Bưng một bát canh thịt dê ích khí bổ máu nóng hổi mới nấu xong, cô do dự suy tính có nên gõ cửa hay không . Đều do anh hai, ngày hôm qua giống như mãnh hổ áp chế cô, càng không thể thu thập, dây dưa cô một ngày rưỡi đêm còn chưa thoả mãn, cho tới sáng sớm hôm nay do chính cô cầu xin tha thứ mới rốt cuộc chịu lui ra ngoài. Mà cô lại càng không có tiền đồ, chỉ một ánh mắt một cái mỉm cười của anh hai cũng làm cho cô binh bại tướng đổ, chỉ có thể làm theo ý của anh, cùng anh triền miên, lăn lăn lộn lộn. Vừa nghĩ tới dục vọng cuồng phóng ngày hôm qua, làm xong trên giường, còn thử làm trên tường. . . . . . Làm trước mặt rồi còn lật qua làm phía sau. Cả người cô chỉ có thể nằm trên thớt, cô là cá thịt, mặc anh ăn. . . . . . Cuối cùng khi loáng thoáng tỉnh lại đã là hoàng hôn, mở mắt ra thấy anh hai còn yên tỉnh ngủ ở bên cạnh cô, tay để ở eo cô vẫn không nhúc nhích, kiên đĩnh nóng bỏng vẫn như cũ vững vàng trú đóng ở trong mật huyệt ươn ướt dịu dàng của cô. Thấy cô tỉnh lại, lại bắt đầu từ từ cứng rắn thũng trướng, từ từ luật động, rong ruỗi thật nhanh, chất lỏng vẩy ra, liên tiếp đạt cao triều. . . . . Ai ai, không muốn nha, cô vỗ vỗ khuôn mặt nở nụ cười đỏ bừng. Những tình tiết mắc cỡ này còn nhớ tới làm gì a, cô nên nghĩ chính là cậu nhỏ Tần Nhật Sơ của cô —— người vì cô không màng đến an toàn sinh mạng liều chết lên núi. Ngày hôm qua khi chân chính tỉnh lại, màn đêm đã phủ xuống, mà cô cũng ở trong lời nhu tình đường mật cùng thế công cuồng dã dưới thân thể của anh hai đã sớm đem chuyện Tần Nhật Sơ bị thương quăng ra ngoài chín tầng mây. Lúc sáng nay Dương Chi Hồng giống như lơ đãng nhắc nhở, cô mới nhớ tới trên thế giới còn có một người vì cô bây giờ còn nằm ở trên giường không thể động đậy. Trong lòng vạn phần xấu hổ, hết sức khẩn cấp chạy đến phòng bếp đem một nồi canh thịt dê mỹ vị múc ra một tô đầy, đi tới trước cửa phòng rồi nhưng lại không có dũng khí gõ cửa . "Kẹo bông, em đang làm gì ở đây vậy ?" Lăng Thịnh đột nhiên từ phía sau xông ra, bàn tay vỗ mạnh xuống vai của cô. Cô bị kinh sợ, đôi tay mềm nhũn, mắt thấy một tô canh tràn đầy sắp nghiêng đổ xuống, Lăng Thịnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, tô canh vững vàng rơi vào trong tay của anh ta . Còn chưa hoàn hồn, cô cả giận nói: "Anh làm gì đấy? Hả Lăng Thịnh?" Lăng Thịnh ngửi tô canh trong tay cô, cười hì hì nói: "Cái gì vậy? Thơm như vậy, để cho anh nếm thử một chút. . . . . ." "Đi. . . . . ." Cô đánh rơi bàn tay đang lén lút mò tới tô canh, "Anh cũng không sợ bỏng chết sao!" Nhận lấy tô canh trong tay Lăng Thịnh, xác định không có rơi vãi ra một giọt mới yên lòng, trước mặt hồ ly tham ăn nói: "Không cần nghĩ tới nó nữa, đây là cho cậu nhỏ, anh ấy bị thương, cần bổ máu." Lăng Thịnh đáng thương ôm lấy trái tim, "Anh cũng bị thương vậy, hơn nữa còn thật là nghiêm trọng . . . . . ." Cô tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông bộ dạng giả yếu ớt trước mặt, không nhịn được, "Tránh ra, thả cho em đi vào." Lăng Thịnh cợt nhả, nhìn chằm chằm tô canh kia, vẫn không chịu tránh đường. Đang lúc hai người tranh chấp rối rắm với nhau, cửa mở ra, Tần Nhật Sơ chống gậy đứng ở cửa hỏi, "Xảy ra chuyện gì, Miên Miên?" Không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không, mới một ngày không thấy mà cô lại có cảm giác anh ta toát ra không ít chán chường cùng tang thương, cả người biểu hiện như một người bệnh yếu ớt đến tái nhợt. Trong lòng đau xót, cô đưa tô canh lên, "Cậu nhỏ, canh thịt dê bổ máu a." Tần Nhật Sơ nhàn nhạt nhìn cô một cái, dịu dàng cười một tiếng, "Vào đi, bên ngoài khí trời rất lạnh." Quay đầu liếc nhìn Lăng Thịnh đang ngây người bên ngoài , "Lăng thiếu gia, muốn vào cùng sao?" Lực chú ý của Lăng Thịnh chỉ đặt ở tô canh thịt dê mỹ vị kia, mắt thấy thức ăn ngon đang đi tới một chỗ khác, thân thể không chút khách khí chen lấn đi vào theo. Ba người vào trong phòng, nhất thời im lặng cùng yên tĩnh. Lăng Thịnh đã sớm không khách khí múc canh thịt dê, xì xụp ăn, cô cùng Tần Nhật Sơ ngồi chiếm cứ một đầu giường, lúng túng nhìn nhau. Trầm mặc một hồi lâu, cô đứng dậy, ân cần múc một chén canh thịt dê, đặt ở trước mặt Tần Nhật Sơ, "Cậu nhỏ, anh vẫn tốt đó chứ?" Tần Nhật Sơ gật đầu một cái, cười nói: "Tạm được, chính là cử động không tiện, có chút không quen mà thôi." Nghe vậy, trái tim nhỏ của cô, lại bắt đầu ừng ực ừng ực toát ra những quả bóng nhỏ tự trách, tâm căng thẳng, lời nói sẽ không để ý bật thốt lên, "Cậu nhỏ, em về sau tới đây đỡ anh." Do ảnh hưởng ảo não vừa rồi nên cô tự giác nói chuyện không thông qua đại não, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Tần Nhật Sơ cảm động, không dám tin nhìn cô, "Thật sao? Miên Miên, em sẽ ở cùng với anh sao?" Sau đó mặt nghi ngờ, "Nhưng là, anh hai em có thể hay không. . . . . ." "Sẽ không." miệng cô cứng rắn, "Chuyện này cũng không liên quan đến anh ấy. . . . . ." "Phốc. . . . . ." Lăng Thịnh ở bên cạnh không nể mặt phun ra một hớp canh đặc, "Kẹo bông, nhóc con em cẩn thận kẻo tối nay trở về phòng rồi không xuống giường được." Nói xong, khuôn mặt cô đỏ lên, sắc mặt Tần Nhật Sơ càng thêm trắng bệch. "Cái gì, không xuống giường được à?" Dương Chi Hồng người chưa tới thanh âm đã tới trước, "Lăng thiếu gia, anh nói người nào không xuống giường được à?" Lăng Thịnh vui sướng hài lòng vỗ vỗ tay, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn. "Cọc gỗ, có người nói muốn trắng đêm ở cùng với Đại Tình Thánh của chúng ta đây?" Cô vừa nhìn, anh hai đi theo sau Dương Chi Hồng, cũng chậm rì rì bước vào cửa. Chỉ thấy thần sắc anh hai không thay đổi, chẳng qua là đi thẳng tới trước mặt Tần Nhật Sơ, "Tần tiểu đệ, cậu không sao chớ?" Sắc mặt Tần Nhật Sơ ngưng tụ, ngay sau đó giống như không có chuyện gì cười cười, "Vết thương nhỏ mà thôi, chưa đủ để anh lo