Cẩm Tâm
Chương 4
Trời về đêm, vầng trăng lẻ loi giữa không trung, bốn bề tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lớp sương trắng giăng đầy mặt đất, tịch liêu, quạnh quẽ. Cái lạnh lẽo của đất trời bao trùm khắp không gian, từng chút, từng chút một vấn vít xâm nhập tận cốt tủy.
Việt Cẩm đang ở cùng Vân Hàn Cảnh trong phòng khách của tiểu viện mới thuê.
Đương nhiên Vân Hàn Cảnh ngồi, còn Việt Cẩm đứng.
“Chân quân giảng đạo ba ngày nữa bắt đầu.” Vân Hàn Cảnh nói với vẻ lạnh nhạt: “Mấy ngày này muội không được lơi là việc tu luyện đâu đó.”
“Vâng.” Việt Cẩm đáp.
“Cũng không được tùy tiện gây chuyện.” Sắc mặt Vân Hàn Cảnh chuyển sang lạnh nhạt.
“Vâng.” Việt Cẩm ngoài mặt đáp một cách nghiêm chỉnh, nhưng trong bụng đang âm thầm kêu khổ: “Hiện tại tâm trạng của đại sư huynh… hình như không được tốt lắm thì phải?”
“Còn nữa, ai cho muội đi trước chuẩn bị hả?” Vân Hàn Cảnh lại nói, cố nén cảm giác khó chịu đang bùng lên trong lòng.
Việt Cẩm đoán hẳn bản thân đã đắc tội với đại sư huynh rồi, nhưng nàng đắc tội với huynh ấy chỗ nào nhỉ? Bởi vì nàng đến trước để sắp xếp hay sao? Việt Cẩm có phần buồn bực trong lòng, thấy nước đã sôi bèn vội vào tắt lửa bưng ra, sau khi châm trà Phượng Diên đã được sao kĩ, nàng cung kính dâng trà, đợi Vân Hàn Cảnh nhận lấy rồi mới đưa lời giải thích: “Muội nghĩ một dịp long trọng như việc chân quâng giảng đạo thế này, các tu sĩ ắt sẽ tụ họp rất đông. So với việc đến muộn rồi phải vội vội vàng càng thì chi bằng đến sớm chuẩn bị…”
Việt Cẩm còn chưa nói hết câu, Vân Hàn Cảnh sau khi uống một ngụm trà, cau mày ngắt lời: “Đây là trà gì vậy?”
“Là trà Phượng Diên.” Việt Cẩm giải thích, “Trước đây muội từng nghe người ta nhắc đến, thấy tò mò nên hái về thưởng thức xem sao.”
Vân Hàn Cảnh im lặng không nói thêm gì. Việt Cẩm chỉ đành chắp tay cung kính đứng đó.
Cuối cùng, một giọng nói lạnh léo vang lên, Việt Cẩm đang cúi đầu vừa khéo nhìn thấy bàn tay đặt trên tay vịn của ghế.
Thon, dài, thẳng, đẹp như điêu khắc bằng ngọc.
“Vân Hồ Cư có pháp môn tu hành rất tuyệt, công minh, ôn hòa, có tính năng tốt trong việc điều trị thương tổn lưu lại khi tu luyện có tiến bộ để lại.”
Việt Cẩm không tránh khỏi chấn động trong lòng, trên mặt cũng theo đó biểu lộ sử sửng sốt, một phần vì nàng thực sự kinh ngạc cùng cảm kích trước dụng tâm của đối phương, mặt khác là do thói quen giả vờ một cách tự nhiên mà bản thân đã hình thành từ mấy năm nay.
Vân Hàn Cảnh không nhìn Việt Cẩm, lặng nhìn nước trà xanh nhạt trong cái chén sứ trắng trên tay, một lát sau mới nói: “Ta dẫn muội ra ngoài không phải để tìm một người hầu đi theo phục vụ.”
Việt Cẩm lặng cúi đầu hồi lâu rồi đáp: “Muội không hiểu ý sư huynh.” Nói xong, nàng lại bổ sung: “Sư huynh là đại đệ tử của chưởng môn, thêm nữa lại có uy danh lẫy lừng từ lâu trong giới tu chân, muội thực sự cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng. Huống hồ từ ngày muội vào nội môn đến giờ, tất cả việc tu luyện đều do sư huynh một tay chỉ điểm, đối với muội mà nói, từ lâu sư huynh đã là một nửa sư phụ rồi…”
Việt Cẩm nói đến đó liền không biện giải thêm, chỉ nói: “Nếu sư huynh không thích những chuyện này, về sau muội sẽ chú ý hơn.”
Vân Hàn Cảnh thoáng cau mày, đang định nói gì đó thì một giọng nói từ bên ngoài truyền vào: “Chỗ này có phải là nơi ở của Thiên Kiếm Môn không vậy? Phó Thư Khanh của Vân La Phái xin cầu kiến!”
Vân Hàn Cảnh đưa mắt nhìn ra ngoài.
Việt Cẩm cũng không để bụng chuyện hai người vừaói, buông nhẹ một câu với Vân Hàn Cảnh: “Muội ra ngoài xem thế nào”, rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Mới đi đến cửa phòng khách, Việt Cẩm đã nhìn thấy một người từ trong bóng tối phía ngoài bước lại, mắt đen, mũ cao, tay áo rộng, đai áo phất phơ trong gió, quả thực rất lịch thiệp.
Tiếc rằng trong mắt Việt Cẩm chỉ thấy toàn sự phẫn nộ, chủ nhân còn chưa lên tiếng đồng ý, sao khách đã có thể tự tiện đi vào? Như vậy là ý gì chứ?
Tuy bất mãn nhưng Việt Cẩm vẫn giữ nụ cười trên môi, thậm chí vẫn cúi mình đón khách, nhưng tay nàng đã không hề khách khí, năm ngón chắp thành kiếm, đầu ngón tay đột ngột bắn ra một tia sáng màu nâu gần như trong suốt, không gây một tiếng động, hết sức quỷ dị.
“Thì ra là Phó sư huynh của Vân La Phái, không biết sư huynh nửa đêm đến đây là có việc gì vậy?”
Gã áo lam tùy tiện kia bật cười ha hả, không nhìn Việt Cẩm, tiện tay phất áo một cái, chân nhẹ điểm người đã bay xa mấy trượng, chớp mắt đã vào đến phòng khách.
Nhưng cũng khoảnh khắc đó, Phó Thư Khanh vốn đang bày ra tư thái cuồng vọng đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, như thể bị dao đâm một nhát thật sâu. Vốn cho rằng động tác vừa rồi của mình đã phá được pháp thuật của Việt Cẩm, nên khi phát hiện tay bị thương hắn cực kỳ kinh ngạc, bước chân hơi chững lại, khi chuẩn bị bước tiếp vào trong thì đã thấy nữ tử vừa ra nghênh đón lúc nãy đã quay về bên cạnh Vân Hàn Cảnh vốn đang ngồi trên ghế chủ vị, cung kính đứng đó.
Cổ tay đau nhói, không cần nhìn, Phó Thư Khanh cũng biết thực sự mình không bị thương, sự đau đớn như bị kiếm tách đôi da thịt này chỉ có thể là huyễn thuật, hoặc giả là một thứ phép thuật thần kỳ nào đó… quả nhiên là hiếm có. Đặc biệt hiện tại tu vi của nữ tử này còn thấp, nếu thêm một thời gian nữa, e là không thể coi thường được…
Phó Thư Khanh nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Việt Cẩm một cái rồi mới chắp tay hướng về phía Vân Hàn Cảnh: “Ngưỡng mộ đại danh của Vân huynh đã lâu, không ngờ hôm nay lại có cơ duyên gặp mặt. Vân huynh lượng thứ, Phó mỗ nửa đêm đến tìm thực là có chuyện cần bàn bạc.”
Vân Hàn Cảnh thủng thẳng lên tiếng: “Chuyện gì?” Đến mời ngồi, Vân Hàn Cảnh cũng bỏ qua luôn.
Phó Thư Khanh nhất thời ngẩn ra. Việt Cẩm đứng bên không tránh khỏi thấy rất buồn cười.
Phó Thư Khanh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, tự ngồi xuống, nói: “Là thế này, mấy ngày trước, Phó mỗ tình cờ biết được vị trí sào huyệt của một đám yêu ma…”
Vẻ mặt của nữ tử đứng cạnh Vân Hàn Cảnh có một tia kinh ngạc lướt qua, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có phần đắc ý, lại nói: “Phó mỗ đã đi do thám qua, cộng thêm một số tin tình báo xung quanh, cơ bản có thể đoán được sào huyệt kia có hơn ba trăm con yêu quái và một con đại yêu. Ngoài ra gần đây, xung quanh thỉnh thoảng lại có người mất tích…” Lúc nói đến đây, mặt Phó Thư Khanh đột nhiên lạnh đi: “Phó mỗ bất tài, hy vọng có thể mời Vân huynh ra tay quét sạch sào huyệt yêu ma đó, trả lại không gian thanh bình cho bách tính quanh đấy!”
