Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 22
Giờ phút này Nghiêm Thấm Huyên mới thấy được cửa ải khó nhất khi bước vào cuộc sống hôn nhân tương lai.
Huống chi tham gia cùng không phải là người đàn ông của mình, mà lại là cô bé mười tuổi ngay bên cạnh.
“Chị Thấm Huyên, em muốn ăn kem, ăn kem ~~~” Trần Hi San ôm hông của cô, mở to đôi mắt tròn to mím môi làm vẻ đáng thương nhìn cô.
Cả người Nghiêm Thấm Huyên đổ mồ hôi lạnh vuốt đầu tiểu công chúa, nhìn sang người bên cạnh mặt không chút thay đổi, Phùng Khanh đang ung dung thong thả dùng bữa trưa.
Trần Uyên Sam rất đúng mực nhờ cô đưa Phùng Khanh cùng với Hi San đi xem triển lãm tranh, cô biết anh là vì muốn cô có thể gần gũi hơn với bà, trong lòng mặc dù có chút thấp thỏm, thế nhưng vẫn đồng ý với anh.
Bây giờ mặc dù Phùng Khanh đang trầm mặc, thế nhưng trên mặt đã rành rành mấy chữ “Cô sao lại cho con bé ăn lung tung, không biết răng con bé hiện tại như thế nào sao?“. Mà tiểu công chúa ở trong ngực còn tưởng rằng cô có thể bảo bọc mình để mình có thể ăn đồ ngọt trước mặt Phùng Khanh.
Tiểu công chúa. . . . . . . . . . . . Bây giờ thân chị còn lo chưa xong, làm sao có thể bảo vệ em được!
Nghiêm Thấm Huyên thở dài, vuốt tóc Trần Hi San, chậm rãi dụ dỗ cô bé, “Hi San ngoan, chờ răng em khỏe trở lại chị sẽ mua cho em kem mà em thích ăn nhất, có được không? Hi San nhà chúng ta là tiểu công chúa ngoan mà đúng không?”
Bạn nhỏ Trần Hi San vốn đang muốn ăn kem, nghe thấy lời dỗ ngon ngọt của Nghiêm Thấm Huyên, hơn nữa câu cuối cùng đã dụ dỗ thành công tiểu công chúa, cô bé chép chép miệng, không còn náo loạn nữa.
Nghiêm Thấm Huyên thở phào nhẹ nhõm, giúp cô bé lấy đồ ăn, xoay người sang chỗ khác hỏi Phùng Khanh, “Bác gái, bác cảm thấy đồ ăn ở đây như thế nào ạ?”
Phùng Khanh khẽ gật đầu với cô, “Tạm được.”
Nghiêm Thấm Huyên vuốt vuốt trái tim bé nhỏ của mình, trong long cảm thấy may mắn khi đưa Phùng Khanh đến đúng chỗ, nhà này Nhật này cô đặc biệt yêu thích, món ăn được chế biến hết sức công phu, giá tiền cũng là đắt số một số hai ở Tokyo này.
Dùng bữa trưa xong, ba người đi ra khỏi nhà hàng, lúc này thuộc hạ mà Trần Uyên Sam phái theo để bảo vệ cho bọn họ lái xe tới, thẳng tiến tới viện bảo tang mĩ thuật.
Nghiêm Thấm Huyên ôm tiểu công chúa ngồi ở ghế sau, nhìn Phùng Khanh ngồi ở ghế phụ lái, trong lòng tràn đầy kính sợ cùng với khâm phục.
Từ khi Phùng Khanh đi chung với cô đến tận bây giờ, chỉ mới nói đúng mười câu, bất kỳ tâm tình gì cũng không làm cho vẻ mặt của bà thay đổi, luôn luôn là khí chất quý phái sang trọng, rốt cuộc đã được giáo dục tốt đến chừng nào mới có thể tạo ra con người như vậy chứ.
Chỉ chớp mắt xe đã đến viện bảo tàng mĩ thuật, Phùng Khanh hình như là có giao tình tốt với ông chủ ở đây, sau khi xuống xe có một người đàn ông trung niên đi tới lịch sự bắt tay hàn huyên với bà, Phùng Khanh có vẻ rất quen thuộc với nơi này một đường đi vào mà không cần ai hướng dẫn.
Mặc dù bình thường công chúa nhỏ luôn luôn tràn trề sinh lực không hề e dè điều gì, nhưng đã đến nơi này thì cũng phải nhã nhặn để có biểu hiện của con nhà gia giáo, Nghiêm Thấm dắt tay Trần Hi San đang cố che giấu vẻ buồn chán của mình, theo Phùng Khanh đi vào phía trong.
>>>>>>
Phùng Khanh không nói được lời nào chăm chú nhìn tranh vẽ cả một buổi chiều, Nghiêm Thấm Huyên dắt tiểu công chúa đứng ở một bên đi theo hầu bà, nhìn bà nghiêm túc thưởng thức, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhan sắc của Phùng Khanh không được tính là quá xuất sắc, nhưng là khí chất lành lạnh cao quý thật làm cho người khác khó có thể dời mắt, Nghiêm Thấm Huyên kinh ngạc đánh giá, vẫn cảm thấy diện mạo của bà và Trần Uyên Sam không hề có một nét giống nhau.
