Cảm Nhiễm Thể

Chương 108 : Ảnh hưởng

Edit: _BOSS_ lười "Vả lại, trong văn kiện đã nói rõ, cảnh sát chúng ta chỉ là phối hợp công tác. Ý tứ của phối hợp ngươi có hiểu hay không? Chính là có cũng được mà không có cũng được. Chỉ cần có tiền, người người đều muốn xè tay. Chuyện tốt như thế, làm sao có khả năng phân cho chúng ta đến làm? Đương nhiên là một cước đá văng chúng ta ra xa, chính bọn hắn độc chiếm." Hoàng Hà nhíu mày: "Làm sao, thời điểm như thế này, cho dù là phía trên có chi tiền xuống, chẳng lẽ bọn họ còn dám nuốt làm của riêng hay sao?" "Nuốt làm của riêng vẫn là chưa đến mức." Tề Nguyên Xương chậm rãi lắc đầu: "Đại biểu chuyện thế này chính là thành tích làm việc khi còn tại chức. Hiện tại, virus lây nhiễm đã có dấu hiệu đang lan ra, mội nơi trên toàn quốc, thậm chí rất nhiều nơi trên thế giới đều phát hiện người mang theo virus. Phương pháp xử lý hơi bất cẩn một chút, ngay lập tức sẽ chuyển hóa thành ôn dịch có quy mô lớn. Lại như "hội chứng hô hấp cấp tính nặng" (SARS) rất nhiều năm trước, còn có "virus viêm gan siêu vi B" (Hepatitis B) có thời gian càng sớm hơn một chút. Đương nhiên, hiện tại thủ đoạn phòng dịch phòng bệnh phải tiến bộ hơn trước rất nhiều. Phương pháp cũng càng thêm khoa học. Thế nhưng, tư duy của con người vẫn là không xoay chuyển được ah! Phía trên trả thù lao để ngươi làm việc, cơ hội rất khó gặp được như thế. Chỉ cần có khó khăn liền có thể nói ra, tiền chi không đủ liền lại lần nữa bổ sung. Chỉ cần vất vả một chút, dùng nhiều thời gian một chút, hoàn thành bất cứ thành tích gì đều chính là vang dội. Không cần nói là trong thành phố, cho dù là trong tỉnh, cũng sứt đầu mẻ trán vì chuyện này để chia một chén canh." Hoàng Hà choáng váng: "Chẳng lẽ, bọn họ lại không biết lần này virus lây nhiễm có trình độ nguy hiểm rất cao? Đã chết nhiều người như vậy, đặc biệt là một khi bị lây nhiễm, liền sẽ biến thành loại quái vật đáng sợ đó. Như như không điều động cảnh sát và quân đội, bọn họ làm sao có khả năng để xử lý?" Tề Nguyên Xương thở dài một hơi: "Ngươi chưa từng nghe tới một câu nói sao? Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm. Chỉ cần nắm bắt cơ hội tốt, cho dù chết nhiều thêm mấy người, cũng đáng. Những người kia chính là ôm tâm lý như vậy. Nếu không, lấy quyền lên tiếng của cục trưởng chúng ta, thông qua con đường quân đội phân phối mấy chục vạn viên đạn, cũng không phải việc gì khó." Hoàng Hà cảm giác trái tim của mình đã đập rất nhanh: "Bọn họ thật sự dám làm thế? Những người mang theo virus nếu như chết rồi, sự tình liền không giống. Tốc độ khuếch tán rất nhanh, tình thế sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng." Tề Nguyên Xương ném xuống tàn thuốc trong tay, thở dài: "Những câu nói mà ngươi nói, kỳ thực đều có người phản ánh đến phía trên. Bọn họ cũng đã xem qua video chiến đấu của chúng ta ở phòng xác huyện Liễu Hà. Nói thế nào đây, chỉ cần là người, đều tồn tại tư duy may mắn. Luôn cho rằng sự tình sẽ không phát triển theo phương hướng xấu nhất, luôn cho rằng mình có thể khống chế toàn bộ thế cuộc. Bao gồm chúng ta yêu cầu tăng thêm lượng dự trữ đạn dược cũng là như nhau. Những viên đạn này được vận chuyển ra từ trong xưởng quân sự, cũng là muốn dùng tiền. Nếu như tại phân đoạn này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, phía trên chi cấp một ngàn vạn, thực tế chỉ dùng đi năm trăm vạn, vậy thì mang ý nghĩa quan chức có năng lực xuất sắc, biểu hiện ưu dị. Ha ha, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ và những công chức làm việc đã lấy xuống mặt nạ như chúng ta. Dưới cái nhìn của bọn họ, hết thảy đều đã đủ rồi. Dụng cụ cảnh giới, súng ống đạn dược, xe cộ đều không cần phải mua thêm. Nhưng mà còn chúng ta thì sao? Không nán lại mấy ngày ở vị trí của chúng ta, ai cũng sẽ không biết khó khăn trong đó." Hoàng Hà trầm mặc. Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn phương xa bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ: "Ta sẽ làm chuyện ta nên làm. Chí ít, phải xứng đáng bộ cảnh phục trên người." Tề Nguyên Xương phân biệt rõ mùi khói thuốc đang tan dần ở trong miệng, từ từ nói: "Cũng chỉ có thể như vậy. Nói chung, làm hết sức mình, nghe số trời đi!" ... Ngày thứ hai. Lưu Thiên Minh rất sớm đi tới bệnh viện. Hắn quanh co lòng vòng tìm đủ loại lý do để đi tới đi lui ở trong phòng bệnh. Dù rằng lời nói được nói ra từ trong miệng mỗi người đều không giống nhau, nếu như chắp vá lên tin tức được thu thập từ khắp mọi mặt, cũng có thể biết được chuyện xảy ra vào tối hôm qua. "Nghe nói không, bên phòng bệnh nội khoa không gặp một bệnh nhân vào tối ngày hôm qua. Đúng đấy, cũng không ai biết hắn đi đâu. Lẽ ra là ở lại phòng bệnh săn sóc đặc biệt, lập tức đã không thấy tăm hơi, rất kỳ quái ah!" "Người kia hẳn là cố ý muốn quỵt tiền chữa bệnh đi! Chuyện thế này đã gặp nhiều, hàng năm đều có mấy người. Tháng trước ở tầng 15 có một bệnh nhân, giải phẫu bệnh tim, cần nối mạch máu. Phí giải phẫu hơn tám vạn, hắn nói tiền trên người không đủ, giải phẫu liền không có làm. Đến khi ngày thứ hai bác sĩ đi vào phòng bệnh nhìn xem, người đã đi. Lưu lại tiền thuốc tiêm hơn bốn ngàn đồng lại không có ai trả. Mỗi một người đều cho rằng bệnh viện nhà từ thiện. Cứ theo đà này, còn ai dám mở bệnh viện ah!" "Bệnh nhân kia sẽ không phải đã xảy ra vấn đề gì chứ? Làm sao sớm không đi trễ không đi, cứ cố ý rời khỏi lặng lẽ vào thời điểm bác sĩ và hộ sĩ đều đi xuống lầu? Hắn đại khái đã sớm có kế hoạch đi?" Hộ sĩ và bệnh nhân đều là nói thế, đều là suy đoán phải chăng chính Dương Không Sơn đã lén lút chạy ra ngoài. Sau khi gia thuộc của hắn đi đến vào tối hôm qua, lại tranh thủ về nhà tìm người. Sáng sớm hôm nay liền đi đến bệnh viện, nói là Dương Không Sơn không có ở trong nhà. Đối với chuyện thế này, bác sĩ trưởng cũng vô phương trả lời. Gia thuộc lại ầm ĩ ở khu nằm viện, nói là bệnh viện đã làm mất người. Bất đắc dĩ, bác sĩ chỉ có thể báo cảnh sát. Thấy cảnh này, Lưu Thiên Minh không khỏi hơi có xúc động. Dương Không Sơn khẳng định là chết rồi. Tống Gia Hào cắt xuống đầu của hắn, đại não cũng bị làm thành lát cắt. Không biết vì sao, Lưu Thiên Minh bỗng nhiên cảm thấy có chút bàng hoàng. Hắn cảm thấy, bản thân hẳn là đúng. Đặc biệt là tại ngày hôm qua, khi thương