Cấm Kỵ Chi Luyến
Chương 114
“Thiếu gia, thuốc giải đã được đưa đến.” Quản gia đẩy ra cánh cửa thư phòng đang khép hờ, nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ đang quay lưng lại phía mình, cung kính thông báo.
Người đàn ông nghe vậy, xoay người lại, đây chính là Lăng thiếu gia - Lăng Thịnh của Lăng gia bây giờ.
Nhìn thấy quản gia của mình, Lăng Thịnh hất nhẹ tóc mái nhuộm highlight trên trán, màu bạch kim, đắn đo hỏi: “Ta nhuộm highlight tóc bạch kim nhìn đẹp mắt không?"
(TX: Oh my god =)))))))))), em tưởng anh nói cái gì hình sự lắm chứ =))))
Quản gia là người rất lễ độ, nhìn qua nhìn lại: “Tóc của thiếu gia dù nhuộm màu gì cũng đẹp cả. Chẳng qua là…”
“Là cái gì?” Lăng Thịnh vuốt vuốt mái tóc phiêu dật bay bay trên trán, có chút ngạc nhiên nhìn lão bộc đang cung kính trước mắt.
Quản gia do dự trong chốc lát, lại nhìn vị chủ nhân đẹp trai bất phàm của mình một lần nữa, sau đó mới mở miệng nói: “Chẳng qua là tóc bạch kim làm cho người ta có cảm giác về một điềm xấu. Cảm giác đó… Cảm giác đó là về một tình yêu đầy tuyệt vọng, giống như việc rất yêu một người nhưng mãi mãi dù đã dùng mọi cách vẫn không thể nào có được tình yêu của người đó.”
Đôi bàn tay đang mải mê vuốt tóc của Lăng Thịnh chợt khựng lại, rất lâu sau mi mắt anh khép hờ, nhẹ nhàng cười thành tiếng: “Tình yêu tuyệt vọng sao? Còn là vĩnh viễn không có được tình yêu của đối phương sao? Là thật vậy sao?” Dường như sau khi đã lầm bẩm một mình rất lâu, Lăng Thịnh không nhịn được phất tay: “Được rồi, ông lui xuống đi!”
Quản gia khẽ vuốt cằm, sau đó nghe lời bước ra ngoài.
Trong phòng, Lăng Thịnh vẫn vuốt ve những sợi tóc mềm mại, đột nhiên anh hung ác dùng hết sức để giật, một đám tóc tơ bạc bồng bềnh rơi xuống, “Tình yêu tuyệt vọng sao? Ha ha ha…Lại là tình yêu tuyệt vọng? Lại là tình yêu tuyệt vọng!”
Tóc bạch kim lả tả rơi xuống đất, da đầu mơ hồ đau đớn, nhưng anh không muốn quan tâm. Lăng Thịnh anh không quan tâm, cũng chẳng có bất kì ai khác quan tâm đến anh cả, không có, hoàn toàn không có!
Thật lâu sau, Lăng Thịnh mới dựng lại động tác “tự ngược” của mình, ngã nhào cả người xuống nền đất, ôm đầu cười to lên: “Ha ha ha… Kẹo đường, rốt cục em là loại con gái nào mà lại khiến anh không thể chinh phục nổi. Lăng thiếu gia lại có thể đối với người con gái khác mà quyến luyến không quên, mê luyến không ngừng cơ đấy.”
Giọng nói tưởng chừng luôn ẩn trọng ôn hòa ấy lúc này chợt trở nên thê lương, vang vọng trọng gian phòng rộng lớn. Nhưng ở nơi đây, bên trong căn phòng này, không có ai trả lời câu hỏi của anh, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe rõ tiếng trái tim đập loạn liên hồi… Ở nơi sâu thẳm tâm can anh, rất đau…
********* Đường ranh giới về Lăng Thịnh đáng thương **********************
Lăng Thịnh sinh ra trong Lăng gia – một gia tộc hắc đạo nổi tiếng tàn ác.
Lăng Thịnh từ nhỏ đang sống trong núi đao biển lửa ấy mà lớn lên. Khi còn nhỏ, Lăng đại lão gia còn hoài nghi thằng cháu đích tôn có dáng vẻ so với con gái còn có phần xinh đẹp hơn này có thể đảm đương được trọng trách chém giết của gia tộc hay không? Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đứa trẻ khi chưa đầy sáu tuổi đã tự tay trong nháy mắt rút dao đâm chết con chó cưng mình nuôi từ nhỏ thì Lăng đại lão gia đã hoàn toàn có thể yên tâm.