lắng." Anh hai nghe vậy bộ dạng giống như thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cô ôm vào trong lòng, "Miên Miên, có nghe hay không, cậu nhỏ của em nói không có sao đấy. Tốt lắm, ngoan, không cần ở đây quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi, chúng ta đi trượt tuyết." Trượt tuyết? Cái này làm cô cảm thấy hứng thú vạn phần, nhưng mà cậu nhỏ. . . . . . Cô khó khăn liếc nhìn cậu nhỏ trên giường, mặt của anh vẫn tái nhợt như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ? Tần Nhật Sơ giống như nhìn thấu lo âu cùng mâu thuẫn trong lòng cô, không khỏi nâng lên một nụ cười như gió xuân, "Không sao đâu, Miên Miên đi chơi đi. Anh có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi." Anh hai nhướng nhướng mày, một bộ dạng giống như nói "Em xem hắn không phải là không có gì sao", ngay sau đó liền lôi kéo cô đi ra ngoài. Lăng Thịnh và Dương Chi Hồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn cùng nhún nhún vai, đồng tình nhìn người đàn ông trên giường, "Vậy chúng tôi cũng không quấy rầy Tần tổng tài nữa." Nói xong, hai người cùng nắm tay lui ra khỏi cửa. Ra ngoài, hai người vừa nhìn nhau cười một tiếng, trăm miệng một lời cùng nhau nói: "Thật ngây thơ!" Một tràng cười to ngập trời . Cuối cùng, Lăng Thịnh hướng Dương Chi Hồng nhẹ nhàng vươn tay, "Người đẹp Tiểu Hồng của anh, em nguyện ý cùng anh đêm nay không ?" Dương Chi Hồng cười ngọt ngào đến gần lăng thịnh, "Em . . . . . Không muốn." Vừa nói vừa ngước đầu, sãi bước vượt qua người Lăng Thịnh . Lăng Thịnh không tự chủ được sờ soạng cái cằm trơn bóng, mặt quỷ dị cười. Thật là mong đợi thời khắc phân phòng tối nay a. Chương 67: Tranh đoạt 2 (18+) Anh hai kéo tay cô thật chặt, cũng có thể nói là túm lấy lưng quần của cô xách luôn ra ngoài cửa. Gương mặt tuấn tú buộc thật chặt, môi mỏng đẹp mắt khẽ mím chặt, bộ dáng như cảnh cáo không cho người lạ tới gần . Cổ tay của cô bị lôi kéo đỏ lên rõ đau, cuối cùng cô rốt cuộc không nhịn được mạnh mẽ giằng co, "Anh hai, anh làm gì vậy? Anh buông tay em ra đi !" Anh hai quay đầu lại, cô thật không ngờ tới anh lại nhe răng cười một tiếng, "Không phải muốn đi trượt tuyết sao? Miên Miên của anh ." Quỷ mới tin anh bây giờ còn có tâm tình đi trượt tuyết, mặt thúi như vậy còn giả bộ xem nhẹ mọi thứ như nước chảy hoa trôi, muốn gạt cô sao? Cô đã sớm không phải là Ngô Hạ A Mông năm đó nữa. Cô làm mặt quỷ hướng anh hai cười cười, khuôn mặt cô như chắc chắn điều gì nhướng mi, "Anh hai, anh đang ghen sao!" Lời nói tràn đầy tự tin cùng đắc ý hoàn toàn không che dấu một chút nào. Trời cao minh giám, cô cũng chỉ muốn lên mặt một chút xíu thôi. Gương mặt tuấn tú của anh hai mỉm cười nói cương, ngay sau đó vươn tay ra ngắt lỗ mũi của cô, "Miên Miên, em rất đắc ý sao? Quả nhiên chỉ trong một năm ngắn ngủi, Dương Chi Hồng liền đem đứa nhỏ nhút nhát nuôi đủ lông đủ cánh. Xem ra con cọp không phát