Cảm Nhiễm Thể

Chương 105 : Giải phẫu ----o0o----

Edit: _BOSS_ lười Bộ công trình không có ai, chỉ có thể gọi điện thoại cho công ty điện lực để tới đây sửa chữa. Đây là tư duy logic rất bình thường, không ai cảm thấy có gì không đúng. Huống hồ, Tống Gia Hào vẫn là tân nhiệm Viện trưởng. Sau khi hắn tiền nhiệm, cũng là lần đầu tiên gặp phải vấn đề này. Không ai sẽ hoài nghi giữa nhân viên của bộ công trình đi ra ngoài tham gia hoạt động công hội và phích cắm bị trộm lại có liên quan gì. Bởi vì, vế sau có số lần phát sinh thực sự quá nhiều. Nhân viên sửa chữa của công ty điện lực chỉ có thể mang theo công cụ sửa chữa cơ sở nhất. Bọn họ sẽ không mang theo linh kiện đặc thù như phích cắm dự phòng. Nguyên nhân rất đơn giản, trong tình huống bình thường, phần lớn vấn đề báo sửa chữa đều phát sinh ở trong nhà thị dân phổ thông. Chỗ như bệnh viện đều có nhân viên công trình của chính mình. Bởi vậy, sau khi kiểm tra phát hiện mình không có mang theo linh kiện, chỉ có thể trở về công ty để lấy. Bác sĩ trực ban chỉ biết bị cúp điện liền phải báo sửa chữa, lại không biết vấn đề được dẫn đến từ chỗ phích cắm bị trộm. Tại phân đoạn này, tập thể nhân viên của bộ công trình đi ra ngoài, là nhân tố cực kì trọng yếu. Trong quầy tiếp tân bên ngoài phòng bệnh săn sóc đặc biệt lại không có ai. Xe của bộ hậu cần chứa đầy hộp sữa và hoa quả đã lái đến dưới lầu. Hiện tại là 8 giờ 3 phút tối, ngoại trừ nhân viên trực đêm, trong bệnh viện khá là quạnh quẽ so với ban ngày. Đồ vật quá nhiều, ngoại trừ phòng khám bệnh, tất cả bác sĩ hộ sĩ bên khu nội trú đều đi xuống hỗ trợ. Đương nhiên, thời gian bọn họ rời khỏi sẽ không quá lâu, tối đa cũng chính là khoảng năm phút. Dương Không Sơn nằm ở trên giường của phòng bệnh săn sóc đặc biệt, không hề có tri giác. Lưu Thiên Minh nắm lấy bờ vai của hắn, Tống Gia Hào nắm chặt đôi chân của hắn, hai người đồng thời phát lực, hai bên trái phải ôm Dương Không Sơn lên xe ba gác y tế sớm đã được chuẩn bị tốt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trên con mắt phía trên khẩu trang đôi bên, đều nhìn thấy ánh mắt khẩn trương. Bận rộn cả ban ngày, toàn bộ kế hoạch và động tác, đều chỉ là vì kẽ hở mấy phút đồng hồ này. Một giây cũng không có do dự, trực tiếp đẩy xe, đẩy tới thang máy cao ốc bệnh viện. Lưu Thiên Minh làm việc phi thường cẩn thận. Hắn đem quần áo và giầy của Dương Không Sơn đặt ở bên giường đều nhét lên xe, lại bày ra tình trạng chăn được vén lên từ bên trong. Khi từ trong thang lầu bước nhanh qua, Lưu Thiên Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn camera quan sát nằm ở ngay phía trên đỉnh đầu. Đèn chỉ thị màu đỏ vẫn như cũ duy trì trạng thái tắt. Việc này đã chứng tỏ điện lực còn chưa khôi phục, cho đến trước mắt, còn rất an toàn. Tống Gia Hào đẩy xe ba gác y tế đi vào thang máy, trong nháy mắt cánh cửa khép lại, bắp thịt căng thẳng toàn thân hắn liền tức khắc thả lỏng xuống, không tự chủ được thở một hơi. Thời điểm nguy hiểm nhất đã qua. Trong đó, phân đoạn không