Cẩm Sắt
Chương 52 : Ác nhân
Cố Hoài Dương chân chính sa vào khốn cảnh.
Mùng sáu, lần đầu tiên giao phong, quân tiễu phỉ triều đình cho đại binh áp sát từ bốn phương tám hướng, hai bên đánh giáp lá cà, kịch chiến ba ngày.
Mùng mười, quân Khăn Đỏ rút về cảnh nội Đông Việt.
Mười lăm, quân tiễu phỉ tổn thất quá nửa nghênh đón mười vạn viện quân, tình thế nguy ngập, đám Cố Hoài Dương dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự.
Đợi đến ngày hai mươi mốt, lương thảo và quân nhu vật phẩm hết thảy khẩn cấp, Cố Hoài Dương biết lần này là phải nỏ mạnh hết đà.
Triều đình dốc sức toàn quốc ngăn cách Đông Việt và Hải Ninh, tính toán vây tiễu dần. Vùng Đông Việt dễ thủ khó công ngược lại bó buộc trong phạm vi hẹp, Cố Hoài Dương nghe Lục Vân Châu báo tình hình chiến đấu thủ thành, râu mọc đầy mặt, chỉ lặng im không nói gì.
Cuối cùng Lục Vân Châu lời ít màý nhiều nói: “Đại ca, người và ngựa không còn gìđểăn nữa, phải nghĩ một biện pháp thôi.”
“Còn lại bao nhiêu?” Cố Hoài Dương hỏi.
“Ba ngày, tối đa ba ngày.”
Cố Hoài Dương trầm ngâm không nói gì, bàn tay đầy những vết thương nứt nẻ khe khẽ gõ bàn, mày nhíu lại, giây lát sau nói: “Ta biết rồi.”
Lục Vân Châu bình nhật đã không nói nhiều, cũng không phải người dễ dàng thân cận, trừ cô con gái độc nhất thì còn có thể nói vài câu với mấy huynh đệ kết bái. Lúc này chỉđứng bên cạnh, dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Cố Hoài Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Vân Châu chân mày hơi giãn ra, ngập ngừng nói: “Không có gì, nhớ tới Lộ nhi, cũng không biết thương tích của tiểu lục thế nào rồi.”
Cố Hoài Dương nói: “Vài ngày trước ta thấy trong thư tứ nương gửi đến nói thương của tiểu lục khá hơn rồi, Lộ nhi cũng có muội ấy chăm sóc, thiết nghĩ là mạnh khỏe.”
Lục Vân Châu gật đầu.
Cố Hoài Dương lại nhìn hắn một cái, không nhịn được thở than: “Có phải là có người nói gì với ngươi không? Hai ta là huynh đệ, có chuyện gì mà không thể nói?”
Lục Vân Châu chần chừ một hồi rồi nói: “Phó tướng Quách Huy nhờ ta góp lời với đại ca, nếu sau ba ngày, viện quân và lương thảo vẫn không có biện pháp vận chuyển vào, chúng ta phải chăng… trưng lương từ bách tính địa phương.”
Cố Hoài Dương nghe thế hồi lâu không nói gì, qua một lúc mới cười lạnh nói: “Trưng lương? Ta thấy Quách Huy nói chính là cướp lương nhỉ?”
Lục Vân Châu cúi mắt, không lên tiếng.
“Phù – ha ha ha ha ha,” Cố Hoài Dương cười thành tiếng, hắn đưa tay che mặt, chỉ lộ ra đôi môi khô khốc tái nhợt, một hồi lâu mới nói nhỏ, “Tiểu tử họ Quách, năm đó hắn bệnh đến chỉ còn một hơi, được mấy huynh đệ cùng lưu vong miễn cưỡng kéo đi, đồăn xin được mọi người dành dụm cho hắn, bấy giờ mới cứu được tính mạng. Đệđệ hắn, lúc chết mới tám tuổi, gầy như một con khỉ nhỏ, tay chỉđược bằng ấy, túm chéo áo hắn nói ‘Ca, đệđói, đệ muốn ăn bánh bột nở’, nhưng đến chết, chúng ta cũng không cho đứa trẻđược ăn một miếng bánh bột nở.”
Vành mắt Lục Vân Châu hơi đỏ lên: “Đại ca.”
“Hiện giờ thứ khốn nạn đó khá lên rồi, hắn còn nói muốn ta dẫn bọn họđi làm gì?” Cố Hoài Dương dùng thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như làm việc nhà buổi chiều mà nói, “Cướp lương? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được, thế mà hắn cũng nghĩ ra được!”
Câu cuối cùng âm điệu bỗng cao vút, hắn vung tay quét bát trà bằng gốm trên bàn xuống, vỡ thành mấy mảnh trong một tiếng vang giòn.
