Cảm Nhiễm Thể

Chương 5 : Ngẫu nhiên phát hiện mỹ nữ

Nhà của Lưu Thiên Minh cũng không lớn, diện tích kiến trúc trên bất động sản chứng chỉ có 73 m2. Nghiêm chỉnh mà nói, gian nhà này thuộc về cha mẹ của Lưu Thiên Minh. Bọn họ tại thời gian rất sớm liền qua đời. Năm đó, Lưu Thiên Minh chỉ có bốn tuổi. Rất nhiều ký ức đã theo thời gian trôi qua trở nên mơ hồ không rõ. Phía trên thế giới này mỗi một ngày đều có người bởi vì tai nạn giao thông dẫn đến bất ngờ tử vong. Hơn nữa, bà nội từ nhỏ đã chiếu cố Lưu Thiên Minh, cũng tại tin tức truyền đến, mấy tháng sau liền bi thương quá độ tạ thế. Nếu không phải bởi vì thân phận quân nhân của phụ thân, Lưu Thiên Minh cũng không có khả năng vẫn đọc sách, đồng thời thuận lợi tốt nghiệp đại học. Lưu Thiên Minh không có người thân. Lưu gia nhất mạch, tựa hồ đến hắn nơi đây cũng đã đạt đến độc đinh cuối cùng. Đối với sự tình hồi nhỏ, Lưu Thiên Minh hầu như là trống rỗng. Hắn là bác sĩ, tự nhiên minh bạch lãng quên là quy luật ắt không thể thiếu trong quá trình phát dục đại não của trẻ nhỏ. Trong nhà có mấy tấm di ảnh bà nội và cha mẹ bên trong album ảnh, mỗi khi gặp tết thanh minh đông chí, Lưu Thiên Minh cũng sẽ dựa theo tập tục người trong nước, cho bọn họ dâng hương đốt giấy tiền vàng bạc. Trong nhà rất trống, ngoại trừ một máy vi tính, cộng thêm một máy giặt cũ, một đài Tivi, mấy thứ vật dụng giá rẻ về sau mới mua, lại cũng không chút nào bài biện trang trí dư thừa. Nhà nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh có hai trường học trọng điểm, vị trí tuyệt đối thuộc về đoạn đường hoàng kim. Gian nhà hàng xóm đối diện nửa năm trước liền đã bán đi, nghe nói bán giá cao tới hơn 200 vạn. Lưu Thiên Minh là trăm vạn phú ông trăm phần trăm không hơn không kém. Thế nhưng, nếu như cứ bán đi ngôi nhà này, hắn liền không còn nhà để về. Cho tới đi ra ngoài mua một ngôi nhà mới có giá cả thấp một chút để có cuộc sống yên ổn... Bất quá cẩn thận tính xuống, tính cả chi phí tạp nham như vật dụng trong nhà và trang trí.v.v..., xấp xỉ cũng muốn hơn 200 vạn. Coi như là tính toán tỉ mỉ tiết kiệm từng tí, kỳ thực cũng sót lại không bao nhiêu. Mang theo phẫn nộ từ trên xe buýt mà đến, Lưu Thiên Minh trực tiếp nằm ở trên giường, hai tay ôm sau gáy, nhìn trần nhà màu sắc hơi vàng, uể oải mà bất đắc dĩ thở dài một hơi. Người trẻ tuổi đều có giấc mộng của mình, cũng đều tràn ngập khao khát và hy vọng đối với xã hội và thế giới này. Giờ đây trong lòng Lưu Thiên Minh lại chẳng hề có hình ảnh ảo tưởng tốt đẹp kia, chỉ hơi có một tia kinh ngạc, còn có chính là lo lắng đối với tình trạng cơ thể mình. Lúc rời khỏi xe buýt, loại cử động nhìn như vô lý đến cực điểm, cố nhiên là phát tiết nội tâm bất mãn. Thế nhưng, Lưu Thiên Minh nhớ tới rõ rõ ràng ràng, lúc đó bản thân rời khỏi chỗ ngồi có tốc độ rất nhanh, bước chân vừa mới động, cũng đã nhảy ra xa hơn hai mét. Hơn nữa, phun ra cục đàm cũng rất chuẩn xác, không nghiêng không lệch chút nào rơi vào trên mặt ghế ngồi. Bản thân trước đó thật giống không có lợi hại như thế đi? Nghĩ tới đây, Lưu Thiên Minh không khỏi thuận tay cầm lên tờ báo cũ đặt ở trên tủ đầu giường, ở trong tay vò thành một viên tròn, nhắm ngay thùng rác đặt ở trong góc xó xỉnh bên ngoài phòng khách, cùng phương hướng phòng ngủ hình thành một đường thẳng, thử nghiệm ném ra ngoài. Viên giấy vo tròn vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp ở trên không, rơi đến mặt trong rồi va chạm thùng rác, lại giống như trong thi đấu bóng rổ lúc ném bóng bầu dục xoay tròn rơi vào giỏ bóng rổ, lại tiếp tục ở dưới sự thúc đẩy của lực lượng rơi xuống và quán tính, dọc theo giỏ bóng rỗ đi vòng hai vòng, cuối cùng vẫn là vững vàng rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thiên Minh không khỏi có chút sững sờ: Từ giường đệm chỗ mình đến phòng khách, khoảng cách xa hơn mười mét, tiện tay ném một cái, liền cứ thế lại tiến vào sao? Nói không chắc, bản thân có thiên phú tay ném bóng rổ, hoặc là có bản lĩnh ném phi tiêu, chỉ là cho tới nay không có bị phát hiện mà thôi? Ý nghĩ như vậy đương nhiên chỉ là chuyện cười. Nhất thời kinh ngạc và phấn chấn trôi qua, tư duy đại não của Lưu Thiên Minh vẫn cứ tiếp tục lo âu nặng nề về sự thống trị. Con đường từ bệnh viện về đến nhà, Lưu Thiên Minh mấy tháng qua đi đi lại lại rất nhiều lần. Bất luận đi làm vẫn là tan tầm, chưa bao giờ giống như hôm nay, ngủ say ở trên xe buýt. Công tác của bệnh viện rất là ung dung. Hắn biết rõ, vậy tuyệt đối không phải là bởi vì kiệt sức hoặc là mệt mỏi, mà là chóng mặt dẫn đến. Bác sĩ đại khái là một đám người rất mẫn cảm đối với sự biến hóa của thân thể mình. Thời điểm Lưu Thiên Minh vừa mới đi đến bệnh viện nhân dân khu 29 để thực tập, báo cáo hết thảy số liệu kiểm tra sức khỏe đều rất bình thường, cho thấy hắn là một người khỏe mạnh. Đầu tiên là chỉ số huyết dịch không đúng, hiện tại lại là trong chớp mắt chóng mặt... Cứ y theo tình huống phát triển, Lưu Thiên Minh thực sự không dám tưởng tượng sự tình đến cùng sẽ biến thành dạng gì. Buổi tối ngày hôm ấy tại Vương Kỳ Doanh tiếp nhận điều trị bệnh nhân kia, đến cùng là bị bệnh gì? Vì sao tại trong thời gian ngắn sau khi nhập viện lại đột nhiên bạo chết? Điện thoại di động đặt ở cạnh gối truyền đến chấn động "Ong ong". Đó là thời gian uống thuốc mà Lưu Thiên Minh thiết lập. Hắn từ trong túi áo lấy ra hộp Amoxicillin, vẫn cứ giật ra sáu viên thuốc bao con nhộng, liền từ trên máy nước uống tiếp nước, trầm mặc, một viên lại một viên đưa vào trong miệng. Theo quy định trên hộp Amoxicillin, người trưởng thành mỗi lần dùng lượng thuốc chỉ là hai viên. Lưu Thiên Minh có lượng thuốc uống, đầy đủ vượt qua gấp ba. Không thể lại chờ đợi như thế. Bệnh nhân kia đã tử vong thật sự rất kỳ quái, cũng rất thần bí. Gia thuộc của hắn vẫn chưa từng xuất hiện. Chuyện này không bình thường. Thời điểm đem hộp thuốc cất vào túi áo, ngón tay của Lưu Thiên Minh tiếp xúc đến một món đồ khác. Đó là một túi kẹo sữa Alpen mà hắn mua ở căn tin bệnh viện, còn ăn thừa lại mấy viên. Tiểu Ngô cũng thích ăn kẹo. Có lẽ, hắn sẽ biết chút ít gì đó. ... Bệnh viện vô luận bất cứ lúc nào người cũng đều rất nhiều. Ngoại trừ ngân hàng, ở đây đại khái chính là nơi có số người xếp hàng nhiều nhất trên thế giới. Thời điểm không có đi theo xe cấp cứu ra ngoài, tiểu Ngô thông thường đều là ngốc ở phòng ngoại cần. Lưu Thiên Minh không quá yêu thích chỗ đó. Bởi vì hành lang cũng chỉ có một nhánh. Mỗi lần đi qua, đều phải trải qua phòng khám bệnh của khoa nội tiết. Đó là một địa phương đầy rẫy lượng lớn quảng cáo chữa bệnh. Nghe nói, từ lúc bệnh viện lãnh đạo làm ra quyết sách vĩ đại vì toàn bệnh viện công chức mưu cầu phúc lợi chính là hạng mục "Phòng ban cho bên ngoài nhận thầu", gian phòng khoa nội tiết có hai phần ba đều bị cho thuê đi. Trên vách tường rải rác đủ loại tranh tuyên truyền về cà rốt có màu da nhìn thấy giật mình. Chúng nó có hình thái khác nhau, có sinh trưởng hài lòng, tráng kiện gắng gượng, vừa nhìn chính là dinh dưỡng đầy đủ phát dục khỏe mạnh. Có vừa đen lại vừa nhỏ, bất kể như thế nào cũng không có khả năng để người cùng với cà rốt có liên hệ cùng nhau. Mặt ngoài còn có rải rác vô số lốm đốm và mụn nhọt, nhìn đến liền làm người ta liên tưởng tới khổ qua. Đường đường bệnh viện công lập, không có một khoa nội tiết đương nhiên không còn gì để nói. Nơi này chỉ thuộc về bệnh viện nội bộ có bác sĩ ít đi một ít, hộ sĩ cũng ít một ít. Thời điểm Lưu Thiên Minh ngang qua hành lang, đúng lúc gặp phải Trịnh Tiểu Nguyệt đẩy xe dược phẩm xe đi tới. Nữ hài tốt nghiệp trường y dược, phần lớn sẽ tuyển chọn thực tập ở trong bệnh viện. Trịnh Tiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Nàng vóc dáng cũng không cao lắm, trang phục hộ sĩ màu trắng hiển nhiên là lớn hơn một số, trống rỗng mặc lên người, cả người có vẻ càng ngày càng nhỏ gầy. "Làm sao, rốt cục lương tâm phát hiện, nguyện ý lại đây mời ta ăn cơm?" Trịnh Tiểu Nguyệt kéo xuống khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt rất là trắng nõn, cũng có vẻ tinh xảo, cũng không tính quá mức xinh đẹp. Nét mặt có chút oán trách, cũng có mấy phần ý lạnh. Trên mặt Lưu Thiên Minh lộ ra nụ cười khổ. Đúng, bản thân còn nợ Trịnh Tiểu Nguyệt một bữa cơm. Giữa các đồng sự luôn có đủ loại đủ kiểu hỗ trợ lẫn nhau. So sánh với Trịnh Tiểu Nguyệt là nữ sinh trường y dược, thì Lưu Thiên Minh lại xuất thân học viện y học cho nên không thể nghi ngờ có vẻ rất là chói mắt. Tuy nói Lưu Thiên Minh căn bản có dòng dõi không thể nói lên cái gì, cha mẹ thân thích cũng không có thân phận hiển hách, nhưng hắn dù sao cũng là thực tập sinh đến từ đại học, đặc biệt tại bệnh viện là nơi được tập trung rất nhiều hộ sĩ, rất dễ dàng liền có thể trở thành đối tượng để các cô nương nói chuyện phiếm, thường thường tiếp xúc, hoặc là trêu đùa không ảnh hưởng toàn cục. Không, không phải chỉ là đơn giản nợ một bữa cơm sao. Cẩn thận tính toán tỉ mỉ, khoảng thời gian này Trịnh Tiểu Nguyệt đã giúp đỡ Lưu Thiên Minh gọi qua nhiều lần cơm nước, xử lý qua mấy phần tờ khai cấp cứu bệnh lâm thời vào ban đêm. Mỗi một lần, Trịnh Tiểu Nguyệt đều cực kỳ cường thế yêu cầu Lưu Thiên Minh