Cấm kị chi luyến

Chương 67 : Tư niệm

Trong trung tâm thành phố phồn hoa. Người đàn ôngmặt mũi lạnh lùng tựa vào cửa sổ tầng 58 nhìn xuống, con ngươi thâm thúy nhìn lầu dưới “ngựa xe như nước áo quần như nêm”, người đi đường như dệt cửi, cảnh tượng lẳng lặng mất hồn. Yên tĩnh bên trong phòng, ngón tay dài kẹp một điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra, khói xanh lượn lờ ở bên trong, khuôn mặtngười đàn ông tuấn dật phi phàm lộ vẻ thần sắc không rõ, tựa như ở tư niệm, vừa tựa như đang hối hận… Tất cả trạng thái, khiến người khác nhìn không khỏi đau lòng liên tục. "Cốc cốc…" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thư ký bên ngoài một mực cung kính nói: "Diệp tổng, ngài tìm tôi." Nam nhân vừa nghe, rốt cuộc có động tác, xoay người ngồi trở lại bàn, dập tắt thuốc trong tay, lấy khăn giấy bên cạnh xoa xoa tay, mới mở miệng nói chuyện: "Vào đi." Người bên ngoài đẩy cửa vào, trình lên túi giấy, đứng một bên. Người đàn ông mở ra túi giấy, nhẹ nhàng liếc một cái, nhìn lên thấy thư ký vẫn còn tại chỗ, thanh âm bình thản vang lên: "Có chuyện gì sao?" Cô thư kí xinh đẹp ánh mắt tôn sùng nhìn ông chủ trước mặt, do dự nói: "Lăng tiên sinh buổi sáng gọi điện thoại tới muốn tôi báo muốn nói với ngài, muốn đi hoa hồng Sơn Trang tầm bảo. Bởi vì ——" "Tốt lắm, cô đi ra ngoài trước đi." Giống như đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt râu ria, người đàn ông phất tay khiến thư ký lui ra. Thư kí hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời thối lui khỏi cửa, căn phòng lập tức khôi phục không khí yên tĩnh. Lúc này, người đàn ông rút ra trong túi giấy một xấp đồ, sắc mặt lãnh ngạo rốt cuộc lộ ra nụ cười dịu dàng. "Viên cầu nhỏ, thực sự muốn em!" Không sai, nam nhân khí chất lạnh lùng này chính là Nguyễn thị tổng tài, Diệp Hiên Viên. Diệp Hiên Viên ném văn kiện trên bàn ra, thận trọng đem xấp đồ kia từ từ trải trên mặt bàn. Thì ra là một xấp hình, trong hình cảnh vật vạn biến, nhưng người trong hình thì không thay đổi, chính là người đã rời nhà trốn đi một năm nay – tiểu công chúa của Nguyễn thị Nguyễn Miên Miên. Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng cầm lên vài tấm hình, nhìn hình dáng nhỏ nhắn trong tay nhẹ nhàng ôm lấy từng bó hoa tươi xinh đẹp chạy trong gió đêm, không khỏi cưng chìu cười một tiếng. Dung nhan bị bó hoa to nở rộ che khuất một nửa rất đáng yêu khiến lòng người say không dứt. Nhìn đến đây, Diệp Hiên Viên chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, phía dưới bộ phận nào đấy lại không an phận ngẩng đầu. Để hình xuống, Diệp Hiên Viên cúi đầu nhìn phía dưới đang ngẩng cao đầu, cười khổ một hồi. Từ lúc nào, bản thân vốn rất tự chủ kiêu ngạo trở nên như vậy, không chịu nổi kích thích, chỉ tấm hình nhỏ cũng khiến bản thân bộc phát cảm giác. Tiểu tử này, tự mình làm khó mình. Diệp Hiên Viên vĩnh viễn nhớ rõ sau bữa tiệc đính hôn hôm đó, nhận được điện thoại của Tần Nhật Sơ. "Miên Miên mất tích rồi… Tôi đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy…" Nhớ đến lúc ấy là mình xem thường, mình hiểu rất rõ cô gái nhỏ kia, cô không có năng lực một mình sống ở bên ngoài , có thể chẳng qua là núp ở nơi nào đó ôm bụng thôi. Không sao, chỉ cần hơi động đậy tay chân, cô gái nhỏ đáng yêu sẽ ngoan ngoãn tự mình trở lại bên cạnh anh. Không quan trọng, khi đó anh là như thế an ủi mình, cố gắng thuyết phục bản thân. Nhưng khi Lăng Thịnh tức giận đằng đằng sát khí đến trước mặt mình, trong mắt đỏ ngầu, Diệp Hiên Viên đột nhiên có dự cảm xấu cực độ. "Không tìm được?" Khi đó đã là