Cấm kị chi luyến

Chương 119 : Chương 104.2

“Miên Miên, con gái thương yêu của cha. Khi con đọc được những dòng chữ này thì cũng là lúc cha đã không còn trên thế gian nữa rồi. Có lẽ, đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho kẻ cả đời đã làm rất nhiều việc sai trái như cha! Trừng phạt cha vì vẫn luôn lạnh nhạt với đứa con gái ngoan ngoãn đã luôn kính yêu cha vô vàn. Trừng phạt cha đã tự tay giết chết người phụ nữ mà mình yêu thương. Trừng phạt cha, khiến đứa con trai ruột của cha chưa từng gọi mình một tiếng: “cha”. Báo ứng! Tất cả đều là báo ứng! Cả đời cha luôn kiêu ngạo bá đạo, làm việc chưa từng từ bất cứ thủ đoạn nào. Khi cha còn trẻ, vì muốn nhanh chóng đạt được dã tâm mà làm tổn thương không biết bao nhiêu người! Nhất là về mặt tình cảm, cha đã làm hại mẹ con Diệp Hiên Viên phải lưu lạc nơi đầu đường góc phố. Cha còn làm hại mẹ con hơn hai mươi tuổi đã phải ôm hận mà chết. Hơn nữa, cha còn làm con trở thành đứa trẻ tự ti nhát gan, khiến cho con tin rằng vì con mà mẹ con mới mất. Cho đến lúc cuối cùng, cha mới phát hiện ra bên cạnh mình đã chẳng còn ai nữa! Người xưa nói không sai, nơi đỉnh cao quả thực lạnh lẽo, cô độc! Khi cha đã có được thành công, cha mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình đều chỉ là phù du sương khói. Công đã thành, danh đã toại, nhưng đã không còn ai cùng chia sẻ với cha phần sung sướng này nữa rồi! Sau đó, cha gặp được dì con. Cha cho rằng cô ấy là người có thể cùng cha chia sẻ sung sướng và khổ đau. Vì thế, cha hao tổn tâm cơ, không chừa thủ đoạn nào, thậm chí là làm tổn thương con chỉ vì muốn giữ cô ấy lại. Nhưng mà cuối cùng tất cả chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng, là công dã tràng. Cha yêu cô ấy, cô ấy lại hận cha! Hận cha phụ bạc chị gái cô ấy, hận cha làm tổn thương con! Xin lỗi con, Miên Miên, bảo bối ngoan của cha, cha rất xin lỗi! Chỉ vì cha đã cố chấp muốn theo đuổi thứ không thuộc về mình mà làm tổn thương đứa con gái đáng yêu vẫn luôn ở bên cạnh cha! Thật xin lỗi, con gái, thật xin lỗi! Bây giờ, đã đến lúc cha phải đi tìm dì của con rồi. Cô ấy rất sợ cô độc và tịnh mịch. Nơi hoàng tuyền lạnh lẽo như thế, chắc chắn cô ấy đang rất sợ. Mặc dù cô ấy hận cha, chỉ mong vĩnh viễn cũng không phải gặp lại cha. Nhưng, cha rất đau lòng, cha rất muốn đi theo cô ấy! Miên Miên, tha thứ cho cha vì đã rời bỏ con, cả đời này cha đã luôn có lỗi với con rồi! Nhưng đối với dì con, cha không còn cách nào khác, vĩnh viễn không thể buông tay… Bên cạnh con bây giờ đã có Diệp Hiên Viên chăm sóc, cha thực sự rất yên tâm. Thằng nhóc này mặc dù thửa hưởng sự bá đạo của cha, tuy cũng có khi tàn nhẫn vô tình, nhưng nó đối với con chính là ngàn vạn trân trọng cùng yêu thương. Cho nên, con có thể hoàn toàn tin tưởng vào nó. Có nó ở bên cạnh, cha tin rằng, con sẽ hạnh phúc! Thôi, thời gian đã không còn sớm nữa, cha phải đi đây… Con đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi điều gì cả. Bởi vì cha rất vui, vì cha sẽ nhanh chóng gặp lại dì của con. Lần này, cha sẽ không mạnh bạo cưỡng ép nữa, cha sẽ dùng cả tấm chân tình của mình để khiến cô ấy phải cảm động! Cuối cùng, Miên Miên, xin lỗi con! Và, cha thực sự rất yêu con! Cha của con Biển Caribean ngày 15/3/1999” Diệp Hiên Viên nhìn bảo bối đang khóc đến mắt mũi tèm lem trong ngực mình, cánh tay anh càng siết chặt hơn, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, đôi mắt thông minh nhẹ nhàng nhếch lên. Lần này Tần Nhật Sơ thực sự đã tốn không ít tâm cơ! Không chỉ xua tan ám ảnh về Tần gia mà ngay cả nỗi đau đớn về Nguyễn Diệp Thành, cũng đã giải quyết được triệt để! Vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, Diệp Hiên Viên khẽ mỉm cười. Đây còn không phải là một kết thúc rất mĩ mãn hay sao?