Trong khoang hạng nhất thoải mái, Hà Nhất Triển đặt nhật báo kinh tế Châu Âu phiên mới nhất sang một bên, ngắm người bên cạnh. Trừ lúc ngủ ra, Ngôn Hâm sẽ liều mạng xem tạp chí du lịch Anh quốc. "Bảo bối, đừng xem nữa." Anh nhìn thoáng qua tờ tạp chí toàn tiếng Anh, Ngôn Hâm xem vất vả đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. "Why?" Ngôn Hâm trừng mắt liếc anh một cái, vì xem tạp chí quá lâu mà mắt cô không cách nào nhắm lại... Lúc Hà Nhất Triển nói tin tức gì đó với Ngôn Hâm, cô thường nhìn anh bằng ánh mắt『@@』, bây giờ chính là như vậy...... "Có anh ở đây, em không cần xem cái này." Anh ném tạp chí sang một bên, xoa mí mắt cho cô nói: "Còn hai tiếng nữa mới đến nơi, nghỉ ngơi chút đi", thuận tiện hôn trộm cô một cái. "Em ngủ đủ rồi." Cô kéo tay anh thưởng thức, lúc thì ấn ấn, lúc lại vuốt ve vết chai dày do cầm bút nhiều năm trong lòng bàn tay anh, khiêu khích như có như không làm Hà Nhất Triển phải trầm giọng nói: "Muốn vận động sao?" Ngôn Hâm mở to mắt nhìn anh, không tin anh có can đảm làm càn, nhưng vẫn thủ thỉ lấy lòng: "Không muốn, tối hôm qua làm nhiều quá rồi." "Xuống máy bay rồi làm nhé?" Hà Nhất Triển hỏi lại. "...... Câm miệng!!!!" Từ sau khi mẹ Ngôn đồng ý cho hai người đi Anh, cuối cùng Hà Nhất Triển cũng được ở chung với Ngôn Hâm như ý nguyện...... Đương nhiên không phải ngày nào cũng dính lấy nhau, chỉ ba bốn ngày một tuần là anh đã rất hài lòng rồi. Cuộc sống thật sự quá tốt đẹp, anh ngày càng thần thanh khí sảng, nên toàn bộ công ty cũng giống như được Thần Tài giá lâm, một bước lên trời. Còn Ngôn Hâm có thêm chút "gia vị cuộc sống". Eo có hơi đau, chân có hơi mỏi, nhưng nét mặt lại toả sáng, thân hình thêm phần quyến rũ, làn da mượt mà. Cho dù biết cô là bạn gái của ông chủ, các đồng nghiệp nam vẫn sẽ trộm nhìn ngắm vài lần. Hà Nhất Triển cũng từng phát hiện ra mấy lần, ở công ty anh sẽ dùng ánh mắt như băng tuyết tháng hai quét qua những người đó, còn về nhà sẽ tận tình trừng phạt, vần vò cô thành đủ loại tư thế...... Hôm sau nhìn sắc mặt hồng nhuận vì được "yêu thương" của Ngôn Hâm, anh chỉ híp mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra. Cho nên hành trình dự định vào tháng chín, đến tận mười tháng mới được thực hiện. Dọc đường đi, Ngôn Hâm có chút thấp thỏm bất an, tưởng tượng đến khả năng sẽ gặp mặt cha mẹ Hà Nhất Triển, cô còn lên Baidu hỏi thử các cao nhân! Ai bảo cô là người không giỏi giao tiếp chứ. Tuy Hà Nhất Triển rất đáng tin cậy, chỉ nói một câu: "Có anh ở đây." nhưng cô vẫn hy vọng mình thể hiện tốt nhất có thể để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng ba mẹ anh. Yêu một người, là hy vọng người ấy thấy những mặt tốt nhất của mình. Xuống máy bay, Hà Nhất Triển nắm tay Ngôn Hâm cùng đi ra ngoài. Cô không biết anh định làm gì, cho đến khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest đen đứng chắn trước mặt. Tốc độ nói chuyện của họ rất nhanh, Ngôn Hâm chỉ nghe rõ "Xin chào... tiên sinh... gặp mặt......" Cô chợt hiểu ra, hóa ra là đi gặp người lớn trong nhà!!!! Ngồi trong khoang xe xa hoa, Hà Nhất Triển ấn vách ngăn xuống, nói khẽ với Ngôn Hâm nói: "Ngoan, chúng ta đi gặp mặt một chút rồi sẽ đi luôn." "Anh không ở đó sao?" "Anh có nhà riêng. Hơn nữa," anh ái muội cắn tai cô, "anh không muốn để người khác nghe thấy tiếng kêu của em." "......... Hạ lưu!!!!!" Sau vách ngăn truyền đến tiếng cười mơ hồ, trên mặt hai người đàn ông ngồi phía trước hiện lên vẻ kinh ngạc, cô gái nhỏ phương Đông này đúng là có bản lĩnh! Thiếu gia chưa từng thể hiện hỉ nộ ái ố lại cười vui vẻ đến thế. Bây giờ Ngôn Hâm đang ở một nơi chỉ nhìn thấy trong phim điện ảnh, sau cổng sắt là một hoa viên rộng lớn, xe phải đi một lúc nữa mới dừng trước cửa một tòa nhà cổ điển trang nhã. Những cảm xúc khẩn trương trong lòng cô cũng tiêu tán đi vài phần. Hà Nhất Triển nắm tay cô đi vào, buồn cười nhìn Ngôn Hâm không ngừng đánh giá khắp nơi. Nha đầu này thực sự không biết khả năng thích ứng của cô thật ra rất lợi hại. "James~" một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp chạy như bay tới, ôm chặt lấy Hà Nhất Triển, rồi ôm Ngôn Hâm. Sau đó bà buông cô ra nhìn một chút rồi lại ôm chặt, "Ôi ~ tiểu bảo bối của mẹ ~ thật đáng yêu ~" "Mẹ!" Hà Nhất Triển không kiên nhẫn kéo cô vào lòng mình, cho dù là phụ nữ cũng không thể ăn đậu hủ của Ngôn Hâm ngay trước mắt anh được! Đây là bảo bối của anh! Kêu lung tung cái gì!! Ngôn Hâm khiếp sợ nhìn người phụ nữ còn xinh đẹp hơn cả minh tinh trước mắt, mặt cô hơi nóng lên, ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào cô." "Đỏ mặt kìa!! Ui ~so cute~~~" Người phụ nữ không ngừng phùng má kinh hô, muốn kéo Ngôn Hâm qua nhưng không làm sao cậy được vòng tay đang ôm cô thật chặt. Thế là hai người cứ kéo qua kéo lại, dùng vũ lực đối kháng. "Em yêu, đừng nháo." Một giọng nam khàn khàn từ trong nhà truyền ra. Mẹ Hà Nhất Triển nghe vậy liền ngừng tay, dùng tư thái ưu nhã đi vào trong, thẹn thùng ôm lấy cánh tay của người đàn ông cao lớn, nũng nịu nói: "Ông xã, cô bé kia thật đáng yêu, em cũng muốn có một cô con gái ~" Chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng, mũi cao mắt sâu, cho dù đang ngồi cũng rất cao lớn, tuy hơn năm mươi tuổi, nhưng đôi mắt mê người kia giống Hà Nhất Triển như đúc. Ngôn Hâm nhéo nhéo cánh tay đang ôm lấy mình. Hà Nhất Triển mang lại cảm giác lạnh lùng, còn người đàn ông này lại ôn hòa thâm thúy. "Cháu chào chú." Thảm rồi, cô không biết họ tiếng Anh của Hà Nhất Triển là gì! "Xin chào tiểu cô nương, chú là cha của James, cháu có thể gọi là chú Brown." "Chú gì chứ? Nên gọi ba!" Mẹ Hà hơi cáu, liếc nhìn ông xã một cái, vứt