Nam Cung Hách nhìn Lăng Húc ngầm đánh giá. Lời của hắn mặc dù không đáng tin cho lắm nhưng lão có thể nhìn ra hắn đối với nha đầu Cơ Tuyết là thật lòng, cho nên hắn sẽ không làm tổn hại nàng. Ngẫm lại thì Lăng Húc mang Cơ Tuyết đến nơi này cũng không phải không tốt, ít nhất có lão ở bên cạnh giúp nàng, hắn lại mời được Tư Đồ Nhan đến góp một tay, tính mạng của nha đầu kia mới giữ được đến hôm nay. Nếu như hiện tại nàng vẫn ở bên cạnh Lăng Kỳ, đến khi độc phát tác, e rằng nàng sẽ không cầm cự được đến ngày hôm nay rồi. Âu cũng là số mệnh được ông trời an bài. Chỉ mong Cơ Tuyết ở trong tay Lăng Kình sẽ không gặp phải bất trắc. Lúc này chỉ có thể tin tưởng vào tên tiểu tử Lăng Húc mà thôi, hi vọng hắn không quay lại đâm cho lão một đao, nếu không lão sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất. Thở dài một hơi, Nam Cung Hách gật đầu: "Được, ta sẽ tạm tin ngươi lần này. Nếu như để ta phát hiện ngươi hai lòng, dù có phải hi sinh cái mạng già này, ta cũng sẽ không tha cho ngươi." Lăng Húc thoáng thở phào: "Ta nhất định không khiến lão thất vọng." "Vậy cùng ta đến chỗ Lăng Kỳ đi. Ngươi biết hắn ở nơi nào sao?" "Biết, để ta cho người chuẩn bị. Lão muốn ngồi xe hay cưỡi ngựa?" Lăng Húc lên tiếng hỏi. Nam Cung Hách liếc xéo: "Ta đây còn chưa già đến nỗi phải ngồi xe." Hắn gật đầu: "Được." Quay sang Vương Chi Dực, hắn hỏi: "Thái tử điện hạ, người muốn đi cùng bọn ta hay ở lại?" Vương Chi Dực không cần suy nghĩ liền nói: "Ta với Tư Đồ Nhan sẽ cùng đi với các người. Nếu Cơ Tuyết có thể sớm trở về thì Tư Đồ Nhan liền có thể tiếp tục giải độc cho nàng, hoặc giả nàng gặp phải tình huống bất ngờ, lão cũng có thể lập tức có mặt." Lăng Húc nghe thấy có lý liền gật đầu: "Được, vậy cùng đi." Một lúc sau, Nam Cung Hách đi trước ra bên ngoài trang viên, lớn tiếng nói: "Người của Ám Tiêu, bước ra đây cho ta." Hắc y nhân khi trước tìm đến Nam Cung Hách nghe vậy liền xuất hiện trước mặt lão, cung kính nói: "Nam Cung gia, người có dặn dò gì sao?" Lão thản nhiên lên tiếng: "Ngươi trở về kinh thành gặp Lăng Kỳ, nói với hắn ta đưa Lăng Húc và Vương Chi Dực đến Kỳ Vương phủ, có chuyện hệ trọng cần thương lượng với hắn, kêu hắn mau chóng trở về." Hắc y nhân tỏ ra không hiểu: "Thất điện hạ và Thái tử Đông Ly quốc?" Lão gật đầu: "Đúng vậy. Ngươi chỉ cần nói với hắn như vậy, hắn liền hiểu." "Vâng, Nam Cung gia. Thuộc hạ lập tức đi ngay." Hắc y nhân nhận lệnh sau đó mau chóng thúc ngựa trở về kinh thành gặp Lăng Kỳ. Đám người Nam Cung Hách sau đó cũng nối gót theo sau. Hơn một canh giờ sau, tất cả những người cần có mặt đều đã có mặt tại Kỳ Vương phủ. Cả Nam Cung Giác và Cơ Phong, Cơ Vũ cũng đều có mặt. Nhìn một lượt những người có mặt ở đại sảnh, Lăng Kỳ đối Nam Cung Hách hỏi: "Sư thúc, rốt