Đứa bé này, ngoan độc, sinh ra chính là để gánh vác nghiệp lớn này!
Thời gian trôi qua, càng đến khi bàn tay Lăng Thịnh nhuốm càng nhiều máu tươi thì nụ cười của người con trai xinh đẹp này càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết!
Ngay lúc này, anh đã gặp được một người thiếu niên lãnh khốc giết người không chớp mắt – Diệp Hiên Viên.
Khi đó, Diệp Hiên Viên vì muốn khuếch trương sức mạnh của mình mà đã gia nhập vào Thí Luyện Đường của Lăng gia. Là thiếu chủ của Lăng gia, Lăng Thịnh hiểu rõ ràng hơn ai hết nơi này là một nơi vô cùng tàn nhẫn và khát máu. Đàn ông con trai một khi đã gia nhập vào Thí Luyện Đường, thì bất kể kẻ đó có là con cháu nhà tôn quý sang giàu hay con em nhà ti tiện bình dân thì ở đây cũng đều được nhận sự đối xử công bằng như nhau.
Thích giả Sinh tồn, đây chính là quy định của Thí Luyện Đường.
Hàng năm, Thí Luyện Đường sẽ chiêu sinh vào 300 môn đệ nhưng đến cuối cùng sẽ chỉ giữ lại vỏn vẹn 10 người. Ở đây, bất luận là giết hay bị giết, đều chính là hợp pháp! Ở nơi này, không có chỗ cho tình cảm, không có chỗ cho sự tiếc thương, chỉ có chém giết và máu tươi!
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Diệp Hiên Viên, Lăng Thịnh khi đó đang ngồi trên đài cao, nhìn thiếu niên lạnh lùng ấy tối qua còn là bạn học ngủ bên cạnh mình thì giờ đang hờ hững vung thanh đao sáng lóa lên. Máu tươi còn ấm nóng cứ như vậy bắn tung tóe lên khuôn mặt tuấn tú ấy, cực kì yêu mị, làm người ta phải mê luyến không ngừng, làm người ta không dám quên…
Lăng Thịnh nghĩ tới đây, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.
Người đàn ông này, chính là “cùng mặt hàng” với anh. Đủ máu tanh, đủ vô tình, đủ để làm bạn tốt của Lăng Thịnh anh!
Giống như một con báo sa mạc hoang dã, tàn nhẫn và lạnh lùng giết chết tất cả những con mồi xung quanh. Lăng Thịnh đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú. Ngươi đàn ông này từ đầu đến cuối sẽ vẫn hoang dã như vậy, sẽ khiến người ta phải mở to mắt ra mà nhìn hay sao?
Một lần nữa gặp lại thiếu niên lạnh lùng này là ở trong kí túc xá của trường đại học. Đây chính là duyên phận nha, người thiếu niên một tuần trước đây còn máu me đầm đìa đứng trong lồng sắt, bây giờ đã đổi thành bộ dáng một sinh viên ôn tồn nho nhã, đang nghiêm túc ngồi trên ghễ đọc sách.
Một khắc kia, Lăng Thịnh nghe thấy tiếng cười của mình. Hơn nữa lại cười đến mê hoặc, lẳng lơ, tà mị mặc dù thứ anh ghét nhất chính là điệu cười này.
“Tôi là Lăng Thịnh của Lăng gia, rất hân hạnh được gặp cậu!”
Người nọ nghe thấy cái tên “Lăng gia” cũng chỉ hờ hững ngước mắt lên.
“Diệp Hiên Viên”
Đây chính là cảnh tượng của ngày hai người chính thức gặp gỡ nhau.
Dần dần, sự hiểu biết và thân quen giữa hai người ngày càng tăng lên, Lăng Thịnh cũng dần hiểu được chuyện nhà của Diệp Hiên Viên. Bao gồm cả chuyện anh ta đang lên kế hoạch trả thù cha ruột của mình, chuyện anh ta lên giường với nghĩa mẫu của mình dịu dàng triền miên sau đó lại trở mặt khinh bỉ. Cả chuyện trong nhà anh ta còn có một cô em gái đáng yêu cùng cha khác mẹ béo mũm mĩm tên là Miên Miên.