Vân Hàn Cảnh không đáp ngay, một lát sau mới lên tiếng, nhưng câu hắn nói ra lại là: “Muội thấy thế nào?”
Trong phòng chỉ có ba người, Việt Cẩm mặc dù lấy làm lạ nhưng phản ứng cũng không chậm, thản nhiên nói: “Quét sạch yêu ma gây hại, bảo về thế nhân vốn là chức trách của những người tu đạo như chúng ta.”
Vân Hàn Cảnh chìm trong im lặng.
Việt Cẩm thấy vẻ thờ ơ trên khuôn mặt đối phương cùng đôi mắt xanh lục mông lung như không thể dung nạp bất cứ thứ cảm xúc gì, rồi nàng nghe thấy: “Thời gian, địa điểm.”
Nói đến đây, Phó Thư Khanh sớm đã bất mãn với Vân Hàn Cảnh, nhưng vì tu vi và danh tiếng thua kém quá xa, hắn chỉ đành tiếp tục đáp, tuy nhiên giọng điệu không tránh khỏi có phần vô lễ: “Nếu Vân huynh đã có ý tương tự, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, quyết định giờ Sửu ngày mai đi. Cũng muộn rồi, Phó mỗ không quấy rầy Vân huynh và sư muội nữa, xin cáo từ.”
Dứt lời, Phó Thư Khanh quay người, rũ áo bỏ đi.
Vân Hàn Cảnh nghe vậy, nắm chặt chén trà trong tay. Mãi đến khi Phó Thư Khanh ra đến ngoài đình viện, hắn mới đứng lên, phất tay áo, bình than rbuoong một câu: “Đi thong thả.”
Thế nhưng, vừa bước chân ra khỏi viện, Phó Thư Khanh tức thì thấy ngực đau dữ dội, như thể bị một thanh kiếm vô hình đâm qua rồi lại xoáy sâu, bất ngờ phun một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
“Vân Hàn Cảnh! Ngươi dám…” Phó Thư Khanh giận dữ rống lên, nhưng trong lòng không khỏi cực kì kinh hãi, không dám quay đầu, hắn nhanh chóng thi triển độn pháp lẩn vào bóng tối, luống cuống chạy thật xa.
Vân Hàn Cảnh hừ lạnh một tiếng, sau đó mới quay sang Việt Cẩm.
Một chiêu tiện tay lúc nãy… chắc cũng đủ khiến đối phương giảm đi một tầng tu vi. Lần đầu tiên chứng kiến tu vi của Vân Hàn Cảnh, trong lòng Việt Cẩm không tránh khỏi nghi hoặc mà nảy sinh cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn làm như không hơi cúi người:
“Sư huynh?”
“Có bị thương không?” Vân Hàn Cảnh hỏi.
Việt Cẩm ngẩn người: “Muội học nghệ chưa tinh, lúc nãy giao thủ, linh nguyên quả thực có hơi chấn động, nhưng giờ thì không sao nữa rồi.”
“Đúng là muội học nghệ chưa tinh thật!” Vân Hàn Cảnh nhận xét không chút khách khí, “Đánh không lại còn khiêu khích cái gì? Chưa chịu thiệt thì chưa biết sợ sao?”
Lúc nãy nàng ra tay chẳng qua là vì tức giận đối phương không biết quy củ… Nhưng vì Vân Hàn Cảnh đã nói như thế, Việt Cẩm cũng chỉ còn cách cúi đầu đáp: “Sư huynh dạy chí phải.”
Trong mắt Vân Hàn Cảnh có chút biến đổi, nhưng Việt Cẩm không nhìn thấy, cũng chẳng chú ý. Ngay sau đó, hắn nói tiếp: “Nếu đã hiểu thì tận dụng thời gian chăm chỉ tu luyện đi.”
Việt Cẩm cung kính đáp lời rồi lập tức đi ra ngoài đình viện.
Ánh trăng như dòng suối bạc lấp lánh phủ xuống khắp nhân gian, rải xuống bề mặt đá xanh, dát lên một tầng mỏng le lói sáng.
Một mình ngồi trong phòng, Vân Hàn Cảnh tay cầm chén trà đã bắt đầu nguội lạnh, bên tai là tiếng kiếm kêu leng keng, trong trẻo, vang vang, tràn đầy nỗi thê lương nhưng lại không có chút nhu tình.
Trà trong chén đã nguội hẳn. Vân Hàn Cảnh nhắm mắt, uống hết chỗ trà đã chuyển sang vị chát rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Trời đã hửng sáng.
Mặc dù luyện kiếm cả đêm, nhưng tinh thần Việt Cẩm rất hăng hái, nàng nhanh nhẹn cùng Vân Hàn Cảnh ra ngoại thành trấn Lạc Phượng, hội họp với Phó Thư Khanh.
Sào huyệt yêu ma mà Phó Thư Khanh nói cách trấn Lạc Phượng không quá xa, nhưng đặc biệt hẻo lánh, là chỗ không mấy người lui tới.
Trong một thâm cốc hiu quạnh của Nam Sơn, trấn Lạc phượng, Việt Cẩm đứng sau Vân Hàn Cảnh, mắt nhìn về những người đã đến trước, không ngoài dự đoán hầu hết môn phái trong trấn Lạc Phượng, bất luận chính hay tà, ít nhiều đều cử người đến.
Có lẽ diệt yêu ma quả thực là bổn phận của kẻ tu chân.
Khi giờ Sửu sắp đến, mọi người cũng lục tục kéo đến đông đủ.
Phó Thư Khanh – kẻ khởi xướng hành động này tiến lên mấy bước rồi ngự kiếm bay lên giữa không trung, chắp tay chào tất cả mọi người: “Phó mỗ cảm phục tinh thần vì đại nghĩa của các vị! Các vị ở đây hẳn đã trải qua hoặc biết rõ trận hạo kiếp mười mấy năm về trước, phải biết rằng yêu ma đối với nhân gian cũng giống như nạn châu chấu đối với cây lúa, cũng giống như Nam Cương đối với triều đình, và cũng giống như Ngũ Suy đối với người tu chân. Thiên hạ hiện nay, yêu ma…”
Việt Cẩm đang chăm chú lắng nghe thì thấy Vân Hàn Cảnh – kẻ từ hôm qua tới giờ sắc mặt càng lúc càng lạnh – lên tiếng: “Lát nữa muội đi cùng với ta.”
Vì đang mải nghe Phó Thư Khanh nói đến đoạn cuối, Việt Cẩm có chút thất thần. Lúc này, Phó Thư Khanh đã kết thúc lời tuyên thệ, nhanh chóng dẫn theo mấy sư đệ bắt đầu giải trừ kết giới do đám yêu ma bố trí trong thâm cốc.
“Vâng, thưa sư huynh.” Việt Cẩm đáp lời xong thì nghe thấy một tiếng ầm rất lớn, kết giới trong thâm cốc đã hoàn toàn bị phá hủy!
Một hang đá khổng lồ đen ngòm bất ngờ xuất hiện, kẻ dẫn đầu Phó Thư Khanh hô to: “Các vị đồng đạo hãy theo ta!” rồi dẫn các sư đệ đồng môn của mình tiến vào trước.
Những người còn lại cũng lũ lượt theo sau.
Đây là một hang động thông thoáng, rộng như thâm cốc bên ngoài. Trong động bàn ghế đá đủ cả, các lại vại sành, cái thì chất đống trong góc, cái thì bày la liệt trên bàn, bên trong ít nhiều còn sót lại nước sạch và rượu ngon, lác đác trên mấy cái bàn đá còn sót lại vết tích của thức ăn. Có thể thấy trước đó không lâu, yêu ma đã tụ tập ở chỗ này.
Dường như rất thông thuộc địa hình, Phó Thư Khanh không dừng lại, sau khi vào hang, hắn trực tiếp đi thẳng đến thông đạo lớn nhất, đồng thời quay lại nói với tất cả mọi người: “Các vị đồng đạo chú ý phân ra! Hang động này có rất nhiều lối thoát, coi chừng yêu quái ra được rồi gây hại cho nhân gian.”
Mọi người lập tức y lời, chia theo môn phái tản ra bốn phía, chỉ trong chốc lát đã chia đủ hết tất cả các thông đạo.
Chỉ có mỗi Vân Hàn Cảnh là giữ tốc độ ban đầu, thong dong đi theo hướng Phó Thư Khanh lúc nãy. Việt Cẩm tất nhiên cũng nối bước theo sau.
Nhưng chính lúc này, Phó Thư Khanh dột nhiên lao như tên bắn về phía Vân Hàn Cảnh, tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc đi vào thông đạo, vừa bay ra vừa gào: “Vân huynh cẩn thận! Đại yêu trong động chuẩn bị ra rồi!”