lượng đối sách với Tống Gia Hào ở trong phòng làm việc của Viện trưởng, bản thân cân nhắc vấn đề chỉ là Dương Không Sơn phải chăng biến dị. Hắn bị lây nhiễm, hình thức virus có bất đồng với mình, chỉ có khả năng biến thành loại hình hành thi như bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh. Nếu như chậm trễ xử lý hắn, hậu quả quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng, bây giờ lại nhìn đến dáng vẻ hết sức lo lắng trên gương mặt của gia thuộc Dương Không Sơn, Lưu Thiên Minh lại cảm thấy mình tựa hồ đã nghĩ đến vấn đề quá mức đơn giản. Lây nhiễm thì lây nhiễm, vào lúc đó Dương Không Sơn dù sao vẫn chưa có biến dị. Từ góc nhìn của đạo đức và pháp luật, hắn vẫn còn là nhân loại. Chỉ cần là người sống sờ sờ, bản thân liền không có quyền lực để quyết định sự sống chết của hắn. Hai loại quan điểm va chạm kịch liệt ở trong đầu của hắn, đều có bộ phận chính xác và sai lầm. Nhìn phòng bệnh hò hét loạn lên, Lưu Thiên Minh chỉ có thể lắc lắc đầu, xoay người đi xuống thang lầu. Trong phòng làm việc không có ai, Lưu Thiên Minh tiện tay mở máy tính. Máy tính công tác trong bệnh viện đã cũ kỹ, tốc độ khởi động máy rất chậm. Nhìn trên màn ảnh đang chậm rãi khởi động đủ loại trình tự, Lưu Thiên Minh bỗng nhiên sản sinh sự lo âu không nói ra được. Trên trang web se.360 nhảy ra một đống quảng cáo. Lưu Thiên Minh không có hứng thú tìm kiếm thứ mà chính mình cần từ trong một đống lớn tin tức giải trí. Hắn mở tin tức baidu, ngón tay vô ý thức trượt con chuột, nhìn thấy đủ loại tin tức thời sự. 《 Khu vực Tây Phi có virus tàn phá, đã tạo thành nhiều người tử vong 》 《 Học sinh vũ trang Afghanistan đối lập với quân chính phủ, khu vực ngừng bắn xuất hiện dấu hiệu bệnh dịch tập kích có quy mô lớn》 《Khu vực Trung Đông lại lần nữa bạo phát một vòng mới lây nhiễm sốt xuất huyết, nguyên thủ nhiều nước đang khẩn cấp bàn bạc công việc tương quan 》 Điều mục tương tự còn có rất nhiều, đều là liên quan tới lan truyền bệnh tật và ôn dịch. Lưu Thiên Minh liền tiện tay mở ra một điều mục tin tức trong đó, trước mắt tức khắc xuất hiện văn tự nhìn thấy mà giật mình. "Lần này tình hình bệnh dịch là virus lây nhiễm có quy mô lớn nhất từ trước tới nay ở khu vực Tây Phi. Đã hết ngày gửi bản thảo đi, tổ chức vệ sinh thế giới đã có báo cáo tình hình bệnh dịch liên quan tới khu vực Tây Phi, tình hình bệnh dịch của các quốc gia như Guinea, Liberia, Sierra Leona, Mali đã chẩn đoán chính xác. Trong đó, Sierra Leona và Nigeria có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất. Ca bệnh có khả năng lây nhiễm hư hư thực thực, chẩn đoán chính xác nhiều đến 18000 ca. Trong đó 7329 ca đã tử vong, nhân số lây nhiễm ở khu vực lân cận đã vượt qua năm vạn người. Từ tuần trước đến nay, nhân số tử vong đã có xu thế tăng lên rõ ràng, mấy tổ chức quốc tế và cơ cấu viện trợ, kể cả các đơn vị như trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh Hoa Kỳ (Centers for Disease Control and Prevention - CDC), cộng đồng kinh tế Tây Phi (Economic Community of West African States - ECOWAS) và Ủy ban châu Âu (European Commission - EC), đang đầu nhập nhân lực, vật