mời bản thân ăn cơm, Lưu Thiên Minh cũng hầu như là thuận miệng gật đầu đồng ý. Chỉ là, thời gian và cơ hội đều không gặp may, không phải Lưu Thiên Minh lâm thời có việc, chính là Trịnh Tiểu Nguyệt sắp xếp ca làm không có nghỉ phép. Nói chung, hai người chưa bao giờ có cùng một ngày nghỉ ngơi. Nợ chính là một chuyện cực kỳ đáng sợ. Nợ đến nhiều, trả nợ tự nhiên cũng nhiều. Một trong những nguyên nhân để Lưu Thiên Minh sở dĩ không nguyện ý đến khoa nội tiết, chính là có một chút sợ hãi Trịnh Tiểu Nguyệt. Ngược lại không phải tiểu hộ sĩ hung hãn mạnh mẽ ngang ngược không biết lý lẽ, thuần túy chỉ là loại cảm giác Dương Bạch Lao muốn tránh ra thật xa Hoàng Thế Nhân. "Được được được! Chỉ cần ngươi rảnh rỗi, tùy tiện lúc nào cũng có thể." Thời điểm nói câu này, Lưu Thiên Minh bước chân cũng không có giảm lại tốc độ. Trịnh Tiểu Nguyệt tốc độ nói chuyện cũng nhanh như súng máy, tuy nói là bản thân sai trước, nhưng mà Lưu Thiên Minh căn bản lại chẳng có bất cứ kinh nghiệm nào về việc làm sao xử lý chuyện giữa nam nữ, chỉ có thể là trên mặt bồi tiếp nụ cười rất lúng túng, có thể trốn liền trốn, có thể chạy liền chạy. Hiện tại là thời gian đi làm, Trịnh Tiểu Nguyệt không có khả năng bỏ xuống chuyên môn công tác trên tay để lại đây "Đòi nợ" mình. Tiểu hộ sĩ kỳ thực cũng là kiếm cái tiện nghi trên miệng lưỡi thôi, không phải giống như bà tám lý sự ở trong chợ bán thức ăn. Từ bên cạnh Trịnh Tiểu Nguyệt chạy chậm tới, Lưu Thiên Minh bỗng nhiên phát hiện tỉ lệ vóc người của Trịnh Tiểu Nguyệt thật sự rất chuẩn. Nàng eo rất thon gọn, chân cũng rất dài, da vừa mịn lại vừa trắng, chỉ là bị trang phục hộ sĩ rộng lớn che kín, nếu không phải đi tới gần cẩn thận quan sát, e rằng căn bản khó mà phát hiện chỗ tuyệt diệu trong đó. Đồng phục quá mức rộng lớn cũng có chỗ tốt. Lưu Thiên Minh có cái đầu vốn là cao hơn Trịnh Tiểu Nguyệt không ít, hắn ở trên cao nhìn xuống xuyên thấu qua khe hở cổ áo trang phục hộ sĩ, nhìn thấy bộ ngực thẳng tắp tròn trịa của Trịnh Tiểu Nguyệt. Mặc dù vẻn vẹn chỉ là thoáng nhìn, xác thực đủ để làm cho hắn cảm thấy chấn động và kinh diễm. Trịnh Tiểu Nguyệt đẩy mạnh xe y dược, hai đám vật hình cầu mượt mà sung mãn theo thân thể vận động mà thình lình nhảy lên, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có khả năng từ trong cổ áo đông đưa muốn ra ngoài. Trịnh Tiểu Nguyệt thật sự rất đẹp ah! Vì sao trước đây bản thân vẫn không có phát hiện? Lưu Thiên Minh không khỏi có loại kích động muốn dừng bước lại, cố gắng bồi tiếp Trịnh Tiểu Nguyệt rồi tán gẫu lên mấy câu. Sự tình lại chẳng có chút liên quan nào đến ý nghĩ dục vọng tà ác, thuần túy chính là Adrenalin nhận đến kích thích rồi tăng nhanh tốc độ tiết ra dẫn đến phấn khởi. Ngay vào lúc này, lối ra hành lang cách đó không xa ở phía trước, xuất hiện mấy bóng người vừa vặn cười nói hướng phương hướng cửa chính bệnh viện đi đến. Khoảng cách hơi xa, rất là mơ hồ, nhìn không rõ tướng mạo cụ thể, Lưu Thiên Minh chẳng qua là cảm thấy trong đó có một bóng lưng có vóc người rất giống là tiểu Ngô.