Tiếng hoan hô giống như thuỷ triều kéo tới, vang dội như sấm. Sự cuồng nhiệt của toàn hội trường vẫn còn tiếp tục. Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, dưới sự hướng dẫn của quan lễ nghi, Dịch Vân từng bước đi về phía khu khách quý, bên cạnh cũng có một nữ tử đi cùng, là An Na. Có thể lấy thân phận học viên đi tới chỗ ngồi của các nhân vật tầng cao nhất của đế quốc Kỳ Vũ, đại biểu cho nơi tập trung quyền lực cao nhất của Kỳ Vũ đế quốc, được đế vương của Kỳ Vũ trực tiếp ca ngợi ban thưởng. Phần vinh hạnh đặc biệt này chỉ có cường giả đứng ở ba thứ hạng đầu của Ma đấu đại hội mới có thể đạt được Về phần Ma Đa lúc này, ý thức đã hoàn toàn biến mất, không biết sống chết, đang được hai gã Quang minh pháp tước liên thủ toàn lực cứu giúp. Đương nhiên là không có cách nào đi cùng hai người lên đài tiếp nhận phần vinh quang này. Nhưng mà tình hình như thế hầu như cũng không có người để ý. Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt lên người thiếu niên đang từng bước đi lên cao. Không còn ai có hứng thú liếc mắt một cái nhìn Ma Đa đang hôn mê. Mặc cho hắn đã từng là vương giả mạnh nhất của kỳ đại hội này. Thế giới hiện thực, phân biệt được thắng bại. Vương giả là không chấp nhận được thất bại. Chỉ cần một lần trượt chân, toàn bộ vinh quang trong phút chốc đều bị huỷ hết. Mặc dù nói đến thì tàn khốc nhưng đây là quy củ của thế giới, là luật giang hồ. Giờ phút này, vương giả cũ hạ đài, vương giả mới sinh ra, chỉ đơn giản là như vậy. Nhìn hai người Bá Nạp Đốn cùng Mặc Tây sắc mặt xanh mét, vẻ mặt kích động rời đi, An Kiệt La thở dài, đứng dậy. "Lão hỗn trướng, tuy ở học viện khác nhau nhưng đệ tử của ngươi biểu hiện thật sự phấn khích. Thứ nhất đại hội, thực là vinh quy bái tổ, trước tiên chúc mừng ngươi một tiếng. Ta đi xem thương thế của Ma Đa thế nào, đi trước một bước vậy!" Vẻ mặt Mễ Nặc cũng đấy phức tạp, một hồi sao mới nói: "Thương thế của Ma Đa chỉ sợ… Ai! Không ngờ lại xuất hiện kết quả như vậy, cũng không phải điều ta hy vọng nhìn thấy. Đáng tiếc!" "Mặc dù không muốn nói nhưng cuộc tranh tài này, Ma Đa hạ độc thủ quá nhiều, đã không hợp với Ma đấu đại hội dùng võ kết bạn, đã vượt qua mục đích thật sự. Bây giờ có kết cục như vậy tất cả đều là tự chuốc lấy. Không có quan hệ gì với người khác!" An Kiệt La nhàn nhạt nói ra một câu như vậy rồi lập tức đi ra khỏi khán đài. Tình huống của Ma Đa bây giờ, lấy nhãn lực của hắn và Mễ Nặc đương nhiên nhìn ra được, cực kỳ không lạc quan. Nhưng hắn cũng không cách nào quở trách Dịch Vân xuống tay quá nặng. Quá trình của trận đấu hắn đã thấy rõ ràng. