Một ngày đẹp trời , An Lạc tưới nước cho vườn hoa oải hương cùng vườn rau sau nhà , bà ôm thắng bé bước đến gần cô " An Lạc " " Mẹ , Tiểu Phong " " An Lạc đến lúc con phải về rồi " " Về đâu" An Lạc quay lại nhìn hai người chỉ thấy hai người xa dần nở một nụ cười An Lạc liền chạy theo hai người nhưng càng chạy họ càng xa cuối cùng một cột ánh sáng lướt qua người cô mọi thứ trắng xoá Cô mở mắt ra trần nhà màu trắng " An Lạc , An Lạc em tỉnh rồi cuối cùng em cũng tỉnh " một bóng đen xà xuống ôm lấy cô An Lạc nhìn lên trần nhà thì ra là mơ tất cả chỉ là mơ thôi sao , con cô cả mẹ cô nữa tất cả đều không có thực nhưng rõ rằng nó chân thực đến nỗi cô tưởng chừng bản thân thực sự đã ở bên cạnh họ . An Lạc nhắm mắt lại giọt nước mắt tràn mi \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-2 năm sau , đảo dừa \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Ánh nắng chiều vào nửa căn phòng cơn gió mang theo hơi thở biển thổi vào chút vị mặn biển khơi .An Lạc chỉ cử động nhẹ một cái đã khiến người bên cạnh thức giấc nhìn cô vẫn ngủ ngon lành trong lòng mình .Trạch Uy hôn nhẹ lên trán cô rồi đợi cô thức giấc , An Lạc mơ màng mở mắt liền bị anh bề vào nhà vệ sinh giút cô đánh răng rửa mặt dùng khắn ấm lau qua người thay một chiếc váy rộng . Cuối cúng thơm nhẹ lên má cô rồi bế cô ra ngoài phòng ăn , bên ngoài trên bàn đã bày sẵn bữa sáng nhưng lại không có một ai . Từ hai năm trước anh đưa cô về hòn đảo ngoài người đưa thức ăn hằng ngày và làm bữa sáng ra thì chưa ai tiếp xúc với họ mặc dù thế số lần ba người gặp đều bằng không . Bình thường người làm 6 giờ mang đồ ăn chuẩn bị đồ ăn sáng 7 giờ phải rời khỏi nơi này mà bình thường 7 giờ An Lạc mới dậy chuẩn bị xong cũng 7:30 họ mới ra ngoài Trạch Uy cho sữa của cô vào lò vi sóng quay nóng đặt cô ngồi lên đùi mình đút từng thìa sữa cho cô . Chỉ uống một chút cô liền không ngoan ngoãn không chịu uống nữa , quay đầu cúi vào vai anh " Nào ngoan , phải uống hết mới ngoan " Trạch Uy nói vậy cũng không ép cô phải uống tiếp chỉ bắt đầu ăn bữa sáng mình, sau đó mới tiếp tục đút hết cốc sữa cho cô . Sau bữa sáng , Trạch Uy bế cô ra phòng khách bật bộ phim dài tập cho cô xem bản thân vào bếp dọn dẹp nấu bữa trưa . Nấu nướng cả buổi trên bàn một bát canh tần như , món cá rán , một bát thịt kho tàu . Trạch Uy đút thêm cho cô một cốc sữa thêm một bát bột trẻ em , hai năm nay cô đều không chịu ăn ngày nào cũng chỉ ăn hai thứ dễ nuốt dễ tiêu này mỗi tuần đều phải truyền thêm chất dinh dưỡng khiến cơ thể đều xưng phù . Bản thân cô sống chả vui buồn mỗi ngày đều trôi qua trong vô thức .Trạch Uy nhìn cơ thể nhỏ trong lòng trái tim anh đều đau đớn nếu có thể lựa chọn thì anh thà nhìn cô nằm trên giường ngày ngày rìm đắm trong mơ tưởng bản thân trước đây chí ít cô có thể sống vui vẻ ở đó Sau khi ngủ trưa dậy , anh bế cô ra cát ngồi cạnh biển đừng cơn sóng chạm vào chân hương biển mặn theo gió thổi vào , Trạch Uy ôm cô trong lòng nhìn mặt trời xa ánh vàng cam trôi nổi trên mặt biển " An Lạc , xin lỗi " Trạch Uy úp vào gáy cô , anh không biết bản thân chống đỡ nổi bao lâu dày vò cả hai thế này, thà rằng cả hai đều rời xa thế này kiếp sau anh sẽ bù đắp cho cô gấp bội An Lạc vẫn không phản ứng gì chỉ nhìn vào xa xăm bản thân không muốn suy nghĩ không muốn tiếp tục nữa . Cuối ngày anh bế cô đặt lên giường An Lạc vốn ngoan ngoãn ngủ trên giường Trạch Uy đợi khi cô ngủ say rời giường xử lý công việc qua máy tính gần sáng mới trở về giường . Nhìn cô ngủ say anh kéo cô lại hôn lên trán cô , hai năm nay ngày nào cũng vậy không ai làm phiền hai người . Cuộc sống này vốn cô hằng mong ước hai người dần thực hiện được nếu là năm đó chuyện đó không sảy ra họ nhất định đã có thêm một thiên thần. Sáng hôm sau như ngày thường anh đợi cô thức dậy thấy vệt máu đỏ trên ga giường liền chau mày . Khi cô tỉnh dậy liền bế cô vào nhà vệ sinh rửa cơ thể sạch sẽ lấy trong ngăn kéo ra túi băng vệ sinh dán vào quần mặc cho cô thay một chiếc váy rộng hành động thuần tục này do hai năm nay tháng nào anh cũng làm giút cô . Sau khi xong bế cô về giường lấy túi nóng chườm áp vào bụng cô . An Lạc co mình lại như chú tôm cuộn lấy chiếc túi ngủ tiếp , trong lúc cô ngủ Trạch Uy lấy kim truyền tìm ven để truyền thêm máu và dinh dương hai năm đều do anh học tập và ren luyện mới có thể lấy ven tay cho cô .