cho Ngôn Hâm một ánh mắt kiều mị, "Gọi mẹ đi nào ~" "Ách......" Ngôn Hâm không nghĩ tới tình huống này, vừa rồi quá hỗn loạn, lúc này mới thấy rõ mẹ Hà là người châu Á, được chăm sóc rất tốt nên nhìn không ra tuổi tác, có gọi là chị cũng không quá. "Được rồi, ba mẹ đừng dọa cô ấy." Ngồi xuống sô pha đối diện, Hà Nhất Triển cúi đầu nói với cô gái nhỏ trong lòng: "Nào, gọi ba mẹ đi." ".................." Mẹ Hà là người Hồng Kông, là người mẫu đẳng cấp nổi danh năm đó, chân dài đến mức làm người đối diện choáng váng. Khi ba Hà đến Hồng Kông buôn bán, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình. Một năm sau kết hôn, mẹ Hà theo chống đến Anh quốc định cư. Tóm lại Hà Nhất Triển là niềm kiêu ngạo của vợ chồng Brown, tất cả ưu điểm của ba mẹ đều nằm trên người anh. Sau bữa cơm chiều, cuối cùng sự ẩn nhẫn suốt một ngày của Hà Nhất Triển có thể bỏ lệnh cấm, anh không quay đầu lại, ôm Ngôn Hâm đi thẳng ra cửa lớn. Ngôn Hâm nhìn mẹ Hà dựa cửa giống như oán nữ chốn khuê phòng nhìn bọn họ rời đi... Cô vẫy vẫy tay, "Tạm biệt ~" "Tiểu bảo bối~ ngày mai nhớ tới tìm mẹ chơi nhé ~~" Hà Nhất Triển nhanh chóng nhét cô vào trong xe Maserati, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mẹ Hà. "Ba mẹ anh... thật nhiệt tình..." Mặt Ngôn Hâm vẫn còn hồng hồng, nhưng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Được qua cửa vô điều kiện làm cô có chút thụ sủng nhược kinh. "Anh không muốn thừa nhận đâu, nhưng họ đúng là cha mẹ anh." Hà Nhất Triển nhàn nhạt nói. "Rất tốt... Cũng giống anh." Thấy Hà Nhất Triển nhìn qua, Ngôn Hâm mỉm cười: "HOT." "Anh có thể HOT hơn." Trong khoang xe chật chội, lời anh nói chính là thuốc trợ tình tốt nhất. Ngôn Hâm thông minh không nói tiếp, quay đầu thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Quả nhiên vừa đến chỗ ở, Hà Nhất Triển đã cho cô một nụ hôn nồng nhiệt. Ngôn Hâm đẩy anh sang một bên trốn tránh, "Tắm rửa trước, tắm rửa trước! Em ngồi máy bay lâu quá, sắp mệt chết rồi." Hà Nhất Triển nghe lời, phòng tắm to như vậy, họ có thể tắm cùng nhau. Tay Ngôn Hâm vịn vào bồn tắm, trong tấm gương mờ hơi nước có thể nhìn thấy hai thân ảnh triền miên. Miệng cô dật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hai bầu vú mềm mại đong đưa, chân phải gác lên bệ. Người sau lưng liên tục hỏi: "Còn muốn không? Thoải mái không? Hử? Bảo bối...?" "Anh... nhẹ chút, làm em đau quá......" Hai bầu ngực mềm của cô bị một tay anh bóp chặt, đầu v* cương cứng ma sát với lòng bàn tay thô ráp, làm cô thêm động tình. "Chỗ nào đau?" Hôn lên tấm lưng bạch ngọc, anh nhấc cả người cô lên bệ. Ngôn Hâm đưa lưng về phía Hà Nhất Triển, mông nhếch lên, tiện cho anh ra vào. "Anh chậm một chút... Đầu gối đau......" "Làm chính diện nhé?" Anh nặng nề hỏi, tràn đầy dụ hoặc. "........." Cô mở to mắt nhìn anh, vừa đáng