‘Đại yêu trong động chuẩn bị ra rồi?’ Việt Cẩm nhìn Phó Thư Khanh bay thẳng một mạch về phía Vân Hàn Cảnh, trong chốc lát có chút phản ứng không kịp. Trực tiếp đẩy họa sang cho người khác? Hắn không sợ sẽ khiến Vân Hàn Cảnh nổi giận sao?
Bỗng Việt Cẩm nhìn thấy một sợi xích màu trắng bạc bay ra, lao thẳng về phía hậu tâm của Phó Thư Khanh, cũng đồng thời hướng tới trước ngực Vân Hàn Cảnh.
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Thư Khanh đột ngột bay thẳng lên đỉnh hang, lộn một vòng rồi xoay người, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau lưng Vân Hàn Cảnh.
Còn sợi xích màu trắng bạc vốn đang đuổi theo Phó Thư Khanh vẫn giữ tốc độ ban đầu, lao thẳng về phía Vân Hàn Cảnh, dường như chỉ một tích tắc nữa là sẽ đâm thẳng vào ngực hắn.
Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên rất rõ. Việt Cẩm đứng sau lưng Vân Hàn Cảnh chỉ thấy hai mắt hoa lên, lúc nhìn kĩ lại đã thấy Vân Hàn Cảnh vốn đang đứng trước mặt nàng giờ đã lao vào trận đấu với một nam tử tóc trắng, không biết xuất hiện từ lúc nào, dưới sự va chạm kịch liệt của linh lực, thạch bích, cát đã rơi ào ào, trong chốc lát liên hồi vang lên tiếng đổ vỡ của vại sành sứ.
Từ lúc trận chiến bắt đầu, Việt Cẩm đã lui đến đứng trong một góc hang động. Nàng nhìn lướt những kẻ tu chân đã tập trung lại còn Phó Thư Khanh không biết đã mất tăm mất tích tự lúc nào, trầm ngâm một lúc, nàng bước vào một thông đạo nhỏ, cực kì kín đáo nằm ở một góc động.
Thông đạo này chỉ rộng đủ một người đi qua, vừa âm u, thiếu ánh sáng lại vừa dài vừa hẹp. Đi được khoảng thời gian một chén trà, Việt Cẩm vốn đang bay nhanh về phía trước bỗng nghe thấy một giọng nữ phẫn nộ, cùng với… tiếng người cười.
Bước chân nàng chững lại, Việt Cẩm đứng trong bóng tối một lúc, đang định quay người bỏ đi thì tiếng kêu đau đớn tiếp đó như hóa thành một sợi dây vô hình, níu giữ bước chân nàng.
Đứng tại đó, nàng nghe thấy rất nhiều âm thanh từ sâu trong động truyền đến. Nhìn đám thạch bích xám xịt, sần sùi, chỗ lồi chỗ lõm trước mặt, cuối cùng Việt Cẩm quả quyết bước vào trong.
Một bước.
Hai bước.
Ánh sáng rọi vào mắt, nàng vừa hay nhìn thấy cái được gọi là “chính nghĩa”.
Tận cùng của thông đạo là một hang nhỏ, chỉ lớn bằng một gian nhà bình thường, trong đó có giường đá, có bàn ghế đá, thậm chí còn có cả những thứ rất bình dị như của một gia đình nhỏ như bàn trang điểm, son phấn, chén trà. Chỉ là những thứ đồ ấy không phải bị quét và góc thì cũng vỡ vụ trên mặt đất và bị hai gã đệ tử Vân La Phái giẫm dưới chân.
“Nói mau, đồ yêu vậy nhà ngươi rốt cuộc đã ăn thịt bao nhiêu người rồi?” Khi Việt Cẩm đi đến phía ngoài cửa hang, gã đệ tử Vân La Phái có dáng người cao ráo đang cầm kiếm tra hỏi nữ tử bị đóng đinh trên tường.
Nữ tử này nhìn khoảng hai ba, hai tư, tướng mạo xinh đẹp, kiều diễm, chỉ là bây giờ khuôn mặt đã trở nên vặn vẹo vì đau đớn và phẫn nộ nhìn chẳng khác ác quỷ là bao. Hai vai nàng ta đều bị trường kiếm xuyên qua, ghim thẳng vào bức tường đá sau lưng, máu theo tường đán chảy xuống, diễm lệ mà dữ tợn.
“Ta chưa bao giờ giết người, tất cả yêu quái ở đây cũng thế! Chúng ta lánh đời rồi, chỉ mong yên ổn tu luyện.”
Gã có dáng người cao ráo hừ lạnh: “Toàn những lời dối trá.”
“Các người có chứng cứ gì mà nói chúng ta giết người?” Giọng của nữ tử bị đóng đinh trên tường đá đã trở nên khàn đặc.
Gã có dáng người cao ráo còn chưa kịp nói gì thì gã có vẻ ít tuổi hơn ở bên cạnh đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sư huynh, huynh nhiều lời với ả làm gì, yêu vật mà, rốt cuộc đều phải giết.” Dứt lời, hắn cầm kiếm đi đến chỗ mấy con báo con đang co quắp trong một góc hang, “Trước tiên bắt đầu từ những con nhỏ.”
“Dừng tay!” Giọng của nữ tử trên tường đột nhiên cao lên, vừa sắc, vừa lạnh, gần như xé rách màng nhĩ, “Chúng nó còn nhỏ, đến tự đi săn mồi còn chưa biết, sao có thể giết người.”
“Không thể đảm bảo rằng yêu nữ nhà ngươi không cho chúng ăn thịt người.” Gã đệ tử trẻ tuổi hét lên, rồi lại nói: “Sư huynh, mau động thủ, đệ giết mấy con nhỏ này, huynh giải quyết con lớn… Thứ gì vậy?”
Nhác thấy một cái bóng, gã đệ tử trẻ tuổi hốt hoảng, lập tức quay đầu định động thủ, nhưng sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt hắn lại ngây ra như phỗng: “Vị… vị đạo hữu này là?”
Việt Cẩm mỉm cười, chắp tay nói: “Đệ tử Thiên Kiếm Môn, bái kiến hai vị sư huynh.”
Nghe vậy, hai gã đệ tử Vân La Phái không biểu lộ chút thiện ý mà ngược lại, lộ rõ nét thù địch: “Thì ra là sư muội đến từ Thiên Kiếm Môn… Không biết sư muội có chuyện gì?” Gã đệ tử có dáng người cao ráo cao giọng hỏi.
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vừa khéo đi vào đường này rồi gặp hai vị sư huynh thôi.” Việt Cẩm cười, lại nói, “Muội đi ngay bây giờ đây.” Dứt lời, nàng xoay người đi mấy bước, đột nhiên như nhớ ra điều gì, bèn dừng lại, nói với hai người phía sau: “À, phải rồi, hồi nãy khi muội vào đây, hình như nghe thấy tiếng sư huynh Phó Thư Khanh của quý phái, nói cái gì mà…”
“Nói gì cơ?” Gã trẻ tuổi hơn không tránh khỏi hấp tấp, vội vàng đưa lời hỏi.
Gã cao hơn bước lên vài bước, lén kéo gã trẻ hơn một cái, đồng thời môi hơi mấp máy. Đương nhiên âm thanh không phát ra, nhưng nhìn khẩu hình của đối phương, Việt Cẩm không khó nhận ra hắn đang nói cái gì.
“Ả là nữ tử đi bên cạnh Vân Hàn Cảnh”… Nàng không nhớ bản thân đã đắc tội gì với Vân La Phái lúc nào, nếu là vì chuyên tối qua thì tâm nhãn của Phó Thư Khanh phải nói là quá hạn hẹp. Mắt Việt Cẩm lóe lên, lập tức nói: “Hình như nói cái gì mà đại yêu đã ra rồi thì phải.”
Gã đệ tử trẻ tuổi lập tức biến sắc, cũng mặc kệ cái gì mà nữ tử trên tường hay lũ báo con trong góc, quay sang nói với gã bên cạnh: “Sư huynh, chúng ta mau ra ngoài chi viện cho Phó sư huynh thôi!”
Gã cao hơn vẫn bất động, nhìn chằm chằm Việt Cẩm: “Nếu đạo hữu đã nghe thấy vậy, vì sao không ra giúp mà ngược lại còn vào dây?”
Thần sắc Việt Cẩm hết sức bình thản: “Chỉ là vừa khéo cũng nghe thấy trong này truyền ra một ít động tĩnh, bởi vậy mới vào trước xem thử thế nào, lỡ ra có yêu vật nào thừa dịp hỗn loạn mà chạy mất. Nếu đã có hai vị sư huynh ở đây thì chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu muội xin đi trước một bước, hai vị sư huynh làm xong việc cũng phải tranh thủ thời gian đi nhé, suy cho cùng đại yêu…”
Nói đến đó, Việt Cẩm không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ đi.