hai giờ sáng rồi. "Không tìm được!" Trong trí nhớ, Lăng Thịnh cho tới lúc đó vẫn là người bất cứ chuyện gì cũng không để ở trong lòng, là dạng người không tim không phổi, nhưng đến một ngày nọ, hắn tức giận ác khí túm lấy cổ áo Diệp Hiên Viên, lạnh lùng nói: "Hậu quả ra thế này cậu hài lòng chưa? Tôi cho cậu biết, tôi lục tung thành phố này mà cũng không tìm được, cậu tốt nhất cầu nguyện kẹo đường sẽ không làm chuyện điên rồ, nếu không cậu đừng là anh em của tôi!" Đúng vậy, hắn đơn giản chỉ nghĩ Miên Miên không thể sống độc lập, nhưng lại không có suy tính đến cô ấy có thể sẽ… Không, không thể nào, Miên Miên đã nói sẽ không rời bỏ, nhưng… Chuyện ngày hôm nay, xem ra, rõ ràng là chính anh không cần cô trước, cô sẽ thương tâm, sẽ tuyệt vọng sao? Trong lòng ngàn vạn lần khó chịu, tâm tư càng trầm xuống. Lúc này Tần Nhật Sơ khuôn mặt chán chường từ phía sau tiến lên, "Tôi nhìn cô ấy dáng vẻ rất lạnh nên đã đi xuống xe mua cho cô ấy ly trà sữa nóng, nhưng mà tôi lại không ngờ tới…" "Cậu không ngờ tới —— cậu không ngờ tới là được rồi sao? Tần Nhật Sơ, cậu đúng là đồ vô dụng, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không trông chừng được!" Diệp Hiên Viên tức thì nóng giận, vung tay lên, quả đấm liền rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ. Tần Nhật Sơ bị Diệp Hiên Viên đánh cho một quyền ngã xuống đất, ngón tay thon dài vuốt vết máu ở khóe miệng, cười lạnh lên tiếng: "Tôi là oắt con vô dụng, ngay cả một cô bé cũng không trông chừng được! Vậy Diệp Hiên Viên cậu có tư cách gì nói tôi, nếu cậu không làm cô ấy đau lòng, cô ấy sẽ không tuyệt vọng đến mức bỏ nhà ra đi không phải sao?" "Hừ!" Diệp Hiên Viên đi đến trước mặt Tần Nhật Sơ, xốc cổ áo Tần Nhật Sơ lên, vừa một quyền vung lên, "Cậu còn có mặt mũi chỉ trích tôi, nếu như không phải là cậu chỉ điểm cho cô ấy tới bữa tiệc, thì cô ấy làm sao biết nhiều như vậy, cô ấy cũng sẽ không đối đầu với tôi!" Tần Nhật Sơ cũng tức giận, không chịu yếu thế phản công , "Tôi tuyệt đối không để cho cậu chà đạp Miên Miên, bề ngoài thì ngăn nắp sáng ngời nhưng thực chất bên trong hắc ám dơ bẩn, cậu không xứng với Miên Miên! Cho dù cậu là máu mủ ruột thịt, cậu cũng không đem lại hạnh phúc cho cô ấy!" "Cậu nhìn lại mình xem, cậu thì xứng với Miên Miên sao, không phải Tần Yên, cậu sẽ liếc nhìn đến cô ấy sao!" Cứ như vậy, hai người đều không phải là đèn đã cạn dầu, ngươi một quyền ta một quyền , đánh cho hổ hổ sanh uy, rất nhanh uốn éo thành một đoàn. Lăng Thịnh ở bên cạnh tức giận bộc phát, thật là ngây thơ! Thật là phiền phức! Thật con mẹ nó ghê tởm! Đến lúc nào rồi rồi, còn đẩy trách nhiệm cho nhau, khôn khéo ngày thường của hai người này đều đã chết đi nơi nào rồi! Ra sức tách ra hai con cạp đang hung hăng, Lăng Thịnh quát: "Hai người các ngươi đủ chưa vậy? Buông ra! Bây giờ người tìm không thấy, các ngươi còn tâm trí ở đây oán trách lẫn nhau!" Tay chỉ vào một bên khóe miệng bầm đen của Diệp Hiên Viên: "Cậu ngoài miệng nói yêu thương cô ấy, nhưng luôn là vô hình làm tổn thương cô ấy. Đối với cô ấy một chút tín nhiệm cũng không có, cô ấy vẫn còn con nít, cậu không hướng dẫn cô ấy, quan tâm cô ấy thì thôi, ngược lại lợi dụng việc cùng những nữ nhân khác kết hôn kích thích cô ấy. Cô ấy cũng là người, cô ấy cũng biết thương tâm, biết tức giận, biết tuyệt vọng, cậu cho rằng cô ấy là con mèo hay là con chó, muốn đánh muốn đá thế nào cũng được, sau đó chỉ cần cho cô ấy một món điểm tâm ngọt, cô ấy sẽ ngoan ngoãn nằm ở dưới chân của cậu lần nữa, liếm lòng bàn tay của cậu sao?" "Còn cậu nữa, Tần Nhật Sơ ! Miệng luôn nói Diệp Hiên Viên không thể cho kẹo đường hạnh phúc, nhưng cậu đã hỏi ý kiến kẹo đường chưa? Làm sao cậu biết cô ấy ở cùng Hiên Viên sẽ không hạnh phúc!" "Tôi…" "Tôi cái gì ! Cậu khư khư cố chấp, chỉ làm cô ấy chịu tổn thương lớn hơn, cậu, để tay lên ngực tự hỏi mình đi, nếu như không phải cậu ở đây làm trung gian khích bác ly gián, Miên Miên có phải vẫn đang sống cuộc sống hạnh phúc hay không, không cần vì những thứ luân lý đạo đức phiền não vô dụng kia, Hiên Viên cũng sẽ không vì thử dò xét tình cảm của cô ấy mà thống hạ quyết tâm! Còn bữa tiệc đính hôn lần này, cậu thông minh không phải không biết đó chỉ là cái vỏ ngụy trang cho kế hoạch để lấy được quyền lợi từ Kiều thị, chúng tôi nỗ lực giấu cô ấy, còn cậu tại sao mang cô ấy đến đó, làm cô ấy thương tâm, tuyệt vọng! Cậu mặt ngoài nói là cô ấy tốt, không hy vọng cô ấy dẫm vào vết xe đổ của Tần Yên, nhưng cậu có bao giờ nghĩ, Diệp Hiên Viên không phải Nguyễn Diệp Thành, kẹo đường cũng không phải là Tần Yên không!" Nói xong lời cuối cùng, Lăng Thịnh dường như rống lên, gương mặt tuấn tú sung huyết đỏ bừng, không chỉ tức giận mà còn có phần nóng nảy. Nhưng, Lăng Thịnh cả buổi nói chuyện đều nói ra được nội tâm của hai người kia. Trong lúc nhất thời, toàn trường trầm mặc một hồi, cuối cùng nhìn bộ dạng đối phương sưng mặt sưng mũi, trăm miệng một lời cười lớn. "Không ngờ chúng ta như vậy rồi, còn như lũ con trai mới lớn, vì nữ nhân đánh nhau!" Diệp Hiên Viên nhếch nhếch khóe miệng, có chút bị đau nói. Tần Nhật Sơ cũng giật giật đau nhức thân thể, "Nếu như nữ nhân kia là Miên Miên, tôi cam tâm tình nguyện!" Liếc mắt nhìn nhau, cả ba cười lớn một hồi. Cuối cùng, Lăng Thịnh cũng bình tĩnh lại, lắc đầu một cái, đỡ dậy hai con người đang vết thương chồng chất ngây thơ đi vào trong nhà, "Đi thôi, con cọp A cộng thêm con cọp B, chúng ta cần tỉnh táo lại, cẩn thận thương lượng đối sách! Chỉ là hi vọng không phải quá muộn!" Lăng Thịnh nhìn màn đêm tối đen như mực, trên mặt cũng không còn dáng vẻ cợt nhả thường ngày, trên mặt kiều mỵ tràn đầy lo lắng, bất an. Đến hiện tại, Diệp Hiên Viên cứ nghĩ đến trận đánh sung sướng lâm ly kia thì khóe miệng còn mơ hồ thấy đau. Cũng bởi vì lần đó đánh nhau, Tần Nhật Sơ mới phủ nhận không làm trò ly gián anh và Miên Miên, còn yêu cầu anh cạnh tranh công bằng. Nghĩ đến cạnh tranh công bằng, Diệp Hiên Viên ánh mắt buồn bã, Miên Miên đã sớm là người của anh rồi, Tần Nhật Sơ còn có tư cách gì đòi cạnh tranh công bằng. Miên Miên mất tích một tháng, anh quả thực là đứng ngồi không yên. Mỗi ngày rời giường chuyện thứ nhất chính là đi mở ti vi, tuy mở nhưng lại rất sợ phải thấy, chỉ có thể ngồi trước TV không ngừng lo sợ bồi hồi… Đúng vậy, lấy nhân lực vật lực của ba người hợp lại mà cũng không tìm thấy, sợ rằng… Trong lòng run lên, nhớ tới đoạn quá khứ kinh hãi kia vẫn còn sợ hãi. Chỉ là, vạn hạnh là không lâu sau rốt cuộc tìm được hình bóng người anh Tâm Tâm yêu ở hoa hồng trang viên tìm (đại khái là may nhờ tìm ra được tung tích của Miên Miên ở hoa hồng Sơn Trang), nếu không… Anh sẽ biến thành hình dáng gì, Kiều thị cùng Đằng Vân và Húc Nhật sẽ biến thành hình dáng gì, tự anh cũng không dám tưởng tượng. Sờ sờ vào nụ cười nhàn nhạt nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn mang nét phiền muộn của cô trong hình, Diệp Hiên Viên buộc chặt quyền tâm. "Chờ anh, Miên Miên, anh hai sẽ rất mau dẫn em về nhà!" Vừa nghĩ đến mẹ con Kiều Thị hại anh không thể lập tức đem bảo bối về nhà, Diệp Hiên Viên sắc mặt âm trầm, một tia hung ác, khóe miệng có chút nhếch lên.