uy, em lại cho anh là mèo bệnh." Bàn tay giương lên, vững vàng ôm cô tới trong ngực. Cô thấy sắc mặt anh hai không có chút nào là thiện ý, thức thời làm như rất nhu thuận, "Anh hai. . . . . . Anh muốn làm gì?" Anh hai tà nịnh cười một tiếng, "Dương Chi Hồng chẳng lẽ không dạy cho em biết, đừng cố gắng khiêu chiến quyền uy của một người đàn ông sao? Cái giá này rất cao, không phải một quả bóng nhỏ có thể gánh vác nổi đâu ." Đang nói chuyện, con ngươi đen như mực của anh hai như một mảnh mờ mịt sâu không thấy đáy, đột nhiên cô có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, cổ họng cô không khỏi rung động cầu xin tha thứ: "Anh hai, Miên Miên biết sai rồi. . . . . . Miên Miên về sau không dám. . . . . ." Anh hai nghe vậy ngừng bước chân lại, bộ dạng phục tùng, làm như đang trầm tư suy tính xem có nên tha cô một mạng hay không. Đang lúc trái tim nhỏ tâm thần bất an thì lại nghe anh hai hắng giọng cười lớn "Bóng nhỏ Tiểu Miên của anh, Dương Chi Hồng không có dạy em dục vọng của đàn ông một khi bị khơi lên nhất định phải tìm người diệt xuống sao?" Nói xong ôm cô sải bước nhanh chóng trở về phòng. Cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, ra sức giùng giằng, "Anh hai. . . . . . Bình tĩnh một chút. . . . . . anh không phải người dễ xúc động như vậy . . . . . ." Anh hai thân mật hôn môi cô một cái, vẻ mặt đắc ý, "Bảo bối ngoan, xúc động của anh là hạnh phúc của em nha. . . . . ." Kháng nghị không có hiệu quả, lập tức chấp pháp ngay tại chỗ. "Bảo bối, em thật ngọt a!" Quả nhiên thủ pháp xé rách quần áo của anh hai rất nhanh chóng, khó trách Dương Chi Hồng nói đàn ông thú tính luôn lớn hơn lý tính. Cô nâng chân, nhích người đến góc phía bên kia giường lớn, kéo lấy cái mền che đi thân thể trần truồng của mình, kêu lên: "Anh hai, chúng ta có gì cứ nói ra với nhau là được rồi, cần gì phải trần truồng vật lộn! Hơn nữa, quân tử động khẩu không động thủ, anh cần gì vì loại tiểu nhân nho nhỏ như em đây mà chấp nhất chuyện nhỏ nhặt!" Anh hai nghe vậy, tạm buông cô ra, con ngươi đen nhánh khẽ nheo lại, giống như đang ảo não trầm tư. Cảm giác có ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người cô, cô thức thời ôm chặt thân thể yếu đuối, nhanh chóng lặng lẽ hướng về phía nhà tắm chuồn đi. "Ha ha ha. . . . . ." Anh hai như con báo đi săn mồi hướng phía cô nhào tới, tay chân dài rất dễ dàng áp chế thân thể yếu đuối của cô, "Thật là một đứa bé ngốc! Anh không phải đã nói sao, dục vọng của đàn ông một khi khơi lên mà chưa được diệt xuống chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ! Xem bộ dáng ngốc nghếch hề hề thật đáng thương của em, anh cảm thấy cũng nên tôn trọng ý của em là, hôm nay động khẩu không động thủ!" Vị đại lão gia này, mới vừa rồi bộ dạng còn như đang chìm trong tâm trạng trầm tư suy nghĩ, chắc không phải là đang suy nghĩ xem động khẩu không động thủ là nên làm như thế