Trong loạn thế, bọn họ vì sinh tồn mà mặt dày mày dạn, không từ thủđoạn nào, cướp phú không tế bần, lợi dụng thiếu sót của triều đình liều mạng vơ vét của cải, thậm chíđánh cướp sơn phỉ lưu manh, chiêu binh mãi mã, thậm chí trong mấy năm ngắn ngủi, phát triển quân Khăn Đỏ Hải Ninh đến mức khiến triều đình phải kiêng kỵ như hiện nay.
Nhưng sao có thể cầm đao thương đá văng cửa nhà bách tính cướp bóc lương thực?
Vong hồn khắp đồng, quỷ núi kêu khóc, ai có thể không kinh, không khổ, không lang bạt kỳ hồ nơm nớp lo sợ?
Nói cho cùng, bách tính có tội gì?
Ngay cả nghịch thần phản tặc bọn họ, lúc vừa mới bắt đầu, có ai đã tội ác tày trời đâu?
Thiết nghĩ, đại khái cũng do kiếp trước không tu, cho nên sinh không gặp thời thôi.
“Bắt đầu từ bây giờ, bảo mọi người thắt chặt dây lưng cho ta.” Cố Hoài Dương đứng lên, lúc ngẩng đầu lần nữa, trên mặt đãđầy vẻ kiên nghị, hắn lấy từ trong lòng ra một phong thưđưa cho Lục Vân Châu.
Lục Vân Châu hơi kinh ngạc nhận lấy mở ra xem, bút tích quen thuộc bên trong rõ ràng là của Thi VôĐoan, dù là Lục Vân Châu xưa nay hỉ nộ không ra sắc, tức thì cũng khó nhịn được kích động ra mặt: “Đại ca, đây là…”
Hắn muốn hỏi liên hệ với Hải Ninh không phải bị cắt đứt toàn bộ rồi à, Thi VôĐoan gửi thư qua đây bằng cách nào?
Cố Hoài Dương giơ tay cắt ngang: “Ta tự có biện pháp, ngươi đi nói với chúng tướng, bắt đầu từ hôm nay, ăn uống cung cấp giảm phân nửa, bảo mọi người cố năm ba hôm trước, sau năm ba hôm, lục gia bên kia nhất định có biện pháp giúp chúng ta thoát vây, không cần lo lắng, chỉ là… hôm nay ta nói rõởđây, quân Khăn Đỏ ta chính là nghĩa quân cần vương, trên được thiên ý, dưới thừa dân tâm, không phải bọn hề vây núi xưng bá! Nếu ai cả gan quấy rầy bách tính, hoành hành trên phố, ta sẽ cho hắn rơi đầu xuống đất, Cố Hoài Dương ta nói được làm được!”
“Vâng!”
Thấy Lục Vân Châu quay người đi ra ngoài, Cố Hoài Dương cười khổ một tiếng rồi khoác áo giáp tự mình lên tường thành tuần tra.
Hiện giờĐông Việt bị vây, nội có hơn mười vạn đại quân, ngoại có cao thủ giáo tông của đối phương tọa trấn, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được, làm sao gửi thư ra?
Tiểu lục à, hiện giờ sinh tử thành bại của huynh đệ chúng ta phụ thuộc cả vào ngươi.
Thi Vô Đoan quả thật là lập tức nhận được tin tức Đông Việt bị vây, khiến vết thương trên ngực còn chưa khỏi hẳn mà y đã rời khỏi giường, khẩn cấp gửi thư cho Mạnh Trung Dũng, dựng quân trướng, ai khuyên can cũng vô dụng – chẳng ai có tâm tình khuyên can y nữa.
Tinh nhuệ Hải Ninh đều bị Cố Hoài Dương dẫn đi, nếu không giải vây được cho Đông Việt thì tiền đồ sẽ gian hiểm, hơn mười năm khổ tâm gây dựng khả năng đi theo một mồi lửa, mọi người đều đãđứng trên nơi đầu sóng ngọn gió.
Sau đó, Thi Vô Đoan điều binh, nhưng không hề ngạnh công Đông Việt, Lý tứ nương đích thân dẫn người đánh úp Hoản Giang, Hội Ninh, Triệu Gia Cừ ba vùng phía nam Chương Châu, bức thẳng Hồ Châu vựa lúa lớn của Chương Châu.
Lại như là muốn vây Ngụy cứu Triệu.