Nhưng gã đệ tử cao hơn đã gọi nàng lại: “Theo như ta thấy thì Việt Cẩm sư muội chưa chắc đã có suy nghĩ này.”
Tên cũng bị người ta gọi ra rồi, Việt Cẩm theo đó mà dừng bước: “Vị sư huynh này nói vậy là có ý gì?”
Gã cao hơn mỉm cười đáp: “Ta nghe nói ở Thiên Kiếm Môn, sư muội không giống mọi người, không chỉ thích nuôi yêu vật, mà còn tỏ ý đồng tình với yêu tộc. Lúc nãy rõ ràng nghe thấy lời cảnh báo của sư huynh bọn ta nhưng vẫn không ra giúp mà ngược lại còn đi tiếp vào trong, e là… có ý nghĩ khác thì phải?”
Việt Cẩm quay người, vẻ mặt có phần lạnh nhạt: “Vậy theo sư huynh, muội có ý nghĩ gì khác?”
Gã cao hơn cười rộ lên, đang định nói gì đó thì bỗng thấy sau lưng một trận kình phong ập đến. Đồng thời Việt Cẩm đang đứng trước mặt cũng cau mặt lại, tay đặt lên chuôi kiếm bước lên trước, nhưng xem ra vẫn chậm một bước. Nữ tử vốn bị treo trên tường nãy giờ cào thật mạnh lên lưng gã đệ tử cao hơn, đồng thời như một cơn lốc xoáy lao đến góc tường, túm lấy mấy con báo con ném ra ngoài cửa sổ.
“Yêu vật, ngươi dám!” Tiếng gào thét run rẩy vì đau đớn, phẫn nộ vang lên. Gã đệ tử cao hơn quay người, đỏ mắt chém một kiếm thật mạnh lên lưng nàng ta.
Một tiếng thét thê lương vang lên, mặc dù bị chém ngã xuống đất nhưng khi lật người lại, trên môi nàng ta nở một nụ cười sảng khoái mà trào phúng.
Gã đệ tử trẻ hơn rốt cuộc cũng định thần lại được, vội vàng chạy đến bên cửa sổ xem xét, nhưng bên ngoài cửa sổ là một vùng đồng cỏ um tùm, đung đưa theo gió, nào thấy bóng dáng mấy con báo con vừa bị ném ra?
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đã kết thúc. Tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, Việt Cẩm có phần đờ đẫn, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
Giọng của gã đệ tử trẻ hơn vang lên: “Sư huynh, mấy con thú con biến mất rồi. Vết thương của huynh không sao chứ?”
Sắc mặt gã sư huynh xanh mét, một kiếm của hắn vung lên đã chặt đứt cánh tay của nữ tử nằm trên đất, rồi khi nàng ta đau đớn lăn lộn, hắn giẫm mạnh lên eo nàng, cắn răng nói: “Loại yêu vật này quả nhiên là bạo ngược thành tính.”
Ánh mắt Việt Cẩm lướt qua bóng hình lăn lộn trên đất kia, kế đó dừng lại trên người gã đệ tử có dáng người cao ráo của Vân La Phái: “Nếu hai vị sư huynh còn muốn trảm sát yêu vật thì muội xin đi trước một bước.”
Hắn quay đầu, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện nụ cười này đã trở nên méo mó: “Sư muội sao giờ lại muốn đi gấp vậy? Thực ra thời gian cũng chẳng chênh lệch là bao, hay là sư muội đợi một lát, đợi ta xử lí xong con yêu vật này rồi cùng đi ra?”
“Thời gian hai vị sư huynh xử lí yêu vật này hình như không ít.” Giọng điệu nàng hết sức lạnh nhạt, chẳng hể có ý muốn lưu lại.
Gã đệ tử cao hơn bất mãn: “Lẽ nào sư muội cảm thấy chúng ta không xứng đồng hành cùng muội? Hay là sư muội không muốn nhìn thấy chúng ta xử lí con yêu vật này?” Nói xong, hắn vung kiếm lên, chuẩn xác cắt đứt ngón tay cái trên cánh tay còn lại của nữ tử đang nằm trên đất.
Tiếng gào thê lương lại một lần nữa vang lên, nữ tử nằm trên đất đột ngột co người, không ngừng run rẩy.
Với vị trí hiện tại, Việt Cẩm vừa khóe nhìn tháy gương mặt dính đầy đất và mái tóc tán loạn của nữ tử đó, đương nhiên còn có cả một bên vai đã mất đi cánh tay và cánh tay trái đang co quắp lại trong ngực, không ngừng run lên bần bật… Mắt đào qua gã cao hơn đang mỉm cười nhìn mình trong khi gã trẻ hơn cau mày mất kiên nhẫn nhưng không hề hé răng nói một lời. Việt Cẩm im lặng một chốc rồi bước lên phía trước: “Nếu sư huynh đã hậu ái muội như thế…”
Gã cao hơn thấy Việt Cẩm thỏa hiệp, bất giác đắc ý quay người, cầm kiếm giả bộ khua khua vẽ vẽ trên người con yêu: “Loại yêu vật hung tàn này, nếu chỉ đâm một kiếm giết chết thì quả thực có lỗi với những người bị nó ăn thịt, nhưng nếu bên ngòai đã có đại yêu xuất hiện thì cũng không thể trì hoãn quá lâu. Không biết sư muội có ý kiến gì chăng? Hoặc có thể giam giữ hồn phách của nó rồi luyện thành…”
Nói đoạn, hắn bỗng dưng thấy gã sư đệ đang trợn mắt hốt hoảng nhìn mình, bất giác tò mò hỏi: “Sao thế?”
Lời còn chưa dứt, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột dán lên gáy, cắt đứt tất cả những lời mà hắn chưa nói hết.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hắn thầm nghĩ.
Nhưng đáng tiếc không ai có thể nói cho hắn biết, cuối cùng, hắn nghe thấy giọng nói đứt quãng của sư đệ mình, dường như truyền đến từ một nơi xa xăm:
“Ngươi… ngươi lại, lại có thể v̀… yêu vật mà động… thủ với đồng đạo!”
“Ta vốn không định động thủ…” Bước qua thi thể của gã sư huynh, Việt Cẩm đến trước mặt gã sư đệ, lạnh lùng buông một câu, trường kiếm trong tay cũng đồng thời đam thẳng vào tim đối phương, chặt đứt chút sinh cơ cuối cùng của hắn.
Từ lúc gã sư huynh chặt đứt cánh tay của nữ tử kia, tiếng gào thảm thiết vẫn vang lên trong động không ngừng, nay tất cả mọi âm thanh đã hoàn toàn nín lặng.
Việt Cẩm cầm kiếm, lặng đứng nguyên tại chỗ rồi quay sang nữ tử đang nghi hoặc nhìn mình: “Muốn báo thù không? Hai kẻ này đã chết, sẽ không thể cử động, cũng không thể phản kháng…”
Việt Cẩm không nói tiếp, bởi khi nàng nhắc đến chữ “chết” thì nữ tử đang nằm trên đất kia bất ngờ bật dậy, dùng cánh tay còn lại và răng cắn xé hai thi thể nằm trước mặt. Chỉ trong thoáng chốc, mặt mũi của hai thi thể đã biến dạng, đương nhiên cũng không nhìn ra được vết thương do kiếm của Việt Cẩm lưu lại.
Mùi máu tanh lại tràn ngập khắp hang động không lấy làm rộng lắm rồi xộc thẳng vào mũi khiến người ta muốn nghẹt thở.
Việt Cẩm lẳng lặng đứng đó, có giọt máu vô tình nào đó bắn lên mặt nàng, nóng hổi, nóng đến bỏng da. Yết hầu nàng khẽ động, phát ra một tràng âm thanh, không biết là khóc, là cười, hay là tiếng thở than bất lực.
Móng vuốt sắc nhịn xé thịt róc xương. Một hồi lâu, tiếng máu thịt bị xé rách từ từ dừng lại, trong mắt Việt Cẩm lóe lên sự rối rắm rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có. Nàng ngồi xuống, hỏi nữ tử đã nằm bệt xuống đất kia: “Ngươi muốn tự ra tay, hay để ta động thủ?”
Nữ tử kia nhìn Việt Cẩm, lúc đầu nàng ta có phần không hiểu, nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ, sau đó liên tục dập đầu đưa lời cầu xin: “Tiên trưởng, người tính tình rất tốt! Lúc nãy người cũng nhìn thấy rồi đó, các con của ta còn nhỏ, chúng nó thực sự còn quá nhỏ. Ta hứa sẽ không nói chuyện người đã giúp ta ra ngoài, ta xin thề. Hơn nữa ta chưa từng ăn thịt người bao giờ, ta nói là sẽ giữ lời!” Nàng ta lại vội nói thêm: “Ta có thể lập lời thề! Ta nhất định sẽ giữ lời, các con của ta thực còn quá nhỏ, chúng hãy còn nhỏ quá, chúng nó, chúng nó…”
Từ lúc bị tra tấn đến giờ, nữ tử trước mặt nàng vốn chưa từng rơi một giọt nước mắt, vậy mà lúc này đã nói trong nghẹn ngào.