cuộc có chuyện gì?" "Đêm qua, Lăng Kình đã mang Cơ Tuyết đi rồi!" Tin tức động trời giáng xuống khiến tai Lăng Kỳ như bị ù đi không thể tiếp thu. Hắn lên tiếng hỏi lại: "Sư thúc nói gì?" Nam Cung Hách thở dài nhìn hắn. Lăng Húc thay lão trả lời: "Cửu Hoàng thúc, là ta thất trách, để Lăng Kình đưa nàng đi lúc nào không hay." Một bàn tay của Lăng Kỳ đang đặt trên bàn trà bất ngờ dùng lực nện xuống, chiếc bàn liền ngay lập tức trở thành mảnh vụn đủ để hình dung Lăng Kỳ đã tức giận đến cực điểm. Hắn cất giọng lạnh lẽo: "Đêm qua ta còn đến thăm nàng, gần sáng mới rời đi. Lăng Kình mang nàng đi lúc nào được chứ?" Phóng ánh mắt sắc bén về phía Lăng Húc, hắn tức giận mắng: "Người của ngươi làm việc thất trách như vậy hay sao? Một người sống sờ sờ lại có thể bị mang đi dễ dàng như vậy?" Lăng Húc biết bản thân gánh trách nhiệm cao nhất cho nên hắn cũng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể im lặng ngầm thừa nhận. Nam Cung Hách lên tiếng nói giúp: "Không thể trách tiểu tử này được. Người của hắn đều bị đánh ngất hệt như thủ pháp ra tay của ngươi, có thể thấy thực lực đối phương không hề đơn giản." Lăng Kỳ cười mỉa mai: "Lăng Húc, ngươi vì sao không đi tìm Lăng Kình đòi người mà lại tới tìm ta?" Lăng Húc khoé miệng co rút, lúng túng nói: "Ta đã đến chỗ Lăng Kình rồi nhưng lại không thấy một bóng người." Lăng Kỳ nhíu mày: "Đến rồi? Lại không một bóng người?" Nhìn qua Nam Cung Giác, hắn nói tiếp: "Sư phụ, người của chúng ta sao lại không trở về báo?" Hắn luôn cho ám vệ theo sát nhất cử nhất động của Lăng Kình. Nếu như y có hành động bất thường thì sẽ có người nói cho hắn. Hiện tại lại không nhận được bất cứ tin tức gì, mà thật sự như lời Lăng Húc nói, vậy thì chỉ có hai khả năng xảy ra đối với người của hắn: hoặc là đã bị bắt hết, hoặc là đã bị y giết cả rồi. Theo bản tính con người của y, e rằng cả đội ám vệ kia đều không còn mạng quay trở về. Nam Cung Giác nghe vậy cũng nhíu chặt mày, hướng Lăng Húc hỏi lại: "Ngươi tự mình đến sao?" Lăng Húc gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, không một bóng người, cũng không thấy một ám vệ nào xung quanh." "Làm sao có thể?" Nam Cung Giác trợn tròn mắt. Lăng Kỳ lạnh nhạt lên tiếng: "E rằng đều đã bị diệt khẩu cả rồi." Liếc nhìn Lăng Húc, hắn nói tiếp: "Ngươi biết Lăng Kình đi nơi nào sao?" Lăng Húc mờ mịt lắc đầu: "Nếu như ta biết, ta đã lập tức đem nàng trở về chứ còn ngồi ở đây cùng người nói chuyện phiếm hay sao?" Lăng Kỳ đang muốn nói gì đó thì một ám vệ trong Kỳ Vương phủ vội vã chạy vào: "Chủ tử!" Lăng Kỳ nhìn hắc y nhân, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?" Hắc y nhân lên tiếng: "Bên ngoài có người xưng là Trác Tự, nhận mình là thị vệ của Thất điện hạ." Lăng Húc tỏ ra mừng rỡ đứng lên nói: "Mau cho hắn vào đây. Hẳn là có tin tức của Lăng Kình rồi." Hắc y nhân hướng Lăng Kỳ xin chỉ thị. Thấy hắn gật đầu thì liền thoái lui. Không lâu sau Trác Tự một mình đi vào, hướng những người có mặt hành lễ, sau đó định tiến tới bên cạnh Lăng Húc nói nhỏ nhưng rất nhanh bị y cản lại: "Không cần, nói cho mọi người cùng nghe đi." Trác Tự khẽ nhíu mày nhưng cũng không hỏi han gì, liền dõng dạc cất giọng: "Lăng Kình hiện đang ở trên núi Thiên Nhai, cách nơi này chừng hơn hai mươi dặm về phía nam." Lăng Húc chợt nhíu mày hỏi lại: "Ngươi chắc chắn sao? Mới chỉ vài canh giờ thì làm sao ngươi có thể đến nơi này nhanh như vậy được?" "Là Lâm Sanh cho người mật báo." Lăng Húc gật đầu: "Được rồi. Ngươi ra bên ngoài đợi đi." Trác Tự cúi đầu rồi bước ra bên ngoài cửa canh gác. Không đợi ai lên tiếng hỏi, Lăng Húc đã cất giọng giải thích: "Lâm Sanh là thân tín của ta, ở bên cạnh Lăng Kình làm nội gián." Nam Cung Giác lạnh giọng cười: "Phụ tử hai người cũng thật là tin tưởng sâu sắc đấy!" Lăng Húc liếc xéo lão: "Nam Cung Giác, lão không cần phải mỉa mai ta như thế. Nội gián này ta cũng chỉ vừa gài vào không lâu, chính là dùng thuật dịch dung mà thôi. Ta cũng chỉ phòng ngừa bất trắc. Hiện tại không phải rất hữu dụng rồi hay sao?" Nam Cung Giác tiếp tục mỉa mai: "Ngươi thật sự tin tưởng hắn?" Lăng Húc cũng không chịu thua kém: "Nếu như không tin tưởng thì ta cho hắn đi làm nội gián làm gì? Lão làm ơn suy nghĩ kĩ trước khi nói có được hay không?" Nhìn hai người một lớn một nhỏ lời qua tiếng lại, Lăng Kỳ day day mi tâm, lạnh lùng cất giọng: "Đủ rồi!" Ngẩng đầu nhìn Lăng Húc, hắn nói: "Ngươi biết nơi Lăng Kình đang ngụ sao?" Lăng Húc gật đầu khẳng định: "Đúng vậy. Đường lên núi hơi khó đi, lại khúc khuỷu, thúc ngựa liên tục thì chừng hai canh giờ là có thể đến nơi." Lăng Kỳ nhíu mày suy tư, lại lên tiếng hỏi: "Địa thế xung quanh thế nào?" Lăng Húc ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Bốn bề đều là vách núi hiểm trở, chỉ có duy nhất một lối đi vào. Người định làm gì?" Mi tâm Lăng Kỳ càng nhíu chặt hơn. Bắt nàng đi, lại chọn một nơi như thế để ẩn mình, Lăng Kình quả nhiên đã có tính toán vô cùng kỹ lưỡng. Nếu như hắn muốn trực tiếp xông vào nơi đó, chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu, như vậy tính mạng của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm. Nhưng nếu hắn không đến, chất độc trên người nàng phát tác sẽ càng khiến nàng thêm đau đớn khổ sở. Đằng nào cũng nguy hiểm tứ bề, ngồi yên chờ đợi hắn lại không làm được, vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen thôi. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Lăng Kỳ hướng mắt về Nam Cung Giác, kiên định nói: "Sư phụ, sắp xếp toàn bộ nhân lực Ám Tiêu, chuẩn bị xuất kích.".