nào đi! Vừa nghĩ tới khả năng này so với bản tính của anh hai mà suy ra, toàn thân cô liền nhịn không được nổi da gà tán loạn một hồi. Cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cô cuối cùng cũng đã hiểu ! Anh hai nhào tới buông lỏng nâng eo của cô lên, ngay sau đó đầu lưỡi linh xảo liền dán lên cái eo nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc, mút vào không ngừng. Cuối cùng ngừng lại trên lỗ rốn khéo léo đáng yêu, "Thật đáng yêu. . . . . ." "A. . . . . ." Cô thét chói tai ra tiếng, người đàn ông đáng ghét, biết rõ ràng. . . . . . Biết rất rõ ràng nơi đó của người ta là mẫn cảm nhất! Anh hai đối với phản ứng của cô rất hài lòng, môi mỏng nhẹ nhàng quét qua nơi mẫn cảm kia, sau đó từ từ hướng phía đào nguyên tiết đầy xuân triều tìm kiếm, cô dừng lại, lập tức theo phản ứng ý thức được ý muốn của anh hai hướng đi đâu, không khỏi ra sức giằng co, "Đừng. . . . . . Nơi đó không được. . . . . . Anh hai. . . . . ." Anh hai ngoảnh mặt làm ngơ, môi mỏng cường thế xuyên qua cánh rừng tiêu điều lạnh lẽo kia, hướng về phía dòng suối nhỏ bí mật đi tới. "A. . . . . . Đừng. . . . . ." Cô thở hổn hển, rên rỉ liên tiếp. Đầu lưỡi linh xảo của anh hai thẳng tắp thăm dò về phía cánh hoa nhỏ mềm mại rung động, cánh hoa đáng yêu bởi vì động tình đang róc rách thấm ra từng giọt nhỏ khẽ chảy xuống. Anh hai khẽ cười một tiếng, cô không cầm được khẽ run. Cô nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Anh hai. . . . . . Không cần. . . . . . Em sợ. . . . . . Miên Miên sợ. . . . . ." Anh hai ngăn chận cái chân giãy giụa không nghỉ của cô, nhẹ nhàng hướng nguồn mật ngọt, tà ác mà thổi một hơi, "Bảo bối. . . . . . Em cũng đã ướt đẫm, còn dám cứng rắn cãi lại!" "Ngô. . . . . . Em chính là không cần. . . . . . Ô ô. . . . . . Em chính là không cần. . . . . ." Cô không biết từ lúc nào lại đột nhiên sinh ra một loại ủy khuất lớn lao, nước mắt từng giọt lớn, một giọt lại một giọt thi nhau hướng bên ngoài hốc mắt chảy xuống. Anh hai nghe được tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô, rốt cuộc dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, tiến tới bên môi cô tỉ mỉ hôn, "Tốt lắm tốt lắm, anh không làm, quả bóng nhỏ, em đừng khóc nữa!" Nghe vậy, cô ngừng tiếng khóc, nước mắt mông lung nhìn người đàn ông anh tuấn ở trên người cô, nhẹ nhàng cười cười. Chỉ là, một giây kế tiếp, nụ cười của cô dừng lại bên môi, "A. . . . . . Anh hai, anh gạt người !" Anh hai nâng lên mày đẹp, mặt vô tội nói: "Anh nào có a!" Nói xong bên dưới lại ác ý va chạm về phía trước, "Anh cũng không động tay còn ngoài ý muốn chỉ dùng tài hùng biện dỗ dành em, quả bóng nhỏ, có phải cảm thấy anh hai đối với em rất tốt hay không ?" Mắt to của cô lệ rơi cuồn cuộn, anh đúng là không có động tay lại không động miệng, anh chỉ là động thân một chút , anh . . . . . . "A. . . . . ." "Wow, giãy dụa eo của em!" "Ô ô. . . . . ." "Đừng