Mùi máu tanh tràn ngập khắp động rốt cuộc cũng từ từ nhạt dần rồi tan đi. Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn,màu đỏ tươi chỗ đậm chỗ nhạt sẽ bất chấp tất cả, tranh nhau đập vào tầm mắt.
Việt Cẩm bỗng thấy có phần mệt mỏi. Nàng để mặc nữ tử kia khóc lóc cầu xin, từ từ siết chặt nắm đấm, khiến cho móng tay đã được cắt ngắn, từng cái, từng cái một cắm vào lòng bàn tay đau đớn.
Rất lâu sau đó, nàng nhắc lại một lần nữa chất giọng vô cùng bình thản: “Ngươi muốn tự mình ra tay, hay để ta động thủ?”
Giọng nữ tử kia bỗng dưng im bặt.
Việt Cẩm nhìn nữ yêu nằm trên mặt đất, trong đôi mắt vàng khè của nàng ta còn ngân ngấn lệ, chỉ là đã không còn toát lên vẻ sợ sệt và cầu xin, mà thay vào đó là sự thù hận sâu sắc. Sự thù hận đến khắc cốt ghi tâm.
Nàng ta nghiến răng nói một câu: “Yêu tộc không biết tự sát.”
“…”
Việt Cẩm đứng dậy, cầm kiếm lên, sau đó…
Tất cả đã hoàn toàn kết thúc.
Trong hang động im ắng lại đột ngột bốc lên mùi máu tanh gay mũi, Việt Cẩm bỗng thấy buồn nôn, nàng thực không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa, lau đi vết ́u trên trường kiếm rồi chuẩn bị bỏ đi, bỗng nàng bất ngờ nghe thấy một giọng nói trào phúng vang lên: “Một màn kịch quá tuyệt vời!”
Khoảnh khắc đó, tim nàng thắt lại đau đớn, sát ý mãnh liệt bùng lên. Việt Cẩm đánh liều xoay người, tay phải cầm kiếm, tay trái bắt quyết, nhưng khi nhìn thấy người vừa cất tiếng là ai nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm đồng thời không chỉ hủy đi pháp quyết vốn đã chuẩn bị đâu vào đấy, giọng nói cũng bất giác trở nên mềm mại, đến chính bản thân nàng cũng không hề hay biết: “… Là huynh à.”
Nhai Xế không biết đến từ lúc nào đã đứng ở cửa động, tóc đen, trường bào đỏ, ánh mắt sắc bén: “Ta muốn biết lí do nàng làm như vậy là vì cái gì?”
Trong động tĩnh lặng như tờ.
Việt Cẩm thu kiếm: “Lí do gì?”
“Lí do giết đồng loại?” Nhai Xế nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm, buông nhẹ một câu.
Việt Cẩm cả cười: “Ta với ai là đồng loại chứ?”
Câu nói này thốt ra có phần kì quái, nhưng không đợi Nhai Xế tìm hiểu sâu hơn Việt Cẩm đã tiếp tục nói: “Hai gã đệ tử Vân La Phái đó hết lần này đến lần khác nhằm vào ta. Ta cũng chẳng phải loại yếu ớt được đắp từ bùn, đương nhiên phải biết nổi giận.”
“Bởi vậy, nàng giết chết đồng đạo của mình chỉ vì một con yêu vật?” Nhai Xế lại hỏi.
“Ta vì yêu vật lúc nào?” Việt Cẩm chỉ tay về phía thi thể của nữ tử kia, “Không nhìn thấy à?”
Nhai Xế không đáp, hình như hắn cũng không biết lúc này nên nói gì nữa. Việt Cẩm thu kiếm, cúi đầu bước ra khỏi hang.
Trong tích tắc lướt qua nhau đó, Nhai Xế bỗng gọi giật nàng lại: “Việt Cẩm.”
Việt Cẩm dừng chân.
Nhai Xế nhẹ nghiêng đầu, nói khẽ: “Những việc nàng làm đều bị ta nhìn thấy. Nàng không giết được ta, ta cũng không thể đi nói với giới tu đạo các nàng… Thế nhưng, nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Chẳng phải ta đã nói hết với huynh rồi ư?” Việt Cẩm cười rồi tiếp tục bỏ đi. Nhưng lần này Nhai Xế bỗng đột ngột đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Việt Cẩm. Một cảm giác đau rát khác thường từ lòng bàn tay Nhai Xế truyền đến, sắc mặt Việt Cẩm tức thì biến đổi: “Huynh!”
Nhai Xế lúc đó mới buông tay.
Việt Cẩm không buồn để ý, vội kéo áo lên để kiểm tra cánh tay, sau khi thấy lạc ấn hình rồng, sắc mặt nàng tái mét: “Huynh lại có thể hạ ấn kí với ta ư?”
Nhai Xế cười mà như không: “Mấy lần gặp nàng, ta đều cảm thấy nói chuyện rất vui vẻ. Vì thế, ta đã coi nàng như một người bạn tri giao, bởi vậy mới quyết định hạ ấn kí đại biểu cho thân phận kết nghĩa của yêu tộc với nàng… Có gì không thể chứ? Nàng đừng nói với ta là…” Giọng hắn bỗng mang theo sự trào phúng, “… Bao lâu như vậy rồi mà nàng không biết ta là yêu tộc đấy nhé!”
Đứng sững ở đó, sắc mặt Việt Cẩm thay đổi liên tục, dường như không thèm quan tâm đến sự chênh lệch tu vi giữa hai người mà rút kiếm đâm tới.
Nhai Xế cười tươi như hoa: “À, phải rồi, thời gian này tốt nhất là nàng nên chú ý một chút. Ta nghe nói Thiên Kiếm Môn hình như đã phát hiện ra chuyện trước đây ta từng ẩn náu trong môn phái…” Hắn nhìn Việt Cẩm rồi liếc nhanh về phía cánh tay đang hở ra do bị nàng vén tay áo lên, “Nàng hiểu ý ta đúng không?”
Việt Cẩm hít một hơi thật sâu, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy một tiếng gầm rống đinh tai từ bên ngoài truyền vào, trong tiếng gầm ấy xen lẫn lượng tinh lực khổng lồ, làm rung chuyển cả sơn động: “Vân Hàn Cảnh! Đám kẻ tu đạo các ngươi thật là ức hiếp người quá đáng!”
Hai người trong động tức thì cả kinh, Nhai Xế cười lạnh: “Đến hay lắm!” Nhai Xế đang định lao ra ngoài, trong chớp mắt thấy Việt Cẩm đứng đó, bất giác hắn dừng chân, ”Trong động này, ngoài một con ở ngoài kia ra thì toàn là yêu tộc… Vận khí của nàng quả nhiên không tồi đâu.” Ánh mắt hắn lóe lên, rồi đột nhiên híp lại, lộ rõ ý cười: “Nếu nàng đã muốn diễn, vậy thì ta sẽ cùng nàng diễn tiếp vở kịch này!”
Dứt lời, Nhai Xế nhẹ nhàng vung tay, một giận gió lạnh bất ngờ ập đến, trong mềm mại ẩn chứa linh lực vô song, ùa về phía Việt Cẩm.
Lúc nhận ra sức mạnh ghê gớm trong trận gió ùa tới, Việt Cẩm chỉ kịp giơ kiếm lên, thế nhưng đừng nói là phản kháng, thậm chí khi Việt Cẩm còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì thì cảm giác được một cơn đau dữ dội ập đến bả vai, đồng thời có tiếng ầm ầm cùng cát đá rơi xuống xối xả. Động chính và bức tường đối diện đã nứt ra một thông đạo rất lớn. Còn chưa kịp định thần, nàng nghe một tiếng rít vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một sợi xích màu trắng bạc tựa như một con linh xà đang trườn đến trước mặt, nhắm thẳng vào hai mắt nàng.
Việt Cẩm vội quay người định chạy trốn, nhưng làm sao trốn được? Không đợi nàng kịp né, sợi dây xích phi nhanh đến mức lưu lại tầng tầng lớp lớp tàn ảnh đã chạm đến mí mắt nàng.
Lạnh đến thấu xương.
“Chà!” Bỗng một tiếng cười khẽ vang lên, Nhai Xế từ thông đạo do Việt Cẩm mới tạo thành đi ra, nhẹ nhàng đưa tay, nhấc bổng Việt Cẩm lên rồi ném lên cao. Tiếng thét hốt hoảng tức thì liên tục vang lên.