lực để dự định giảm tốc độ tình hình bệnh dịch. Mặt khác, cơ cấu viện trợ nhân đạo như bác sĩ không biên giới (Medecins Sans Frontiers - MSF), Ủy ban Chữ thập đỏ quốc tế (International Committee of the Red Cross - CICR), Trăng lưỡi liềm đỏ quốc tế (Red Crescent Societies - IFRC) đã đưa vật tư đến nơi. Quan chức bản địa đã đo lường, lần này tình hình bệnh dịch có nhân số tử vong và mức bạo phát lây nhiễm đều đạt đến mức cao nhất trong lịch sử, đồng thời vẫn nằm ở trong trạng thái chuyển biến xấu..." Phía sau có người vỗ vỗ bả vai của Lưu Thiên Minh. Hắn theo bản năng tắt trang web, xoay người, đúng lúc phát hiện một hộ sĩ quen biết trong phòng ban. "Oh! Lưu bác sĩ, ngươi làm sao lại ở đây ah?" Hộ sĩ đó hiển nhiên rất là kinh ngạc đối với hành vi của Lưu Thiên Minh ngốc ở trong phòng làm việc: "Làm sao, ngươi không có đi bên cao ốc hành chính ah?" Cao ốc hành chính ngay ở bên cạnh cao ốc bệnh viện, là vị trí xử lý lãnh đạo và cơ quan bệnh viện. Lưu Thiên Minh rất là bất ngờ: "Làm sao, bên cao ốc hành chính có tin gì mới sao?" Hộ sĩ nở nụ cười: "Xem ra ngươi còn thật sự không biết. Ngươi cũng nên đi qua nhìn xem, Vương phó viện trưởng và Tống viện trưởng đang ầm ĩ lên. Thật sự có rất nhiều người vây quanh ở đó." Nhìn hộ sĩ vẫn luôn quan sát trên người mình, Lưu Thiên Minh bỗng nhiên minh bạch suy nghĩ trong lòng đối phương. Sau khi Tống Gia Hào tiền nhiệm, bản thân lại là người thứ nhất ở trong hết thảy bác sĩ thực tập bị chuyển thành biên chế chính thức. Bởi vậy, rất nhiều người đều cảm thấy mình là dòng chính của Viện trưởng Tống Gia Hào. Nói tới, bọn họ có ý nghĩ thế này ngược lại cũng không đáng trách gì cả. Dù sao, biên chế công chức chính thức của bệnh viện rất quý giá, người bình thường căn bản không có khả năng đạt được. Tống Gia Hào và Vương Ấn Giang đang ầm ĩ lên? Trong đầu của Lưu Thiên Minh không khỏi nhớ tới những câu nói nghe được ở bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng. Xác thực là nên đi qua nhìn xem. ... Lối vào cao ốc hành chính đã bu đầy người. Toàn bộ đều là bác sĩ, hộ sĩ, cùng với công chức trong bệnh viện. Phó viện trưởng Vương Ấn Giang khá là tức giận nhìn khoa trưởng tài vụ Bành Quang, người sau nửa cúi đầu, một bộ dáng chột dạ. Đối với Tống Gia Hào có cách làm rút ra toàn bộ vốn lưu động trong bệnh viện, Vương Ấn Giang phi thường bất mãn. Số tiền đó theo kế hoạch nguyên bản của hắn là có công dụng khác. Nói tới, Tống Gia Hào là tân nhiệm Viện trưởng rất khôn khéo. Hắn không có thông qua Bành Quang, trực tiếp liền xử lý đi tài chính, trên danh nghĩa cũng không xoi mói ra sai lầm gì. Đối với chuyện này, Vương Ấn Giang khịt mũi coi thường. Khuếch trương công cuộc chi viện Địa Châu chữa bệnh, nói thật sự rất êm tai ah. Tình huống thực tế khẳng định là không phải như vậy. Dựa theo kinh nghiệm thuở xưa, số tiền này nếu như có một nửa chân chính dùng ở phương diện công trình là tốt lắm rồi. Số còn lại, chẳng lẽ không phải lấy đủ loại danh mục để nhét vào túi tiền của chính hắn? Ngươi muốn nắm tiền, đương nhiên không có vấn đề. Thế nhưng, dáng ăn của ngươi cũng không tránh khỏi quá khó coi.