Lăng lão đại đã từng nói, Lăng Thịnh có một vẻ bề ngoài tưởng chừng như vô hại lại xinh đẹp dịu dàng như con dê nhỏ nhưng kì thực bản chất bên trong chính là tâm cơ luôn phòng bị, là một con sói sẵn sang giết chết bất cứ kẻ thù nào của mình. Loại người như vậy, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ một kẻ nào khác! Cho nên đối với Diệp Hiên Viên, anh cũng chỉ là đứng bên ngoài muốn xem kịch vui đồng thời muốn từ từ dò la mục đích để lên kế hoạch ứng phó chu toàn. Nhưng anh chưa từng ngờ rằng tương lai cả cuộc đời của mình sau này sẽ vì một người con gái mà bất chấp mọi giá, bất chấp hậu quả mà đi trợ giúp cho người đàn ông này!
Chỉ vì, anh là “Lăng Thịnh ca ca” của cô, chỉ có thể làm “Lăng Thịnh ca ca” mà cô luôn yêu quý mà thôi!
Có lẽ, Lăng Thịnh đối với việc mình lại tự nhiên đi yêu thương một cô bé con kẹo đường mập mạp thì đã từng phỉ báng bản thân, phủ nhận không tin rất nhiều lần. Nhưng mà sau khi viên kẹo đường ngọt ngào đó nhào vào trong lòng người đàn ông lạnh lùng kia thì chỉ trong nháy mắt kia bao nhiên ý muốn giết chóc cùng ghen tuông đều ào ạt vây lấy anh. Tất cả, tất cả, khiến anh không thể làm ngơ, khiến anh chỉ có thể ôm một mối thâm tình vào nơi đáy tim, một thứ tình cảm vĩnh viễn không có kết cục, chỉ có thể làm một “tình yêu tuyệt vọng” thôi…
Trong khoảnh khắc ấy, anh cuối cũng cũng đã hiểu ra.
Tại sao anh có thể bất kể mọi giá mà trợ giúp cho Diệp Hiên Viên? Tại sao anh có thể hoàn toàn tinh cậy vào một con báo con khát máu tàn nhẫn? Tại sao khi nhìn thấy nụ cười lấp lánh trên khuôn mặt đáng yêu của kẹo đường mà tâm tình anh lại trở nên nhộn nhạo không yên? Tại sao khi nhìn thấy cô bé ấy mở đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn anh, dáng vẻ cô cùng đáng thương lại khiến anh vừa bất an vừa đau lòng? Tại sao năm đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cúi xuống hôn vào đôi môi cô?
Ha ha, cô bé kia đã không biết được rằng nụ hôn đầu của cô không phải là dành cho vị đại ca mà cô hằng yêu mến, nó đã bị chính anh dùng cách ti tiện mà trộm đi mất rồi…
Năm ấy, khi nhìn đứa bé nằm trên xe mình vừa ngủ vừa cười rất ngọt ngào, Lăng Thịnh lúc đó đã làm ra một hành động mà chính bản thân anh cũng không hiểu nổi.
Anh cúi người xuống, tiến tới khuôn miệng nhỏ bé mọng nước đó, nhẹ nhàng hôn lên. Sau đó, giống như bị điện giật, lập tức dứt ra.
Nhìn đến phía dưới của mình đột nhiên “chào cờ” thẳng tắp, con người anh rất ít khi mất đi lí trí nhưng lần này toàn bộ sự tỉnh táo đã bị ném lên trên cao tít tận chín tầng mây.
Anh tự nhiên đối với một đứa bé chưa đầy mười tuổi mà lại phát sinh ham muốn.
Chẳng qua là, ngay lúc đó, anh đem mọi sự cố xảy ra này vứt đi rất xa, đã rất lâu rồi anh không đến Dream Age để tìm mấy con mèo con đáng yêu của anh…
Chẳng qua là…
Chẳng qua là…
Cho tới tận bây giờ, khi cô bé ngày nào giờ đã có con với người khác thì trong sâu thẳm tâm trí anh, vĩnh viễn chỉ có bóng dáng một người. Trong khoảnh khắc nào đó của một ngày cũ đã rất xa, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cùng với nụ hôn nhẹ lướt như cánh chuồn, khuôn mặt xinh đẹp ấy, bóng dáng đầy yêu thương ấy đã chạm vào trái tim anh và vĩnh viễn ở lại trong trái tim anh…
Kia khuôn mặt xinh đẹp ấy, kia nụ cười ngọt ngào ấy, bóng dáng đầy yêu thương ấy… nhưng giờ đây anh đã không có cách nào để thổ lộ về tình yêu say đắm của mình…
Và cả nụ hôn nhẹ lướt như cánh chuồn ấy, đó là bí mật mà cả đời này anh không thể nào nói ra…
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
10 chương
52 chương
94 chương