Trong quận Hải Ninh, Thi Vô Đoan hàng đêm không ngủđược mấy canh giờ, phế phủ vẫn bị thương, mỗi ngày lúc Lan Nhược đưa thuốc đều nghe y ho đến tê tâm liệt phế, thấy nàng bưng thuốc tới, chẳng qua gật đầu nói cảm ơn, thậm chí không hề nhíu mày, dốc một bát thuốc đen sì cực đắng vào họng như uống nước, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Tin tức, địa đồ, thư tín, chiến báo trên con đường bíẩn đến từ thương đội các nơi rối tung trải đầy một bàn, Lan Nhược biết mình chẳng qua là một nha đầu chăm sóc người ta, vì tránh hiềm nghi, trước giờ cũng không đi trước mặt, chỉđưa thuốc lên rồi lui sang bên, chờ y trả lại bát thuốc không.
Dưới ánh đèn Thi VôĐoan luôn là biểu cảm không hề kinh hoảng, chẳng biết vì sao nhìn y như thế lại khiến Lan Nhược nhớ tới một câu –ý chí sắt đá.
Nàng không nhịn được nhớđến một câu tiên sinh có học vấn nhất trong thôn từng nói: một người nhẫn tâm với người khác, thật sự không coi là gì, người lòng dạ cứng nhất cũng nhẫn tâm với chính mình như vậy.
Lan Nhược liền nghi hoặc, nàng nghĩ, lục gia là một người nhã nhã nhặn nhặn, nho nhã lễđộ như vậy, đặc biệt là dáng vẻ khi cười, khiến người ta cảm thấy trong lòng như bị lông vũ quét khẽ một cái, sao lại là người nhẫn tâm được?
Thi Vô Đoan không nán lại Hải Ninh quá lâu, Lý tứ nương động thủ chưa được mấy hôm y đã bất chấp thương thế dẫn binh mã còn lại xuất phát, Lan Nhược tùy quân, Thi VôĐoan tội nghiệp nàng là một cô nương trói gà không chặt, liền cho ở chung với quân y, bình thường chỉ cần giúp đỡđưa thuốc chăm sóc một số bệnh hoạn trong quân, sau đó lại lo lắng nàng không chịu được, liền dự bị riêng cho nàng một chiếc xe trải đệm dày.
Khiến mấy tiểu binh trong đội ngũ quân y cười “hì hì” nói với ý tứ không rõ: “Lan Nhược cô nương, lục gia đối đãi cô tốt thật.”
Lục gia đối đãi mọi người luôn rất tốt, Lan Nhược trộm nhớ tới khi xuất phát hai ngày, nàng đưa thuốc cho Thi VôĐoan như thường lệ, dáng vẻ của lục gia lúc dịu dàng hỏi nàng có theo kịp hành trình, không nhịn được mặt đỏ tai hồng.
Mà cùng lúc đó, đám Nhan Chân cũng nhận được chiến báo – Hồ Châu cấp báo.
Bạch Ly và Trâu Yến Lai tùy quân đến Đông Việt, thấy thư của Nhan Chân, Trâu Yến Lai nhìn Bạch Ly hỏi: “Ma quân ngài xem cái này…”
Bạch Ly đang tự mình bày kỳ phổ với mình, nghe vậy chẳng buồn ngẩng đầu hỏi: “Sao? Hồ Châu rất dễđánh à?”
Hồ Châu đương nhiên không dễ đánh, từ xưa nơi vựa lúa lớn tất nhiên có trọng binh thủ vệ, chính làđại quan, không hề giống với những tiểu thành tiểu thôn dễđánh hạ, dù lúc này tinh nhuệ trong triều đều ởĐông Việt vây tiễu Cố Hoài Dương, Hồ Châu thành thủ cũng không phải dễ dàng hạ được.
Trâu Yến Lai dừng giây lát rồi nói: “Nhưng lúc này Hồ Châu thời tiết khô hanh, địa thế khá cao, lại là vựa lúa trọng địa, nếu ta là Thi VôĐoan, nhất định dùng hỏa công, trong thành tuyệt đối khó chống đỡ…”
Trâu Yến Lai còn chưa dứt lời thìđã thấy Bạch Ly tươi cười với ý tứ sâu xa ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi dừng lại, Bạch Ly hỏi: “Nếu vựa lúa Hồ Châu bịđốt, người của các vùng Chương Châu Lư Châu vốn mấy năm liền mùa màng không tốt lắm không phải sẽ chịu đói sao?”