Rốt cuộc nàng cũng phản ứng kịp, giữa không trung, Việt Cẩm định rút kiếm phòng vệ, bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh ôn hòa bao quanh mình, đồng thời một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Thân là đại yêu mà đi bắt nạt một người mới nhập môn thế này sao?”
Nhai Xế nhíu mày nhìn sang, liền thấy một nam tử đứng chắn trước mặt Việt Cẩm, tay cầm trường kiếm, dung mạo anh tuấn, kiếm ý hừng hực. Chính là Vân Hàn Cảnh, Đại sư huynh của Việt Cẩm.
Đồng tử Nhai Xế co lại, cổ tay vẫy một cái, từ trong không trung lấy ra một thanh trường kiếm màu đỏ như máu, nhưng không bay về phía Vân Hàn Cảnh, mà lao đến túm lấy con đại yêu thua trận, bay thẳng ra ngoài cửa động.
Sắc mặt Vân Hàn Cảnh trầm xuống, thân hình bất động, nhẹ vung kiếm lên, từ trong không trung xuất hiện một con chim ưng màu lam từ kiếm khí, cấp tốc đuổi theo Nhai Xế và đại yêu, thế như chẻ tre, chỉ trong tích tắc đã biến to, rồi định dựa vào thân hình khổng lồ của mình hòng nhấn chìm hai người đang bay ra ngoài cửa động.
Chính lúc này, chỉ nghe một tràng cười sang sảng vang lên, con chim ưng màu lam đột nhiên nổ tan, tàn ảnh bay khắp bốn phía. Nhai Xế xách con yêu từ tốn bay ra khỏi động. Khi đã bay xa rồi còn lưu lại một câu, trường bào đỏ phấp phới tung bay, hừng hực như lửa: “Vân Hàn Cảnh, khi khác gặp lại, ta và ngươi sẽ thỏa sức đánh một trận.”
Trận hỗn loạn không nằm trong phạm vi khống chế, tức thì khiến đám đông nhốn nháo cả lên. Việt Cẩm nhân cơ hội đó đến bên Vân Hàn Cảnh, khẽ gọi: “Đại sư huynh!”
Vân Hàn Cảnh quay sang Việt Cẩm, khi thấy máu đang không ngừng chảy trên mặt nàng, hắn khẽ cau mày đưa lời hỏi: “Lúc nãy muội đã đi đâu hả?”
Bản thân Việt Cẩm chẳng hề bận tâm, tùy tiện đưa tay lên lau vệt máu trên mặt rồi thở hổn hển nói: “Hai đệ tử của Vân La Phái trong lúc chiến đấu với yêu tộc không may…”
“Không may làm sao?” Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, vừa từ trong thông đạo đi ra, Phó Thư Khanh lao ngay đến bên cạnh Việt Cẩm, đưa tay hòng chụp lấy bả vai nàng.
Trong nháy mắt Việt Cẩm còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Vân Hàn Cảnh đã trở nên lạnh lẽo, cũng không thấy hắn làm động tác gì, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cánh tay đang thò ra của Phó Thư Khanh lập tức rụt về. Hít một hơi thật sâu, hắn quay sang rít lên: “Vân Hàn Cảnh…”
Tiếc là Vân Hàn Cảnh chẳng buồn nhìn Phó Thư Khanh một cái, khẽ hỏi Việt Cẩm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khó để Việt Cẩm hình dung ra cảnh vừa diễn ra. Nàng liếc Phó Thư Khanh đang vừa đau đến xanh mặt vừa tức giận mặt đỏ bừng bừng một cái, thầm nghĩ tiếng “rắc” kia… hẳn là tiếng va chạm “thân mật” của xương với chuôi kiếm.
Vẻ mặt Việt Cẩm vừa lo lắng, vừa có chút nặng nề, nhẹ khom người nhìn Phó Thư Khanh, nói: “Phó sư huynh, xin huynh hãy bớt đau buồn, lúc muội vào trong, hai đệ tử của quý phái đã không may gặp nạn!”
“Không thể nào!” Phó Thư Khanh gầm lên, “Chỗ này chỉ có…”
Tim Phó Thư Khanh tức thì lạnh buốt, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại lí trí.
Lúc này, các môn phái xung quanh của ít nhiều hiểu được đầu đuôi sự tình, lần lượt tiến lên phân ưu cùng Phó Thư Khanh.
Phó Thư Khanh nở nụ cười gượng gạo, sau khi đáp lễ mọi người, hắn nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm, đưa lời chất vấn: “Hai sư đệ của ta hiện ở chỗ nào? Chiến đấu với bao nhiêu yêu quái mà gặp nạn?”
“Phó sư huynh hãy đi theo muội.” Việt Cẩm nói, ban đầu nàng định đi vào theo lối thông đạo nhỏ hẹp, kín đáo mà mình từng vào, nhưng khi ngẩng đầu lên liền thấy thông đạo lớn do chính mình tạo ra lúc nãy. Việt Cẩm có chút ngẩn người, sắc mặt vẫn còn hơi tái, nàng nhanh chóng đi vào thông đạo, dẫn mọi người tới cái động trong kia.
Vân Hàn Cảnh lặng lẽ vào cùng Việt Cẩm.
Đồng tử Phó Thư Khanh co lại, nhưng thoắt cái đã khôi phục lại vẻ tự nhiên. Hắn không vội đi theo ngay mà quay sang cảm ơn đệ tử các môn phái hôm nay đã đến tương trợ cuộc vây quét, rồi mới dẫn đệ tử của mấy môn phái tự nguyện ở lại giúp mình nhanh chóng đuổi theo Việt Cẩm và Vân Hàn Cảnh.
Đích đến không quá xa, cả đoàn người nhanh chóng đến trước hang, khi tình cảnh trong hang hiện lên, có mấy cô nương không tránh khỏi há hốc miệng sửng sốt.
Ánh mắt như điện, chốc lát đã ghi nhớ tất cả dấu tích trong động vào mắt, Vân Hàn Cảnh lập tức cau mày.
Sắc mặt Phó Thư Khanh đã không thể dùng từ “khó coi” để hình dung nữa rồi, hắn vội bước vào trong, cúi xuống kiểm tra thi thể trên mặt đất, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đứng lên nhìn chằm chằm Việt Cẩm hỏi: “Lúc hai sư đệ của ta gặp nạn, chỉ có muội ở đây chứng kiến?”
“Lúc muội đi vào thì không nhìn thấy bất kì ai khác.” Việt Cẩm trả lời.
“Vậy còn đại yêu vừa nãy xuất hiện lúc nào?” Phó Thư Khanh không hề dừng lại, tiếp tục chất vấn.
Việt Cẩm thoáng im lặng, do dự không biết có nên đổ hết mọi việc lên đầu Nhai Xế, thế nhưng rốt cuộc nàng lại nhớ ra vết kiếm trên cổ con tiểu yêu là do chính mình để lại, đành thở dài một tiếng đáp: “Là sau khi hai vị sư đệ không may gặp nạn.”
“Vậy ý của sư muội là hai sư đệ của ta bị một con yêu chưa kết đan, lại còn bị thương từ trước bất ngờ giết chết?” Giọng Phó Thư Khanh rất lạnh.
“Muội không biết rõ quá trình cụ thể thế nào.” Việt Cẩm lắc đầu, lại nói: “Chỉ là khi muội đi vào, hai huynh ấy đã chết rồi, còn con yêu kia vẫn còn thoi thóp.”
“Bởi vậy sư muội liền vội vàng giết con yêu đó?” Sự trào phúng trong lời nói của Phó Thư Khanh ai nấy đều nghe rất rõ ràng.
Sự bất hợp lí trong câu chuyện của Việt Cẩm kể lại bày ra trước mắt, đệ tử của các môn phái đi cùng Phó Thư Khanh bắt đầu nhốn nháo.
Sắc mặt Phó Thư Khanh chuyển sang âm trầm, không đợi Việt Cẩm đáp lời, đã tự biên tự diễn đoạn tiếp theo: “Sau đó con đại yêu xuất hiện, thấy tình cảnh trong hang thì vô cùng tức giận, liền một chưởng đánh xuống khiến sư muội bay ra ngoài hang chính…” Hắn đột nhiên dừng lại, hỏi một câu: “Sư muội đã giao thủ với con đại yêu đó. Muội thấy tu vi của mình sơ với hắn thế nào?”
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, Việt Cẩm âm thầm cười khổ, nhưng không thể không trả lời: “Còn lâu mới bằng được hắn.”