thể không chế nhất, chính là bác sĩ trực ban, còn có hộ sĩ của phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Tống Gia Hào lại không có tự tin xác nhận trăm phần trăm tất cả bọn họ đều sẽ đi xuống lầu khuân đồ. Hắn chỉ có thể dựa theo hoạt động lẽ thường, để lái xe đi ra ngoài mua vật phẩm thăm hỏi phải tận hết sức quay về trễ một chút. Cứ thế, tài xế bộ hậu cần nhất định sẽ gọi điện thoại cho khu nội trú, yêu cầu phái người đi xuống lầu hỗ trợ. Phi thường may mắn, xuất hiện tình huống tốt nhất trong dự tính. Thang máy đến lầu một, cửa thang máy từ từ kéo ra hai bên. Lưu Thiên Minh trực tiếp vác lên Dương Không Sơn hôn mê bất tỉnh từ trên xe ba gác, chạy tới cầu thang thông tới phòng tạp vật. Tống Gia Hào liền nhanh chóng đi ra từ phía sau xe đẩy, đặt xe ở bên phải đại sảnh. Vào ban ngày, nơi đó đã có ba chiếc xe đồng dạng. Nơi đây vốn là một điểm tập trung xe y tế lâm thời, mỗi một phân đoạn Tống Gia Hào đều suy xét phi thường rõ ràng. Lưu Thiên Minh có sức lực rất lớn, đối với hắn mà nói chút trọng lượng của Dương Không Sơn lại không đáng kể chút nào. Lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tạp vật, khi mở ra cửa sắt nhỏ, tiến vào tầng hầm, Lưu Thiên Minh cảm thấy trái tim đập thật nhanh rốt cục đã chậm lại, trên mặt lại lộ rõ thần sắc như trút được gánh nặng. Mở ra cửa chống trộm của tầng hầm, Tống Gia Hào cởi đi áo blouse trắng trên người. Hắn cùng một chỗ giúp đỡ Lưu Thiên Minh, đặt Dương Không Sơn nằm ở trên bàn làm việc. Tiếp đó, theo trình tự cởi bỏ áo và quần của hắn, lộ ra thân thể trần trụi bắp thịt rắn chắc. Tống Gia Hào cầm lấy một ống tiêm cỡ lớn từ trên cái kệ bên cạnh, kim tiêm thô to đâm vào cánh tay phải của Dương Không Sơn, rút ra tràn đầy một ống máu. Ngay khi chế tác mẫu máu, Tống Gia Hào bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một câu đối với Lưu Thiên Minh: "Ngươi xác định, hắn thật sự sẽ biến dị?" Lưu Thiên Minh có biểu hiện nghiêm túc gật gật đầu. Hắn biết rõ mình đang làm gì. Tống Gia Hào không nói nữa. Hắn bỏ xuống mẫu máu trong tay, đi tới, cầm lấy tạp dề y tế bằng plastic ở mặt bên tủ âm tường, đeo kính bảo hộ mắt, lại lấy ra một thanh dao giải phẫu từ trong khay bằng sứ màu trắng. Khi hắn làm những chuyện này, Lưu Thiên Minh đã đè lại bờ vai của Dương Không Sơn, dùng túi da và kẹp thép đã được chuẩn bị tốt vào trước đó, vững vàng trói lại tứ chi, phần eo, cổ của hắn. Đặc biệt là cổ, hắn trực tiếp trói lên mấy vòng dây cao su rắn chắc. Những sợi dây lõm vào da thịt thật sâu, ở trên cổ của Dương Không Sơn hình thành một sợi đen. Trói buộc có mức độ như thế này, đủ để khiến cho người bình thường nghẹt thở mà chết ở trong mấy giây ngắn ngủi. Trên gương mặt bình tĩnh của Dương Không Sơn lại chẳng hề có chút biến hóa. Hắn dường như chẳng qua là ngủ say, nằm không nhúc nhích ở nơi đó. Tống Gia Hào dùng ngón tay đeo găng tay cao su lướt qua ở mặt ngoài thân thể Dương Không Sơn. Ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến mà nhìn Lưu Thiên Minh. Mặc dù sự tình đã đến bước này, thế nhưng ở trong lòng của hắn, lại còn có một chút không khẳng định. Lưu Thiên Minh xem hiểu sự nghi hoặc trong ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi không hạ thủ được, liền để ta tới." Tống Gia Hào không có tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Hắn cúi đầu, nhìn chăm chăm Dương Không Sơn rơi vào hôn mê. Ở trên vai trái của hắn, có một dấu vết rõ ràng. Nguyên lai diện tích vết thương cũng không lớn, có thể nhìn thấy vết gặm cắn mơ nhạt. Nơi đó đã sinh mủ, có dấu hiệu bôi qua thuốc bột, bị lau chùi qua thuốc bôi loại cồn iốt. Vết thương nằm ở hạch tâm có màu sắc phát đen, bắp thịt lại không có thối rữa, ở dưới ngọn đèn phản xạ đến ánh sáng lộng lẫy cực kỳ quái dị. Tống Gia Hào hai tay hơi có chút run rẩy. Hắn hít một hơi thật sâu, dao giải phẫu sắc bén nhắm ngay cổ trái của Dương Không Sơn, dùng sức cắt xuống. Trong nháy mắt lưỡi dao bằng kim loại bóng loáng đã bị lớp da và bắp thịt nuốt hết, mảnh lớn dòng máu màu đỏ sậm dọc theo thân dao trào ra điên cuồng. Lưu Thiên Minh cầm lấy cục bông y tế đã được chuẩn bị tốt chặt chẽ bịt lại vết thương. Trước đó dây cao su màu đen trói lại cổ đã phát huy tác dụng, máu chảy ra từ trong vết thương cũng không nhiều, rất nhanh liền bị ngừng lại. Lớp da và bắp thịt rất nhanh bị cắt ra, Tống Gia Hào không nói tiếng nào tiếp tục bắt tay cắt gân bắp thịt khống chế chuyển động của cái cổ. Bất quá nửa phút, tất cả dây chằng tiếp nối đầu và vai của Dương Không Sơn đều bị cắt đứt. Bắt đầu từ vết cắt mặt bên phần cổ, xoay tròn một vòng, dao giải phẫu xoay hướng phía dưới cổ họng của hắn, cắt ra một đường máu hình chữ "T". Lưu Thiên Minh cầm lấy máy cắt kim loại y tế cỡ nhỏ đặt ở trên bàn làm việc, lặng lẽ đưa tới. Tống Gia Hào liếc mắt nhìn hắn, không có đưa tay đón lấy, trực tiếp dùng dao giải phẫu cắt xuống bộ vị tiếp nối mặt bên cột sống của Dương Không Sơn. Chỉ có kỹ thuật mổ thô, mới sẽ làm ra động tác dã man dùng dao cắt ra khúc xương. Tống Gia Hào vẫn cho rằng, ngoại trừ cắt tay chân, cùng với giải phẫu khoa ngoại thần kinh não mới nhất định phải dùng đến máy cắt kim loại y tế, đối phó những bộ vị khác của thân thể, đặc biệt là khớp xương, căn bản không cần phiền toái như vậy. Đây là sự tôn nghiêm và ngạo mạn của người học y, cũng là mấu chốt về bản lĩnh kiến thức giải phẫu cơ bản phải chăng vững chắc. Cả cái đầu đã hoàn toàn tách ra với thân thể. Lưu Thiên Minh hai tay ôm đầu của Dương Không Sơn, kéo đến phía sau, tiếp đó nhanh chóng dùng bông y tế nhét vào trung ương cột sống chỗ vết cắt. Làm xong chuyện này, trên gương mặt của hắn lộ rõ nét mặt phi thường thận trọng. Lưu Thiên Minh đem đầu của Dương Không Sơn ngửa mặt về phía trước, ở chỗ cái trán kéo lên băng dán thật dày, cố định ở trên bàn làm việc. Trong tường kép truyền đến tiếng va chạm nặng nề. Bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh ngửi đến mùi máu, đã không kiềm chế nổi. Tống Gia Hào và Lưu Thiên Minh chuyển dời thân thể Dương Không Sơn từ trên bàn làm việc. Bờ vai hướng về vị trí dùng gạch nhét chặt ở phần đáy tường kép. Lưu Thiên Minh nửa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rút đi từng viên gạch một, Tống Gia Hào khom người, đôi tay nắm lấy đôi chân của Dương Không Sơn, con mắt mật thiết nhìn chăm chăm động tác của Lưu Thiên Minh, cũng không dám thở mạnh. Viên gạch càng ngày càng ít, cửa động không ngừng mở rộng. Từ vị trí Tống Gia Hào nhìn sang, có thể nhìn thấy bước chân đi tới đi lui của bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh. Chúng nó rất gấp, muốn đạt được đồ ăn không thể chờ đợi được nữa. Lưu Thiên Minh tóm lấy chỗ nách thân thể Dương Không Sơn, lôi kéo nhét cả bờ vai vào trong cửa động. Một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức cướp đi toàn bộ thân thể từ trong tay hắn. Tống Gia Hào chỉ cảm thấy hai tay trượt đi, Dương Không Sơn hai chân đã thoát ly khống chế, bị trực tiếp kéo vào bên trong tường kép. Vào ban ngày thương lượng ở trong phòng làm việc, Lưu Thiên Minh đã đạt thành nhất trí với Tống Gia Hào: Nhất định phải xử lý đi Dương Không Sơn tại trước khi hắn biến dị. Nói thế, thân thể Dương Không Sơn có thể bị bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh thôn phệ, không cần phải lo lắng bị người phát hiện. Trong quá trình này, nhân tố then chốt nhất chính là thời gian. Một khi Dương Không Sơn sớm sản sinh biến dị, thì bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh sẽ không đem hắn cho rằng đồ ăn. Bởi vậy, một khi tiến vào vào trong tầng hầm, nhất định phải đầu tiên cắt xuống đầu của Dương Không Sơn. Bà Trần chính là ví dụ sống sờ sờ. Thân thể của nàng đã tử vong, đầu lại bảo tồn hoàn hảo. Chính vì thế, nàng mới biến thành hành thi. Dùng gạch lấp lại cửa động trên tường kép, Lưu Thiên Minh và Tống Gia Hào đi tới phía trước bàn làm việc, sốt sắng mà nhìn chăm chăm đầu của Dương Không Sơn. Tống Gia Hào liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian là 8 giờ 47 phút tối. Lặng lẽ chờ đợi. Vẫn không có thay đổi. Từ khi cắt xuống đầu của Dương Không Sơn, tay phải của Tống Gia Hào vẫn còn đang phát run. Hiện tại, loại dấu hiệu này đã lan ra đến toàn thân. Hắn cảm thấy rất lạnh, phạm vi run rẩy càng lúc càng lớn, hầu như vô phương khống chế. Giết chết một người sống sờ sờ, cùng tiêu diệt một con hành thi vốn có lực uy hiếp, là hai loại khái niệm tuyệt nhiên bất đồng. Cái trước là phạm tội, cái sau lại là cứu giúp càng nhiều người. Tống Gia Hào không biết mình có làm sai hay không? Đối với chuyện phán định mình phải chăng có tội, hắn lại chẳng hề có quyền phát ngôn. Hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là dùng ánh mắt đợi chờ nhìn Lưu Thiên Minh. "Phán đoán của ngươi, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Tống Gia Hào dùng sức nuốt nước bọt, âm thanh trở nên có chút khàn khàn: "Ngươi có tính sai hay không? Hắn, hắn căn bản cũng không có bị lây nhiễm, cũng không có biến dị? Chúng ta, vừa mới giết chết một người?"