Sắp ngơ ngẩn đến nơi, đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lung từ bên cạnh vang đến.
“Cô cảm thấy bức họa này như thế nào?”
Nghiêm Thấm Huyên còn chưa kịp hoàn hồn lại, thấy Phùng Khanh đang nghiêng người sang nhìn cô, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bức họa ngay trước mắt.
Đây là một tác phẩm Thủy Mặc của Mặc Lan, cô không rành về hội họa chứ đừng nói đến việc đánh giá bức tranh này, nhìn một hồi lâu thấp thỏm nói với Phùng Khanh.
“Bác gái, cháu không am hiểu về hội họa, nghệ thuật giám định và tài năng thưởng thức thực sự làm cho bác phải chê cười. Mặc dù hoàn toàn không có tư cách đánh giá tác phẩm của đại họa sĩ, nhưng cháu cũng có một ít kiến thức.”
Phùng Khanh nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
“Trước kia khi còn học đại học cháu có đọc qua một quyển sách, vai nam chính là hoạ sĩ, hắn đã dùng một câu thơ để đánh giá về Mặc Lan, câu thơ này bây giờ cháu vẫn còn nhớ.” Lá gan tăng lên, con mắt lóe sáng nhìn về phía Phùng Khanh, “Ma cật viết sắc thanh vi, đã ngắm đào tạ chi phiên vậy.” (Đây là lời Lục Thời Ung viết trong Thi Kính Tống Luận, Ma Cật tên thật là Vương Duy, tự là Ma Cật)
Phùng Khanh nghe cô nói xong, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhàn nhạt, Nghiêm Thấm Huyên cười cười, nói tiếp, “Bác gái, mỗi hoạ sĩ đều có những phong cách khác nhau, chỉ là cháu không nhìn ra loại cảm giác đó ở trong bức họa này.”
“Ừ.” Ánh mắt Phùng Khanh nhìn cô càng sâu thêm, không hề có đánh giá gì, cất bước đi ra khỏi viện bảo tàng.
Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên lo lắng, người đổ đầy mồ hôi, không biết mình ở trước mặt Phùng Khanh có nói được trúng ý của bà không.
Buổi tối Trần Uyên Sam về nhà, mới vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ nhà bếp, Trần Hi San vui vẻ chạy đến cửa nghênh đón anh, lè lưỡi mặt diendanlequy:don quỷ với anh, “Anh, chị Thấm Huyên đang làm rất nhiều món ăn ngon, còn có cả bánh bích quy mà em thích ăn nhất nữa!!”
Anh nới lỏng cà vạt ra, ôm lấy tiểu công chúa chơi đùa một hồi rồi thả xuống, xoay người sang bên trái đi tới phòng bếp, đập vào mắt chính là Nghiêm Thấm Huyên đeo tạp dề màu hồng đang nhón chân lên lau bếp gas.
Trong căn hộ của Trần Uyên Sam bình thường chỉ có một mình anh, trừ Chủ nhật sẽ có người giúp việc tới quét dọn đúng giờ, thì căn bản cũng không có ai tới chơi.
Giờ phút này đêm khuya thanh vắng, anh làm việc vất vả về đến nhà, lại có bạn gái yêu quý đón tiếp, thậm chí còn tự tay làm một bàn đầy món ăn thơm phức chờ anh về.
Quanh năm suốt tháng trong căn nhà cô tịch này, tựa như cuộc sống chỉ có hai màu trắng đen xen kẽ của anh, đột nhiên lại có những sắc màu ấm áp quét tới, dịu dàng len lỏi vào cuộc sống của anh.
Anh không nói một lời nhìn cô hồi lâu, xoay người lại cởi áo khoác liền nhìn thấy Phùng Khanh đang ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa nhàn nhạt nhìn anh.
“Dì Khanh, triển lãm tranh như thế nào?” Hắn đi tới bên cạnh Phùng Khanh, ngồi xuống.
“Cũng được.” Phùng Khanh uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
Trần Uyên Sam nghe được thâm ý trong lời nói của bà, trong lòng chỉ cảm thấy thật sự là đã tìm được một báu vật, cô bé kiểu cách kiêu kì của anh coi như cũng có chút tài mọn.
Cuối cùng nữ đầu bếp cũng đi ra ngoài, cầm bát đũa chào hỏi mọi người tới đây ăn bữa tối.
Lúc này Trần Uyên Sam đã thay quần áo ở nhà, đi tới phía sau lưng cô, tỉ mỉ thay cô cởi tạp dề xuống, Nghiêm Thấm Huyên thả bát đũa xuống quay đầu lại mỉm cười với anh, lúc này chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Hi San nhún nhảy hào hứng chạy tới mở cửa.
“Ba ~!” Tiểu công chúa chợt mừng rỡ kêu lên, Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy hai chữ đó thì sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên chắp hai tay ra sau lưng đứng ở trước cửa nhà.
Hú Hú, chương sau ba của anh Sam xuất hiện rồi!!!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
69 chương
142 chương
81 chương
75 chương
62 chương