Phó Thư Khanh nhẹ gật đầu: “Việt sư muội đã nói bản thân tu vi còn lâu mới bằng được đối phương, hơn nữa lại chứng kiến tộc nhân của mình bị giết, tình huống đáng giận như thế mà chỉ đánh Việt sư muội bay ra động chính thậm chí cũng chẳng buồn truy kích. Hơn nữa, khi sợi xích của con đại yêu ở trong động chính sắp sửa đánh trúng sư muội thì chính hắn ra tay tương trợ bằng cách đánh bay sư muội đi…”
Hắn nhìn ra bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Việt Cẩm, hỏi rành rọt từng chữ: “Việt sư muội nghe Phó mỗ nói vậy, không thấy có điều gì bất hợp lí sao?”
Chỉ mấy câu nói đó thôi, tất cả mọi người đều tức thì nhớ lại chi tiết trận đấu lúc nãy. Nam tử áo đỏ đó hình như rất thong dong thì phải? Thái độ đấy đâu giống với cảm giác phẫn nộ khi chứng kiến tộc nhân bị giết chết? Hơn nữa vị sư muội đứng trước mặt chúng ta đây, trừ mi mắt, ngoài ra chẳng có chỗ nào trên người bị thương…
Thần sắc của mọi người tức thì trở nên khác thường.
Việt Cẩm chỉ thấy nỗi đắng chát từ trong miệng chảy vào tim. Mọi việc đương nhiên không phải như Phó Thư Khanh và mọi người tưởng tượng… Nhưng cũng chẳng sai lệch là mấy. Giây phút này, nàng cảm nhận một cách chân thực cảm giác của một người ăn phải hoàng liên, nhưng nếu mọi việc đã do chính mình gây ra, Việt Cẩm không thể oán hận Nhai Xế. Nghĩ vậy, nàng bình thản nói: “Vừa nãy quả thực đại yêu kia đã nương tay với muội, nhưng nghĩ lại cũng chỉ như trò mèo vờn chuột mà thôi. Mục đích của hắn là cứu con đại yêu trong hang này đi thôi không phải sao?”
Nói như vậy xem ra cũng chẳng sai, mọi người xung quanh nghe thế lại đưa mắt nhìn nhau.
Phó Thư Khanh chỉ cười lạnh: “Phó mỗ e là thực sự không phải chỉ có thế.”
“Vậy ngươi cho là thế nào?” Một giọng nói không cao cũng chẳng thấp vang lên, Vân Hàn Cảnh vốn trầm mặc nãy giờ, giờ bỗng nhàn nhã lên tiếng.
Tức thì Phó Thư Khanh lại cảm thấy tức ngực, hắn là do bị kiếm khí mạnh mẽ của Vân Hàn Cảnh đột ngột đè tới, lời đã ra đến họng nhưng không thể thốt thành lời. Khuôn mặt biến sắc, hắn gườm gườm nhìn Vân Hàn Cảnh, cắn răng mỉm cười, nói: “Phó mỗ đương nhiên sẽ không nghĩ thế nào cả. Chỉ là chuyện này, Vân La Phái chắc chắn sẽ không để kết thúc như vậy đâu.”
Vân Hàn Cảnh hiển nhiên chưa từng bận tâm, quay sang Việt Cẩm buông một chữ “Đi”, rồi quay người đi trước, chẳng nể nang gì.
Có thể đi đương nhiên là tốt nhất, nghĩ vậy Việt Cẩm thở phào một hơi, nối bước theo sau Vân Hàn Cảnh, thế nhưng trong lòng không khỏi thầm kinh hãi: Đúng là không thể hiểu nổi nhân tình thế thái… Nàng vốn định lát nữa nói mấy câu cảm kích với Vân Hàn Cảnh, nhưng nghĩ lại, dù với thanh danh lưu truyền từ lâu của Vân Hàn Cảnh, chỉ e ngay đến chưởng môn Thiên Kiếm Môn cũng không đồng ý coi đó là chuyện bình thường. Nếu đã là vậy thì hà tất phải hiểu cái gì là nhân tình thế thái nữa chứ?
Suốt dọc đường hai người không nói với nhau tiếng nào, khi về đến tiểu viện thuê trước đó, Vân Hàn Cảnh vừa vào trong viện bỗng cau mày, đưa tay đón lấy một thanh kiếm nhỏ đang lao tới nhanh như một cơn gió. Đây là phù truyền tin mà Thiên Kiếm Môn vẫn dùng để liên lạc với các đệ tử ở bên ngoài.
Ấn pháp quyết của nội môn vào thanh kiếm, Vân Hàn Cảnh khẽ nhắm mắt, vung tay đánh tan thanh kiếm, rồi quay sang nói với Việt Cẩm: “Lập tức hồi sơn.”
“Sư huynh?” Việt Cẩm có phần thấp thỏm không yên.
Phi kiếm sau lưng đã rời khỏi vỏ, Vân Hàn Cảnh bình thản đáp: “Mật tín của nội môn nói rằng vừa có yêu tộc xâm nhập, đồng thời…” Hắn quay sang nhìn Việt Cẩm, ánh mắt sâu thăm thẳm, “…Đồng thời còn tiếp xúc nhiều lần với đệ tử nội môn.”
“…” Việt Cẩm hít một hơi thật sâu, nàng chớp mắt, che đi cảm xúc trong đó: “Vâng, thưa sư huynh.”
Lần này họ lại phải mất đến nửa ngày để đi. Đợi đến khi Vân Hàn Cảnh và Việt Cẩm về sơn môn đã là nửa đêm. Dù vậy, Vân Hàn Cảnh không có ý định về nghỉ ngơi trước mà đợi trưởng lão cho gọi, sau đó dẫn Việt Cẩm đến thẳng điện Chính Đức – nơi ở của trưởng môn.
Việt Cẩm vẫn đi theo sau Vân Hàn Cảnh. Nếu trước đó, nàng còn ôm tâm lý cầu may, thì hiện tại nàng đã gần như chắc chắn. Nhưng sao sự tình mới đó mà đã phát triển đến độ này… Việt Cẩm bất giác cười khổ.
Rốt cuộc là nàng quá đen đủi, hay số mệnh đã định sẵn, ác giả ác báo?
“Vân La Phái và Thiên Kiếm Môn xưa nay vốn không hòa hợp.” Vân Hàn Cảnh bỗng lên tiếng.
Việt Cẩm định thần, mới phát hiện mình đã đến trước điện Chính Đức, nàng nhìn Vân Hàn Cảnh, suy ngẫm về ý tứ trong câu nói vừa rồi của đối phương. Vân Hàn Cảnh đang nói vì sao hắn ra mặt giúp nàng, hay đang nói lí do vì sao hắn lại chẳng hề khách khí với Phó Thư Khanh.
“Ý của sư huynh…”
Giọng Vân Hàn Cảnh lạnh đi: “Người thật sự không phải do muội giết?”
Việt Cẩm sững sờ.
Vân Hàn Cảnh cứ thế đẩy cửa đi vào.
Những tia sáng ấm áp đột ngột ùa đến, Việt Cẩm ngước mắt nhìn lên thì thấy trong đại điện nguy nga lác đác có mấy người đang ngồi, bao gồm cả chưởng môn vốn đang bế quan và người chỉ xuất hiện khi có việc – Giới Luật trưởng lão của Giới Luật điện.
Ánh áng bất ngờ ào tới khiến mắt Việt Cẩm đau nhức, khoảnh khắc đó nàng có cảm giác cơn đau ấy đã chạy thẳng vào tim. Lặng lẽ siết chặt nắm tay, Việt Cẩm bước lên trước, tiến vào trong đại điện. Tiếng cửa điện khép lại vang lên sau lưng.
Việt Cẩm cung kính cúi người: “Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến các vị trưởng lão.”
Không ai bảo nàng đứng dậy, chỉ có tiếng thuạt chuyện thong thả từ trên truyền xuống, là giọng của Giới Luật trưởng lão.
Giới Luật trưởng lão đang nhắc lại ba lần nàng và Nhai Xế gặp nhau, quả nhiên không lệch tí nào, thậm chí đến cả cái nhìn xa xăm của nàng dành cho hắn lúc tỷ thí với Tả Ngôn Chấp cũng không bỏ sót.
“Còn có gì biện minh nữa không?” Cuối cùng, Giới Luật trưởng lão cất tiếng hỏi, giọng điệu vô cùng ung dung.
Giờ phút này, lạc ấn trên cánh tay trái nàng đau đớn như bị lửa thiêu, quá khứ như nước lũ lượt ùa về, tâm trạng rối bời xâm nhập vào tim, cay đắng ngọt bùi, luẩn quẩn, quấn quýt, nhưng cuối cùn lại bị một cơn gió không biết từ đâu nhẹ nhàng quét qua. Giống như một quả bóng bị chọc thủng, lúc đầu còn đẹp đẽ, nhưng sau một tiếng “bụp” đã chẳng còn gì nữa. Việt Cẩm quỳ rạp xuống đất, hai mắt khép hờ, cái lạnh từng chút, từng chút một thấm vào đầu gối, không kịch liệt, nhưng kiên trì, cố chấp, không thể đuổi đi, cũng không thể ngăn cản.
