Cấm kị chi luyến
Chương 117 : Chương 103.2
Tần Nhật Sơ nhún vai, không giận dữ cũng chẳng bất mãn, chỉ ôm ghì lấy cô dâu đang đứng bên cạnh vào lòng: “Tôi nói, tôi yêu cô ấy. Vì cô ấy, tôi có thể tha thứ mọi chuyện! Ngoài người con gái này ra, tôi không cần bất cứ điều gì khác!” Nói xong, lại nâng bàn tay mềm mại của cô dâu, dịu dàng mà thâm tình hôn lên.
Nhìn cảnh này, Diệp Hiên Viên đang đứng dưới lễ đài đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Anh liếc nhìn Tần Nhật Sơ – kẻ đang giả bộ hóa thân thành thiên sứ cao thượng, tức giận nói: “Đủ rồi! Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa! Nguyễn Miên Miên là của tôi! Đời này kiếp này cô ấy chỉ có thể làm cô dâu của tôi!” Nói xong, Diệp Hiên Viên vươn tay ra muốn kéo cô dâu vào trong lòng mình.
Nhưng Tần Nhật Sơ nào có yếu đuối như ngọn nến trước gió, hắn nghiêng người tránh bàn tay của anh, thuận thế giả vờ buông lỏng Miên Miên ra làm cô loạng choạng suýt ngã rồi lại lập tức giữ chắc lấy cô: “Sao vậy, Diệp tổng, cậu không biết mấy chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào hay sao? Động thủ với tôi như thế, nhỡ đâu làm ngã Miên Miên thì sao?”
Diệp Hiên Viên nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nụ cười gian xảo của lão hồ ly tinh trước mặt: “Ông cút ngay cho tôi! Miên Miên, qua đây với anh!”
Lúc này, mọi người mới chú ý tới nhân vật chính của ngày hôm nay – mấu chốt của vấn đề - cô dâu đang đứng trên lễ đài kia từ đầu đến cuối đều không hề nói lời nào. Khuôn mặt bị che khuất dưới lớp voan trắng khiến chẳng ai có thể nhìn ra thái độ của cô. Sau khi nghe Diệp Hiên Viên nói những lời này, cô dâu vẫn tiếp tục không phản ứng gì, chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ như đang cực lực muốn thoát khỏi lồng ngực to lớn của chú rể. Mọi người thầm nghi ngờ, chẳng lẽ đây đúng thật là loại tình huống sến súa điển hình trong phim thần tượng hay sao? Một đứa em gái nuôi thiện lương yêu người anh trai nuôi bá đạo. Nhưng cô gái bé nhỏ này lại bị ép vào một cuộc hôn nhân với người cậu nuôi vẫn luôn thầm yêu mình. Hóa ra đây chỉ là một đám cưới hữu danh vô thực, dồn ép người anh trai nuôi kia đến bước đường cùng phải phản kháng lại!
Cô dâu đang đứng trên lễ đài vẫn không ngừng lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ, nhưng trong mắt Diệp Hiên Viên bây giờ, hành động như thế lại mang một hàm ý hoàn toàn khác.
Cô gái này được hưởng sung sướng rồi giờ lại còn dám không theo anh quay về. Hóa ra, mấy ngày nay không gặp, đã muốn trở thành thỏ non sống trong lòng Tần Nhật Sơ rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, đáy mắt Diệp Hiên Viên đột nhiên dâng lên sự giận dữ tới mức muốn giết người.
Tần Nhật Sơ nhìn vẻ mặt đầy dữ tợn của đối phương, trong lòng chấn động. Người đàn ông này, chỉ khi có cô gái mềm mại này ở bên cạnh mới biểu lộ ra được hết những cảm xúc chân thật thâm trầm nhất của bản thân mình. Ai nói Diệp Hiên Viên là chúa tể của Nguyễn Miên Miên? Có thể thấy được, vẫn là con cừu nhỏ này lấy nhu thắng cương, thu phục hoàn toàn được con sói bá đạo giảo hoạt ấy. Nội tâm tuy nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, tiếp tục mượn gió bẻ măng: “Diệp tổng, cậu cũng thấy đấy, Miên Miên không muốn theo cậu về.” Mắt thấy đối phương mặt mũi tối sầm lại, Tần Nhật Sơ cũng chẳng thèm quan tâm nữa, càng thêm phách lối ôm chặt cô gái vào trong lòng, cách lớp khăn che mặt mà hôn lên má cô, tươi cười nói: “Như vậy đi, có chuyện gì, đợi cử hành xong hôn lễ, chúng ta lại nói tiếp…”
“Ông đừng hy vọng!” Diệp Hiên Viên đột nhiên cắt đứt lời nói của Tần Nhật Sơ: “Tôi nói, không có hôn lễ nào ở đây cả!”. Nhìn sang cô dâu vẫn đang nằm trong lòng đối phương, Diệp Hiên Viên giọng nói thâm trầm: “Nguyễn Miên Miên, anh bảo em qua đây với anh, em có nghe thấy hay không!”
Cô gái vẫn không nói năng gì, chỉ tiếp tục không ngừng lắc đầu.
Trong khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi. Cả hội trường chìm vào trong tĩnh lặng, giật mình nhận ra tưởng như có cơn bão tố vừa quét qua đây. Diệp Hiên Viên đứng yên không nhúc nhích, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô dâu dưới lớp voan che khuất, thân thể cao lớn như vậy, oai hùng như vậy mà cũng như khẽ run lên, khiến người ta không khỏi không thấy thương cảm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên người đàn ông kiêu ngạo đang đứng trước lễ đài phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, giống như một con dã thú cao ngạo đang bị dồn vào cảnh tuyệt vọng khốn cùng. Âm thanh kia thê lương mà bi tráng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trời, tựa như xuyên thấu cả đất trời bao la.
Tất cả mọi người đều bị chấn động, rồi lập tức lấy lại tinh thần chăm chú nhìn về phía người đàn ông khốn khổ đứng trước lễ đài đang chán nản cúi đầu, bóng dáng ấy, thực vạn phần bi thiết!
Tần Nhật Sơ cũng bị âm thanh này dọa cho ngây ngẩn. Giờ khắc này, hắn cảm thấy kế hoạch mà mình tỉ mỉ vạch ra cuối cùng cũng đi đến được kết thúc mỹ mãn. Từ trước tới nay, hắn luôn sợ hãi rằng Miên Miên nhỏ bé mềm yếu luôn bị người đàn ông này làm tổn thương cũng chỉ vì sự tranh đoạt, trả thù, đùa bỡn ích kỉ của hắn ta…Nhưng hôm nay, xem ra, đã không còn điều gì phải nghi ngờ nữa. Người đàn ông này là thật sự yêu Miên Miên, vì tình yêu với Miên Miên mà bất chấp tất cả. Không ngại chạy tới cướp dâu, cũng không ngại trở thành trò cười của kẻ khác, cho đến khi vẫn không nhận được sự đồng ý của người mình yêu mới trở nên ưu thương tuyệt vọng đến như vậy!
Nghĩ đến đây, Tần Nhật Sơ có chút buồn bã cúi đầu. Như vậy, hắn có thể yên tâm giao Miên Miên cho người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng mà bên trong thì dịu dàng này rồi. Hắn tin rằng, người đàn ông này dù đối với ruột thịt cũng không bỏ qua, tàn nhẫn vô tình trả thù thì đối với cô bé thiện lương này, chắc chắn vẫn là dịu dàng và cưng chiều mà thôi!
Tần Nhật Sơ ngước nhìn lên bầu trời cao xanh trước mắt, xa xa là từng đàn bồ câu trắng nuối đuôi nhau bay về chốn thiên đường xinh đẹp.
Chắc hẳn, ở nơi xa xôi ấy, Yên Nhiên vẫn đang nhìn về nơi đây. Yên Nhiên, Yên Nhiên, em cũng đồng ý với quyết định của anh đúng không?!!
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của con thú cao ngạo đang rơi vào cảnh khốn cùng ấy một lần nữa vang lên: “Miên Miên, anh yêu em, hãy cùng anh về nhà đi! Miên Miên, anh yêu em, vẫn luôn yêu em, hãy quay trở về bên anh đi! Miên Miên, anh yêu em, cả cuộc đời này chỉ dành để yêu em, cùng anh về nhà đi! Mang theo con của chúng ta cùng trở về nhà đi em!” Người đàn ông cúi thấp đầu, những âm thanh lúng túng ấy như vô thức như thì thầm thốt lên.
“Miên Miên… Cầu xin em đừng rời xa anh… Đừng bỏ anh… Đừng đi nữa… Anh không muốn phải tiếp tục cách xa… Không muốn hai chúng ta phải rời xa nhau… Không muốn, anh thực sự không muốn…” Âm thanh ấy vừa vô lực lại vừa tuyệt vọng…
Khi Tần Nhật Sơ nghe thấy những lời này, toàn thân chấn động, không tự chủ được mà buông lỏng tay, nhìn cô gái xinh đẹp như một đóa hồng đang lao vào vòng tay của người đàn ông ưu thương kia. Bất kể tương lai của cô là vực sâu hay bị thiêu đốt, bông hoa ấy vẫn khoe sắc rực rỡ để cho khoảnh khắc tươi đẹp này mãi mãi trở thành vĩnh cửu…
Cứ như vậy, Tần Nhật Sơ không chút biểu cảm, nhìn đôi nam nữ đang không coi ai ra gì kia ôm chặt lấy đối phương, tùy ý hôn nhau thật lâu. Giống như coi chính mình chỉ là một người qua đường xa lạ đang đứng xem một đôi tình nhân xa lạ thắm thiết ôm hôn nhau trên phố.
Đau lòng… Trái tim run rẩy… rồi lại an lòng…
Tất cả cung bậc cảm xúc đột ngột ào tới, Tần Nhật Sơ lắc đầu một cái, tầm mắt nhìn xuyên qua đôi tình nhân trước mặt, nhìn về nơi phương trời xa kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi…
Miên Miên, chúc em hạnh phúc!
Rất nhiều năm về sau, khi người ta nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, vẫn không khỏi cảm thán về một hôn lễ kì dị!
Chú rể thanh nhã đứng yên lặng ở một bên, lặng thinh như không nhìn cô dâu của mình đang nằm trong vòng tay của kẻ khác. Mà đuôi mắt, khóe môi ấy thì nhẹ nhàng cong lên, thanh nhã như hoa cúc mùa thu. Bên kia, cô dâu lại đang ôm ấp tên gian phu, hôn nhau mãnh liệt, sau đó người đàn ông cũng chẳng thèm để ý đến sự kinh ngạc của khách khứa mà bế bổng cô lên, xoay lưng đi ra khỏi giáo đường. Chẳng ai là có thể phủ nhận, đây quả thực là một mối tình si!
Mà tình si, thì không ai có thể chia rẽ được!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
496 chương
41 chương
39 chương
51 chương
45 chương
70 chương