khóc. . . . . . cắn chặt một chút xíu nữa. . . . . . Da. . . . . . Qủa bóng nhỏ, em lại cắn chặt thật mạnh . . . . ." ". . . . . ." Chờ đến khi kết thúc trừng phạt tàn khốc này, lúc chân cô run lảo đảo đi ra khỏi phòng trời đã lại tối. Anh hai tựa vào trên giường, bộ dáng thỏa mãn giống như sư tử vừa ăn no nê đang nằm xỉa răng, tròng mắt đen co rút nhanh nhìn cô, cười như không cười, vẻ đắc ý hiển thị rõ. Cô trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông không một chút tiết chế kia, lảo đảo nghiêng ngã hướng phòng bếp chạy đi, thật đói a, bữa trưa chưa ăn cộng thêm thể lực tiêu hao nghiêm trọng, bây giờ cô muốn nuốt vào một con trâu cũng không có gì là lạ. Đột nhiên, ngang hông cô có một bàn tay to quấn lấy, không biết từ lúc nào anh hai đã mặc xong, áo mũ chỉnh tề đứng ở sau cô, bàn tay to phản khách làm chủ vững vàng trụ ở trên eo nhỏ của cô . Cả người cô run một cái, không khỏi cầu xin tha thứ, "Anh hai. . . . . . Em. . . . . . Miên Miên rất đói. . . . . ." Anh hai vỗ vỗ đầu của cô, "Nghĩ cái gì vậy, anh là xem bộ dạng em đứng cũng không vững, tốt bụng đỡ em mà thôi, chẳng lẽ em còn chưa thoả mãn. . . . . ." Cô vội vàng lắc đầu một cái, tỏ vẻ trong sạch, hưng phấn ôm lấy cánh tay anh hai , ngọt ngọt ngào ngào cười ra tiếng, "Rốt cuộc có thể ăn cơm." Trong phòng ăn, không khí tràn đầy quỷ dị. Anh hai ngồi ở bên cạnh cô, Tần Nhật Sơ cũng bị người khác dìu lấy ngồi bên phải cô, Lăng Thịnh và Dương Chi Hồng song song ngồi đối diện cô. Vừa ngồi đầy đủ, Tần Nhật Sơ liền đẩy tới một dĩa toàn cá đến trước mặt cô, anh hai nhàn nhạt nhìn một cái cũng không cam chịu ở phía sau lột một chén tôm đặt trước mặt cô . Cô giật giật chiếc đũa, hướng món cá với tới, thanh âm anh hai ho mãnh liệt làm cô giật mình, cô ngượng ngùng thu tay lại, chuyển sang tấn công chén tôm thịt đã bóc vỏ, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm dịu dàng của Tần Nhật Sơ, "Miên Miên, ăn chút cá rất tốt, bổ não bổ thân thể". Cô nghe lời đem chiếc đũa chuyển qua bên phải, gắp miếng thịt cá còn chưa đưa vào trong miệng, anh hai đã ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Tần tiểu đệ, ý của cậu là nói Miên Miên rất đần rồi phải không." Cô dừng lại, buông lõng chiếc đũa trên tay, thịt cá pằng một tiếng rơi trên bàn. Cô không dám nhìn tới sắc mặt hai người này, chỉ cúi đầu, lùa vài miếng cơm trắng, chê cười nói: "Gần đây em bị dị ứng với hải sản, em chỉ có thể ăn cơm trắng thôi, cơm trắng cũng có dinh dưỡng." Dương Chi Hồng thở dài một tiếng, gắp miếng thịt bò bỏ vào trong chén cô, "Miên Miên, ăn thịt bò đi, chú Lê đặc biệt làm cho em đó." Cho đến giờ khắc này, trước đây cô chưa từng có cảm giác Dương Chi Hồng làm cô thấy cảm động như vậy, cảm động đến khóc lóc nức nở, cô nuốt miếng thịt bò, nước mắt lưng tròng mà nói: "Thịt bò ăn thật ngon . . . . . ." Đang lúc này, Lăng Thịnh cũng gắp tới một cái đùi