Việt Cẩm khẽ thở ra một hơi, một đám sương trắng mờ mờ xuất hiện, ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt rồi nhanh chóng tan đi. “Trưởng lão minh giám, đệ tử…”
Có thứ gì đó lạo nhạo trong lòng, lành lạnh, đắng đắng, thấm đẫm trái tim, chạy dọc khắp cơ thể: “Đệ tử không có gì để biện minh.”
***
Đêm đã tàn và vầng dương vẫn chưa hiện hữu, thế nhưng phía chân trời đằng đông những đám mây đã được nhuộm một màu vàng ruộm.
Là người phụ trách tuần tra cả dãy núi trong tháng này, Hứa Đình Viễn đến trước cửa điện Chính Đức, thấy đại điện vẫn le lói ánh đèn, hắn lấy làm kinh ngạc, hỏi gã đệ tử đứng gác: “Giờ này trưởng lão nào đang sử dụng đại điện?”
Gã đệ tử vội hành lễ: “Chào nhị sư huynh.” Sau đó cung kính đáp: “Là chưởng môn và Giới Luật trưởng lão.”
“Chưởng môn xuất quan rồi à?” Hứa Đình Viễn càng ngạc nhiên hơn, suy ngẫm một lát, hắn hỏi: “Tối qua có phải có đệ tử nào vào trong không?”
Gã đệ tử đứng cạnh nhìn vào đại điện một cái rồi nói khẽ: “Là đại sư huynh và Việt sư tỷ, hai người họ trở về lúc nửa đêm rồi đi thẳng vào đại điện luôn.”
Trong lòng Hứa Đình Viễn càng tò mò hơn, đang định hỏi thêm chút chuyện thì nghe thấy phía trước có giọng nói vang lên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cửa đại điện đã được mở, Vân Hàn Cảnh và Việt Cẩm một trước một sau đang tiến ra ngoài.
“Sư huynh…” Việt Cẩm nói với nam tử đi trước.
Vân Hàn Cảnh dừng bước: “Lúc nãy còn chưa nói đủ à?”
Việt Cẩm mím môi, cung kính đáp: “Là muội…” Lời còn chưa nói hết, mặt đã nhận một cái tát đau điếng.
Âm thanh trong trẻo vang lên trước điện Chính Đức, lập tức thu hút ánh nhìn của các đệ tử xung quanh. Cái tát không chút nương tay khiến nàng lảo đảo, ban đầu Việt Cẩm còn chưa hiểu chuyện gì, mãi đến khi trên má bỏng rát, khóe miệng có vị tanh mặn, nàng mới dần dần hiểu ra.
Nàng bị đánh?… Bị Vân Hàn Cảnh tát?
Việt Cẩm đột ngột ngẩng đầu, mặc kệ bên má đã hằn lên dấu năm ngón tay, nàng nhìn chằm chằm Vân Hàn Cảnh, ánh mắt dữ dội, kiên cường, trong mắt ánh lên ngọn lửa ngùn ngụt.
Trên thế gian này, ai cũng có thể có lí do để đánh nàng, giết nàng, nhưng chỉ duy nhất Vân Hàn Cảnh, chỉ duy nhất mình hắn thì không thể. Hắn dựa vào cái gì mà đòi ra tay với nàng?
Nàng…
Việt Cẩm nhìn thẳng vào mắt Vân Hàn Cảnh. Đôi mắt màu xanh ngọc bích vốn sáng như ngọc thạch lúc này đã bị cơn phẫn nộ nhuộm đỏ, sự thất vọng hiện rõ khiến đôi mắt hắn vốn đẹp hút hồn bỗng trở nên tăm tối, kết hợp cùng sự phẫn nộ vừa rồi, như hai sợ dây quấn quýt lấy nhau, khiến cho đôi mắt lấp lánh, sáng ngời trong buổi bình minh lạnh giá càng thêm cô độc.
Trái tim Việt Cẩm dần dần lạnh lẽo. Sâu trong đôi mắt ấy, thứ mà nàng thấy không chỉ là sự thất vọng và phẫn nộ, mà còn có cả sự không tin tưởng và phòng bị.
“Trên thế gian này, ai cũng có thể làm hại con.”
“Chỉ duy nhất nó sẽ không.”
“Chỉ duy nhất nó.”
Là ai đã nói cười đôn hậu dặn dò?
Là ai đã nghiêm túc đưa tay lên lập lời thề?
Rốt cuộc đến cuối cùng, tất cả chỉ là hư vô. Nàng đã sống bao lâu như thế, vậy mà vẫn…
Cảm giác trống rỗng ngập tràn trong tim, Việt Cẩm hít mấy hơi thật sâu, cố nén cảm giác choáng váng, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của chính mình, rệu rã, mệt mỏi, nhưng một người đã bước vào tuổi xế chiều.
… Vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ hay sao?
Trời đã hửng sáng, sương trắng giăng giăng khắp núi, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm thò cánh tay lạnh buốt ra chạm vào con người, thẩm thấu cái lạnh đến tận xương tủy. Vân Hàn Cảnh nhìn Việt Cẩm, cũng như cái nhìn dội ngược lại của nàng. Khoảnh khắc đó, hắn thấy sự dữ dội và phẫn nộ ánh lên trong mắt nàng. Nhưng sự dữ dội và phẫn nộ ấy chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng tan biến.
Đối diện với một Việt Cẩm đã lấy lại vẻ phục tùng, một Việt Cẩm đã nói câu “Là lỗi của muội” một cách thản nhiên trọn vẹn, Vân Hàn Cảnh bỗng thấy trong lòng trống rỗng, mờ mịt.
“Muội luôn miệng nói mình sai…” Giọng Vân Hàn Cảnh bỗng khàn hẳn đi, hắn nhìn Việt Cẩm, cười ảm đạm: “Muội nói xem muội sai ở chỗ nào?”
Việt Cẩm im lặng không đáp.
Vân Hàn Cảnh đợi một lúc, hắn cảm thấy bản thân có lẽ đã nghĩ quá nhiều, rồi lại dường như chẳng nghĩ gì cả. Hắn vẫn đang đợi Việt Cẩm nói ra điều gì đó, dẫu là những lời giả dối để che đậy cho có lệ. Nhưng tiểu sư muội của hắn chỉ cúi gằm mặt xuống, đến một câu lấy lệ cho qua cũng không muốn nói.
Có lẽ mình nên tin muội ấy. Đột nhiên, Vân Hàn Cảnh nghĩ vậy, có lẽ thực sự đúng như những gì muội ấy nói ban nãy trong đại điện…
Nhưng thân phận của muội ấy và mối quan hệ dây dưa với yêu tộc…
Một cảm giác chán chường len lỏi trong lòng, Vân Hàn Cảnh thong thả nói: “Muội đã sai càng thêm sai…”
Cuối cùng, mắt Vân Hàn Cảnh lạnh đi. Hắn phất tay áo, quay người bỏ đi: “Dốt nát ngu muội!”
Trước điện Chính Đức im phăng phắc, Hứa Đình Viễn chỉ đứng cách Việt Cẩm chục bước chân, lúc này liền tiếng lên chào hỏi: “Việt sư muội.”
Việt Cẩm ngẩng khuôn mặt còn hằn vết ngón tay, cười với Hứa Đình Viễn, “Thì ra là nhị sư huynh.”
Hứa Đình Viễn lén nhìn sắc mặt Việt Cẩm, cũng không dám nhìn nhiều vào vết hằn trên má nàng, chỉ dè dặt nói: “Đại sư huynh có lẽ hơi nóng nảy, nhưng từ trước đến nay vẫn rất yêu thương sư đệ, sư muội…”
Hắn còn chưa nói xong, Việt Cẩm đã mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Muội biết mà, nhị sư huynh.” Dứt lời, nàng cũng không ngừng lại, nói thẳng: “Nhị sư huynh đến đúng lúc thật, vừa khéo đưa muội đến một nơi.”
Hứa Đình Viễn có chút ngẩn người, nhưng hắn đương nhiên không nghĩ nàng đang làm nũng, mà chỉ cho rằng nàng đã làm sai chuyện gì đó, nên Giới Luật trưởng lão mới trừng phạt. Hắn bất giác mỉm cười, giọng điệu cũng thoải mái hơn, nhưng lại nhủ thầm trong bụng tiểu sư muội này cũng thật rắc rối, cứ hai ba ngày lại phải đến động băng phách suy nghĩ một lần.
“Muốn sư huynh hộ tống muội đến động băng phách à?”
“Không phải.” Việt Cẩm lắc đầu, nụ cười vẫn nở trên môi, ung dung, nhàn nhã, chỉ là nhìn vào cứ thấy có phần giả tạo.
“Nhị sư huynh, là ngục sám hối.”
Hứa Đình Viễn nghe xong cứ đứng ngây ra như phỗng.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
47 chương