng huynh, đệ sắp xếp Cơ Phong ở bên cạnh bảo vệ huynh không vấn đề chứ? Hiện tại người của Hoàng huynh thật sự không đáng tin." Lăng Bình khẽ cười: "Dĩ nhiên không vấn đề. Cửu đệ điều cả phó tướng đắc lực của mình đến bên cạnh Trẫm chỉ đệ bảo vệ Trẫm, Trẫm làm sao lại không hài lòng chứ? Trẫm còn thấy ủy khuất cho Cơ phó tướng kìa!" Cơ Phong chắp tay hành lễ: "Bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng là trách nhiệm của thần, thần vui mừng không kịp, làm sao lại ủy khuất được." Lăng Bình cười vang: "Ha ha...!Cơ phó tướng khiêm tốn rồi." Lăng Kỳ thấy sự việc cũng đã bàn xong, hắn đứng lên hướng Lăng Bình nói: "Nếu đã không còn việc gì quan trọng, đệ còn có việc cần xử lý, xin phép cáo lui trước. Nếu Hoàng huynh có điều gì cần phân phó, cứ sai người truyền lời cho đệ, đệ lập tức tiến cung." Lăng Bình gật đầu: "Được, vậy Cửu đệ bảo trọng. Giúp ta chuyển lời tới Cửu đệ muội, nói Trẫm đa tạ nàng chuyện thọ yến của Mẫu hậu. Rảnh rỗi nhớ đưa nàng tiến cung, Mẫu hậu rất thích nàng, muốn cùng nàng hàn huyên." Lăng Kỳ cũng gật đầu: "Được, đệ biết rồi. Vậy đệ xin phép cáo lui, Hoàng huynh giữ gìn Long thể." Nam Cung Giác thấy Lăng Kỳ muốn rời đi thì cũng lên tiếng: "Hoàng thượng, lão thần cũng xin phép cáo lui." "Được." Rời khỏi Hoàng cung, Nam Cung Giác lúc này mới dám lên tiếng: "Ngươi hiện tại tính đi đâu?" Lăng Kỳ nhếch miệng: "Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên đi tìm tên nội gián diễn một chút để tìm manh mối rồi." Nam Cung Giác gật gù: "À, tiểu tử ngươi không nói ta cũng xém quên mất. Nhưng mà ngươi không tính xử lý hắn sao?" Lăng Kỳ lắc đầu: "Không vội, hắn hiện tại còn chút giá trị, ta phải dùng cho tốt, biết đâu có kết quả bất ngờ." Nam Cung Giác nhướn mày: "Ngươi có kế hoạch gì sao?" Hắn cười đầy tà mị: "Sư phụ, người đoán xem?" Lăng Kỳ dĩ nhiên đã có kế hoạch. Hắn chỉ là đang chờ thời điểm thích hy để tên nội gián này phát huy tác dụng. Quả nhiên cũng đã đến lúc để cho hắn đi quăng lưới rồi. Hy vọng hắn quăng được lưới to một chút, tốt nhất là có thể một mẻ bắt trọn, như vậy mới khiến những gì hắn phải chịu trong những năm qua trở nên đáng giá. Sau khi giải quyết vụ việc ở Ám Tiêu xong, Lăng Kỳ trở về Kỳ Vương phủ cũng đã tờ mờ tối. Tìm khắp Trúc Uyển một lượt cũng không thấy Cơ Tuyết đâu, trong lòng hắn tự dưng cảm thấy bất an. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn đã phái nhiều ám vệ như vậy bảo vệ nàng, nếu nàng có chuyện gì thì hẳn sẽ có người thông báo cho hắn. Cả ngày nay đều không có một tin tức nào, cho nên nàng hẳn là đang ở đâu đó mà thôi. "Người đâu?" Hắn lên tiếng gọi. Một ám vệ xuất hiện trước mặt Lăng Kỳ, cung kính lên tiếng: "Chủ tử, có việc gì phân phó?" Hắn lạnh nhạt hỏi: "Vương phi đang ở nơi nào?" Tên ám vệ này là người chuyên trách bảo vệ hắn cho nên không hề biết đến những tin tức liên quan đến Cơ Tuyết, y nhìn hắn gãi đầu: "Chủ tử, thuộc hạ không..." Y còn chưa nói xong, Lăng Kỳ đã phóng ánh mắt sắc bén về phía y khiến y chợt rùng mình, vội vàng lên tiếng: "Chủ tử xin đợi một lát, thuộc hạ lập tức đi thăm dò." Nói dứt lời, tên ám vệ liền biến mất mà không đợi Lăng Kỳ có cho phép hay không. Nếu y mà còn tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn, không chừng y sẽ bị hắn một phát đánh chết cũng không chừng. Chưa đầy nửa khắc, tên ám vệ kia đã xuất hiện trở lại. Y nhìn Lăng Kỳ, quan sát nét mặt của hắn. Thấy hắn vẫn một bộ dáng lạnh lùng như thường ngày, y mới ngập ngừng nói: "Chủ tử, Vương phi hiện đang ở...!ở Học viện Cầm thánh.".