gà đặt ở trong chén cô, dịu dàng nói: "Đừng để ý đến hai con động vật đơn bào kia. Tới ăn nhiều một chút a, còn có ức gà cũng rất ngon, dĩ nhiên món tôm say này cũng không tồi. . . . . . Đến, ăn nhiều một chút. . . . . ." Cứ như vậy, trong sự ân cần chiêu đãi của Lăng Thịnh và Dương Chi Hồng, cô dần dần quên chung quanh còn có hai con sói đang dùng ánh mắt giết chóc lẫn nhau, chỉ lo chuyên chú đối phó mỹ vị đầy ấp trong chén . Người ta nói, trong thời điểm hưng phấn lâng lâng sẽ có thể hồn nhiên quên mình, chỉ có thể dựa vào phản xạ có điều kiện mà làm, lời này quả nhiên đúng. "Anh hai, thịt bò này ăn thật ngon, anh cũng ăn đi." Cô đang gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong chén anh hai, vô thức nói. Nói xong, rõ ràng cảm giác được chung quanh vang lên thanh âm hút khí. Ngẩng đầu nhìn thấy anh hai vui vẻ ra mặt, Lăng Thịnh và Dương Chi Hồng vẻ mặt quỷ dị, Tần Nhật Sơ bên cạnh thì . . . . . . Mặt bi thương cùng chán nản. Cô lập tức thức thời gắp lên một cái cánh gà, bỏ vào trong chén Tần Nhật Sơ, cười nói: "Cậu nhỏ, ăn cái gì bổ cái nấy, cái đó. . . . . . Thịt bò không thích hợp với anh. . . . . ." Tần Nhật Sơ nghe thấy cô nói, sắc mặt mới hơi hòa hoãn một chút, chỉ là, dường như cô lại chọc phải một đại thần khác, thanh âm anh hai lại từ phía sau bốc lên, "Miên Miên, vậy em cũng nói một chút xem , anh là thế nào lại thích hợp với thịt bò vậy . . . . . ." "Xì ——" Dương Chi Hồng rốt cuộc cười ra tiếng, ngón tay mịn màng ở giữa anh hai cùng Tần Nhật Sơ không ngừng dao động, "Quá khôi hài rồi, thật là quá khôi hài rồi, tôi thực. . . . . ." Anh hai mặt trang nhã, liếc nhìn Dương Chi Hồng đang cười đến run rẩy hết cả người , "Cười đã chưa ?" Dương Chi Hồng dừng lại tiếng cười, "Thật ra thì cũng không được vui lắm, tôi chỉ là nhớ tới ta trước kia có xem qua thế giới động vật thấy hai con sư tử đực vì tranh một con sư tử cái, quyết đấu thành một trận sống chết, cảm giác. . . . . . Cười đã. . . . . . Ha ha. . . . . ." Lăng Thịnh ở bên cạnh lại thêm dầu thêm mỡ, "Miên Miên, anh cũng rất muốn biết tại sao cọc gỗ lại thích hợp với thịt bò vậy. . . . ." Cô trừng mắt nhìn Lăng Thịnh cười như hồ ly, linh quang lóe lên trong đầu, gắp miếng phao câu gà đặt trong chén Lăng Thịnh, "Nguyên nhân giống như trên." Trong lúc nhất thời, trên bàn mọi người đều rối rít cười to. Cô giật nhẹ khóe miệng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Bữa cơm tối sau sự hy sinh của Lăng Thịnh, rốt cuộc cũng không nhanh không chậm bình thường đi đến kết thúc, lúc này Dương Chi Hồng từ từ bay tới nói một câu, thành công đem không khí đông cứng lại như trạng thái lúc đầu. "Trang viên hoa hồng của chúng ta thứ tội không đủ chổ cho nhân viên ngủ chung với nhau" liếc mắt nhìn mặt anh hai đen lại, "Cho nên đối với chuyện chung phòng là không được, Diệp đại tổng tài, xin mời ngài ra kí túc xá nhân viên của chúng tôi ."