Trâu Yến Lai không ngờđại ma đầu này còn biết những việc quốc kế dân sinh, lập tức đáp: “Ma quân nói không sai, chính bởi vì như thế, Nhan đại nhân mới lo lắng chiêu vây Ngụy cứu Triệu của Thi VôĐoan, khả năng thật sự…”
Bạch Ly cười nhạo một tiếng mà cắt ngang: “Điều này thì ngươi khỏi cần lo lắng, dọc đường đến đây, ta nhìn thấy ăn xin ven đường rất đông, vốn đã là người chết đói khắp nơi, y sẽ không đổ thêm dầu vào lửa, yên tâm, Thi VôĐoan tuy cũng coi như tâm ngoan thủ lạt nhưng không xấu xa như ngươi đâu.”
Trâu Yến Lai lập tức không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể ngượng ngùng câm miệng.
Giây lát, chỉ thấy Bạch Ly nhón một quân cờ trong tay mà nói: “Không cần quá lo lắng chỗ nữ nhân kia, trong tay nàng ta hẳn không có nhiều binh lực lắm, Thi VôĐoan xưa nay thích thảđạn khói, sợ rằng chỉ là ngụy trang, y muốn cứu Cố Hoài Dương, lại biết rõ ta ởđây, nhất định sẽđích thân dẫn người tới.”
Y vỗ nhẹ mấy cái, chỉ thấy bàn cờ trong tay nhanh chóng biến thành một sa bàn cựđại, tất cả quân cờđều thành đáy cốc và dãy núi, Bạch Ly bắn quân cờ cầm trong tay, quân cờ nọ trên không trung biến ảo thành một cây cờđen, cắm thẳng đến lối vào Mân Giang.
Trâu Yến Lai mắt sáng lên, nghe thấy Bạch Ly nói: “Các ngươi phái người vây thành ba mặt, phải vây chặt như thùng sắt, nếu là người ngoài chẳng qua nghĩđến biện pháp vây Ngụy cứu Triệu nọ kia, nhưng VôĐoan của ta, y không phải là người ngoài.”
Bạch Ly dường như nhớ tới điều gì, nheo mắt cười cười rồi tiếp tục nói: “Y to gan lớn mật, xưa nay dám làm việc người ta không dám làm, Mân Giang khẩu chính là nơi binh lực của các ngươi tập kết trung quân, nhưng mà vây khốn vùng Đông Việt, các ngươi cũng chẳng qua chiếm phần lợi có thể khiến Cố Hoài Dương đạn tận lương tuyệt, nếu có người dùng sức mạnh đánh ra một lỗ hổng từ chỗ này, quân tiễu phỉ triều đình chiến tuyến kéo dài quá, tất nhiên lo đầu không lo được đuôi.”
Trâu Yến Lai ngẩn người, nói: “Nơi này… Nơi này có cao thủ giáo tông trấn thủ…”
Hắn còn chưa dứt lời thì Bạch Ly đã cất tiếng cười to: “Cao thủ giáo tông? Ngươi nói cao thủ giáo tông?”
Trâu Yến Lai tức khắc nhớ tới việc Đại Châu sơn, khá là xấu hổ, không nói gì nữa.
Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Lần trước để y chạy mất, lần này chúng ta lại đi gặp mặt… nhiều ngày không gặp, kỳ thật cũng rất nhớ y.”
Trâu Yến Lai giật mình, hắn sát ngôn quan sắc, chỉ thấy Bạch Ly không hề nhìn hắn, trên mặt lộ ra một chút thần sắc nhu hòa, không giống như giả bộ, liền hơi kinh hãi, thăm dò: “Ma quân lần trước dùng thần tiễn đả thương ngực người nọ, hối hận rồi à?”
Hối hận sao? Bạch Ly bật cười, lúc này khá tốt tính lắc đầu, đoạn cúi đầu hí hoáy sa bàn.
Đương nhiên là không hối… nhưng không phải là không đau lòng.
Chẳng biết là người tính hay là trời tính, chờ khi đám Bạch Ly đến Mân Giang khẩu thì bắt đầu mưa to liên tiếp, nước sông dâng cao, thường cóđá núi lăn xuống, Trâu Yến Lai đột nhiên sinh ra một chút dự cảm không tốt từ trong lòng.
Quả nhiên đêm đóđột nhiên rền vang một tiếng, rồi lập tức đất rung núi chuyển, trong doanh trướng có người hô to: “Địch tập! Địch tập!”
Bạch Ly như là hoàn toàn không ngủ, tỉnh táo vô cùng mà vén doanh trướng rảo bước ra, ánh lửa chiếu rọi bốn phía, tiếng nổ truyền đến từ trên núi tựa như sấm rền, đưa mắt lần nữa, chỉ thấy đá tảng lăn xuống ào ào, người ngã ngựa đổ, nhưng mà y lại cười rộ lên.
Nổ sơn khẩu – quả nhiên là chuyện người nọ làm ra được.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
11 chương
22 chương
86 chương
18 chương
37 chương