Lăng Kỳ dường như không tin vào những gì mình vừa nghe, lên tiếng hỏi lại: "Em vừa nói gì?" Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của người nào đó, Cơ Tuyết chợt cong môi, chậm rãi nói ra từng chữ: "Anh không nghe nhầm đâu, em có thai rồi! Con của chúng ta trở lại rồi!" Lăng Kỳ sững sờ trong ba giây, sau đó ngay tức thì ôm nàng vào lòng, mừng rỡ reo lên: "Tuyết nhi, thật tốt quá! Tốt quá rồi! Cảm ơn em! Anh thật sự rất vui, rất rất hạnh phúc!" Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, gật đầu lia lịa: "Em cũng rất vui, rất hạnh phúc!" Hai hôm trước khi đến đảo này, nàng mới chợt nhớ đến đã gần một tháng rồi mà bà dì cả vẫn chưa ghé thăm, lại cộng thêm dạo này nàng rất mệt mỏi và thèm ngủ, cảm thấy nghi ngờ cho nên mới âm thầm đi bệnh viện kiểm tra một chuyến. Kết quả không ngoài dự đoán, nàng thật sự mang thai rồi, hơn nữa còn có khả năng mang thai đôi, nhưng vì thai nhi còn quá nhỏ nên còn chưa chắc chắn. Bác sĩ hẹn nàng tháng sau tái khám liền sẽ có kết luận chính xác. Không muốn quá trông đợi để rồi kết quả không như được như mong đợi sẽ khiến bản thân thất vọng, cho nên nàng tạm thời nghĩ muốn giấu hắn chuyện mang thai đôi. Chờ đến ngày trở lại gặp bác sĩ, để bà ấy trực tiếp nói cho hắn biết kết quả cũng không muộn. Ôm một lúc lâu, Lăng Kỳ cũng chịu buông nàng ra. Cả gương mặt hắn lúc này đều hiện rõ sự vui vẻ, từ ánh mắt đến khoé miệng đều cong lên thấy rõ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn trì độn như thế này. Đáy lòng nàng cũng trở nên ấm áp vạn phần. Hắn cũng giống như nàng, thật sự vô cùng trông đợi sự ra đời của đứa trẻ này. Nhìn nàng thêm một lúc, hắn dường như đã nhớ ra một vấn đề trọng yếu, mày rậm khẽ nhăn lại, lên tiếng chất vấn: "Tuyết nhi, chuyện quan trọng như vậy em vì sao bây giờ mới nói với anh? Vừa rồi anh không lên tiếng hỏi, em còn định giấu anh đến khi nào? Nếu như anh không kiềm chế được làm tổn hại đến con của chúng ta thì làm sao?" Cơ Tuyết phì cười: "Nào có nghiêm như anh nói. Chẳng phải hiện tại đã dừng lại rồi hay sao?" Sắc mặt Lăng Kỳ trở nên trầm trọng. Hắn đưa tay lên ôm lấy gương mặt diễm lệ của nàng, nghiêm túc nói: "Tuyết nhi, đứa con đầu lòng của chúng ta anh đã không bảo vệ được rồi, anh không muốn lại thêm một lần nữa khiến con chúng ta bị tổn hại dù bất cứ lý do gì em hiểu không?" Đôi mắt hắn nhìn nàng chứa đựng sự yêu thương và quan tâm vô hạn, nàng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng. Hắn nói đúng, vì lý do chủ quan mà nàng đã mất đi hài tử của mình. Hiện tại khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, sẽ không có thêm một cơ hội nào nữa nếu như nàng lại gặp phải bất trắc gì. Lần trở về này là sự may mắn và ưu ái tốt đẹp nhất mà ông trời đã ban cho nàng, có lẽ sẽ chẳng có thêm lần nào nữa đâu, cho nên nàng nhất định phải trân trọng cuộc sống hiện tại. Gật đầu một cái, nàng nói: "Em biết, em cũng không muốn giấu anh. Em chỉ đang tìm cơ hội để nói với anh mà thôi. Lần sau nếu như có bất cứ chuyện gì, em nhất định sẽ nói ngay với anh, tuyệt sẽ không giấu giếm nửa lời." Lăng Kỳ hài lòng gật đầu: "Vậy bây giờ em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nữa, để tâm tình thả lỏng mới tốt cho em và cho con." Nàng khẽ nhíu mày: "Vậy anh..." "Anh thế nào?" Hắn tỏ ra không hiểu. Nàng nhất thời á khẩu không biết phải nói như thế nào cho phải. Chẳng lẽ nói sự thật rằng nếu như hắn cố nhịn thì sẽ bị hỏng vì **** ***** lên não sao? Ai nha, cái vấn đề rất ư là khiếm nhã này nàng làm sao dám nói thẳng ra đây? Nhăn nhó một hồi, nàng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nhẹ lắc đầu: "Không có gì, vậy chúng ta nằm ngủ một lát, đợi đến giờ rồi dậy chuẩn bị." Hắn không hai lời liền gật đầu: "Được, em nằm xuống đi, anh vào nhà vệ sinh một lát." Dứt lời, hắn chạy như tên bắn vào trong WC. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn đi vào đó làm gì. Nhìn theo bóng lưng hắn, nàng khẽ thở dài. Thời tiết này tắm nước lạnh thật sự là không dễ chịu chút nào đâu. Mặc dù bác sĩ nói ba tháng đầu thì nên kiêng cữ nhưng cũng không có nói là không thể, chỉ cần nhẹ nhàng một chút để không ảnh hưởng đến thai nhi là được rồi. Hắn lo nghĩ như vậy, nàng cũng đành chịu. Không phải nàng ham muốn gì việc lăn giường, nhưng mà đàn ông nhịn quá cũng không tốt lắm đâu. Nàng đây là đang nghĩ đến tính phúc sau này của mình đấy! Cơ Tuyết nằm xuống giường cuộn chặt chính mình, qua một lúc thì Lăng Kỳ cũng quấn khăn tắm trở ra. Có lẽ đêm qua quá hồi hộp, cộng thêm việc không có hơi ấm quen thuộc bên cạnh cho nên nàng ngủ không ngon. Sáng nay lại phải dậy từ sớm để trang điểm các kiểu, nàng đích thực là quá mệt mỏi rồi cho nên khi vừa nằm xuống, nàng ngủ lúc nào cũng không hay. Trèo lên giường nhìn nữ nhân của mình đã say giấc, đáy mắt hắn ánh lên sự ôn nhu vô hạn. Kinh hỉ mà nàng mang đến cho hắn quá mức to lớn, đến bây giờ hắn vẫn còn đang lâng lâng chưa hoàn hồn được. Đời này của hắn có nàng, có kết tinh tình yêu của hai người, thật sự là quá viên mãn rồi. Hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó hắn cũng nằm xuống, ôm nàng vào lòng, cùng nàng đi vào giấc ngủ. Bảy giờ tối, tiệc cưới mới chính thức bắt đầu. Bên trong sảnh tiệc của nhà hàng vẫn được trang trí bằng nến và hoa tươi vô cùng lung linh rực rỡ. Khách được mời đến tham dự hôn lễ hầu như đều đã có mặt đông đủ. MC bắt đầu bước lên sân khấu để khởi động đêm tiệc. Sau một tràng giới thiệu kinh điển, cuối cùng tên cô dâu và chú rể cũng được xướng lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về cuối thảm đỏ. Đôi tân lang tân nương trong bộ hỉ phục đỏ thẫm của thời cổ đại tay trong tay từng bước đi về phía sân khấu. Bộ hỉ phục này chính là do Cơ Minh Vĩ đặt may từ Trần Khải theo yêu cầu của cháu rể. Lăng Kỳ lúc này khoác trên mình hỉ phục dành cho Vương gia, mái tóc ngắn của hắn cũng được thợ makeup gắn cho bộ tóc giả được bới lên gọn gàng. Trông hắn lúc này so với thời mang thân phận Kỳ Vương thật sự cũng không khác biệt nhiều, có chăng là gương mặt hiện tại mang vài phần xa lạ mà thôi. Cơ Tuyết có lẽ cũng hệt như vậy. Ngày nàng xuất giá, gương mặt thật đã bị Thu Cúc "chỉnh sửa" qua cho nên là có sự khác biệt. Còn lại tất cả đều giống như xưa mang một thân hỉ phục cùng trang sức dành cho Vương phi. Nếu thật sự phải nói đến sự khác biệt, vậy thì chỉ có thể là tâm trạng của đương sự mà thôi. Sự thật chứng minh, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cả hai đã nói lên tất thảy. Không còn là sự gò bó khi bị ép buộc bởi một đạo thánh chỉ ban hôn, thay vào đó là sự vui vẻ và hạnh phúc khi cùng khoác tay nhau đi giữa tiếng reo hò chúc mừng của mọi người. Trong mắt hắn chỉ có nàng và trong mắt nàng cũng chỉ có hắn. Hai người sinh ra là để dành cho nhau. Đứng trên sân khấu chúc rượu mọi người xong, Lăng Kỳ và Cơ Tuyết bắt đầu tiết mục trình diễn đã được chuẩn bị trước để dành tặng mọi người. Sau tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhạc nền của khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" vang lên. Nàng và hắn cùng thả hồn vào khúc nhạc, kết hợp một cách ăn ý, biểu diễn trước sự ngỡ ngàng của khách dự tiệc. Sau hôm nay, cộng đồng Weibo đều sẽ biết được gương mặt thật của Tuyết Kỳ, cũng biết vị hôn phu trong truyền thuyết kia - chồng của Tuyết Kỳ là đại nhân vật nào. Cơ Minh Vĩ mắt nhìn lên sân khấu mà đáy lòng rạo rực nở hoa. Cháu gái bảo bối của ông đích thực là quá mức kinh diễm rồi, cháu rể của ông cũng không hề kém cạnh. Thực sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Khúc nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay náo động của toàn hội trường. Bỏ qua toàn bộ khách dự tiệc, Lăng Kỳ ngay tức khắc kéo Cơ Tuyết chạy khỏi nơi đó. Giống như sợ nàng quá mệt mỏi, khi vừa ra khỏi cánh cửa kia, hắn liền bế bổng nàng lên đi về phía một căn resort độc lập cách hội trường tiệc cưới khoảng năm phút đi bộ. Dừng lại trước cánh cửa đang khép chặt, hắn đặt nàng xuống đất, nhìn nàng mỉm cười, ôn nhu nói: "Tuyết nhi, bên trong chính là kinh hỉ anh dành cho em,!".