thương vừa đáng yêu, "Không cần... Như vậy... thoải mái hơn......" Tư thế chính diện hay quỳ sau cũng giống nhau...... Đều vào sâu đến mức làm cô sợ hãi. Cô biết nói thế nào sẽ làm Hà Nhất Triển mất hết lý trí. Quả nhiên nghe xong, Hà Nhất Triển bóp eo cô, đè mông cô xuống thấp hơn, vào sâu đến mức làm cô...... run rẩy không thôi. Nhưng Hà Nhất Triển sẽ bỏ qua cho Ngôn Hâm ư? Đôi mắt mê mang và biểu tình xin tha của cô là thuốc kích thích mạnh nhất với anh. Lau qua thân thể của cả hai, anh bế cô lên, vừa đi vừa luật động. Ngôn Hâm hơi ngửa về sau, khiến Hà Nhất Triển ra vào không mất chút sức lực. đầu v* của cô thỉnh thoảng còn cọ qua cọ lại trên vòm ngực cứng rắn của anh. Khi đến mép giường, cô lại cao trào thêm lần nữa. "Đại thúc thật tuyệt... Đại thúc thật là lợi hại..." Chênh lệch múi giờ bắt đầu ảnh hưởng đến Ngôn Hâm, cô gọi anh bằng biệt danh đã lâu không dùng đến. Hà Nhất Triển ngậm đầu lưỡi cô, thì thầm một câu: "Ngoan, thêm một lần nữa." Ngôn Hâm tức khắc xấu hổ, tỉnh táo lại. Cô nằm trên giường, nhìn Hà Nhất Triển vùi đầu hôn lên nơi yếu ớt nhất của mình, hơi thở nóng bỏng của anh làm cô run rẩy, chống cự mong manh: "Không được...... em... em sẽ không..." "Ngoan... Cảm nhận anh......" Đầu lưỡi của anh không ngừng đỉnh vào bên trong, nhay cắn hoa hạch mang đến kích thích tuyệt diệu. Hà Nhất Triển tạo ra âm thanh ướt át làm người nghe choáng váng, còn Ngôn Hâm chỉ cảm thấy có một con rắn lớn đáng sợ muốn chui vào thân thể mình. Cô muốn khép hai chân lại, nhưng Hà Nhất Triển nhất quyết đè hai chân cô trước ngực. Quả nhiên không bao lâu sau thân thể Ngôn Hâm cứng đờ, toàn bộ cảm quan đều tập trung ở nửa thân dưới, ngón giữa và ngón trỏ của anh đột nhiên cắm vào làm cô gái nhỏ phải hét lên. Hà Nhất Triển vẫn không chịu buông tha, lại thêm một ngón tay đồng thời kích thích khiến Ngôn Hâm cao trào. Sau lần trước, Ngôn Hâm hơi kháng cự khoái cảm mất khống chế đó. Cô luôn dùng cách của mình làm anh hưng phấn, tiểu huyệt hút chặt đến mức khiến anh không thể thở nổi, buộc anh phải giao toàn bộ tinh hoa cho cô. Khó có được cơ hội lần này, anh than nhẹ: "Bảo bối, nhanh lên cho anh... Anh muốn......" Tuy dục vọng cứng đến phát đau, nhưng nghe tiếng hét ngày càng cao của Ngôn Hâm, nhìn đầu ngón chân cuộn lại, anh biết cô sắp tới rồi. Anh lại hút thật mạnh, đầu lưỡi bị thịt mềm bên trong đè ép, d*m thủy không ngừng trào ra. Anh hưng phấn tiếp tục động tác, trên đầu lưỡi đều là hương vị của cô. Anh đứng dậy hôn cô, rồi mới đưa dục căn vào lấp đầy tiểu huyệt. "Thật ngọt... Đều là của em... Bảo bối..." Đêm càng sâu, người đàn ông không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ sung sướng, người phụ nữ nằm trong chăn thỉnh thoảng than khẽ một tiếng. Ngày đầu tiên ở Anh quốc kết thúc trong không khí tràn ngập mùi hương hoan ái.