Cấm kị chi luyến
Chương 108
Trong màn sương trắng mịt mờ, xung quanh bốn phía đều như chìm vào hư ảo. Cô đứng tại chỗ, do dự. Không biết cảnh vật phía trước là âm u hay là xinh đẹp, nhưng mọi thứ xinh đẹp đều thường hay che dấu hắc ám cùng ghê sợ không cách nào tưởng tượng được, cô có nên tiến lên phía trước hay không đây?
Cô do dự, cô giãy giụa, cô mê man, cô đơn độc. . . . . .
Trong lúc mông lung, từ trong màn sương mù dầy đặc chợt một giọng nữ dịu dàng dễ nghe, "Miên Miên. . . . . . Đi tới đây. . . . . . Miên Miên. . . . . . Đi tới đây. . . . . ."
Không biết vì sao khi cô nghe thấy giọng nữ kia lại làm cho cô nhớ tới tiếng hót thê lương của con chim sơn ca bị Bạo Quân nhốt trong lồng, thanh âm dễ nghe kia xen lẫn một nỗi thê lương đến vô hạn làm cho tim cô hơi nhói đau, nhưng cô lại không còn do dự nữa mà thẳng tiến đi về phía trước.
Xông thẳng vào tầng tầng sương mù trước mắt, cô mở đôi mắt to sương mù nhìn lên cảnh tượng xinh đẹp trước mặt kia. Đó là một cô gái xinh đẹp dịu dàng lẳng lặng ngồi ở trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa vừa khẽ vuốt cái bụng hơi nhô ra thật ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy dưới sự soi sáng của ánh mặt trời ấm áp từ từ sáng rõ ra.
Bị nụ cười cưng chìu dịu dàng ấy mê hoặc, cô dần dần cất bước đến gần cô gái ngồi trên xích đu kia.
Cô gái giống như cũng cảm nhận được cô đang đến nên từ từ xoay người lại, vừa nhìn thấy cô lại êm ái cười một tiếng, vẫy vẫy tay, "Miên Miên, tới đây đi." Vừa nói xong, còn có ý bảo cô ngồi vào bên cạnh cô ấy.
Cô tựa như người mất hồn, không có cách nào suy nghĩ nữa, chỉ có thể bước lên thảm cỏ mềm mại, nghe lời ngồi vào bên cạnh cô gái kia, trong nội tâm cô không ngờ lại thấy thật an bình cùng bình tĩnh. Sau một hồi lâu, cô mới ngẩng mặt lên, hơi tò mò hỏi: "Cô là ai vậy, tại sao, tại sao cô lại biết tên của con?"
Cô gái nghe vậy mới tràn ra tiếng cười, nếp nhăn do cười tạo ra trên gương mặt xinh đẹp ấy giống như mặt hồ sen thật sâu muốn đem cả người cô hút vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Thật là người xinh đẹp, ngay cả nụ cười cũng mị hoặc đến như vậy . . . . . . Cô há hốc mồm cứng lưỡi, sững sờ nhìn cô gái trước mặt.
Mẹ sao? Nhìn người xa lạ trước mắt này cô cảm thấy giống như có một tia chớp vừa xẹt ngang chân trời trong đêm tối tăm, làm cho thần chí mơ màng của cô bỗng thanh tỉnh lại, thu tay lại, cô lui về phía sau một bước dài, "Không. . . . . . Không, cô không phải là mẹ của tôi. . . . . . Mẹ của tôi đã sớm bỏ mặc tôi rồi. . . . . . Không phải. . . . . . cô không phải . . . . ."
Nhìn bộ dạng phòng bị của cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia nhất thời nổi lên một tia bi thương chán nản, "Miên Miên, thật xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con, không phải mẹ không nhớ con, mà là mẹ. . . . . . Mẹ đã không còn hơi sức ở bên cạnh con nữa rồi, đứa nhỏ đáng yêu của mẹ, tới bên cạnh mẹ nào, tới bên mẹ nào. . . . . ."
Cô gái mong đợi duỗi tay về phía cô, trong đôi mắt to dịu dàng ấy tràn đầy tình yêu cùng hi vọng. Lúc này, lòng của cô cảm thấy nhói đau, không kìm hãm được mà hướng về phía đôi tay đang vươn tới kia, "Cô. . . . . . Cô thật đúng là mẹ sao, là mẹ của con thật sao?"
Cô gái nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng sụt sùi khóc, "Bảo bối, bảo bối ngoan của mẹ, để cho con một mình ở lại chỗ này chịu khổ, mẹ thực xin lỗi con, bảo bối ngoan của mẹ . . . . . ." Cô gái một mực khóc thút thít khóc bên tai làm cô sâu kín hồi tưởng lại, tình cảm bất đắc dĩ lại tuyệt vọng trong nháy mắt tựa hồ khiến cô cũng cảm động lây mà đến ngây cả trái tim cũng thấy đau nhói ngập trời.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
62 chương
10 chương
47 chương
10 chương
21 chương
14 chương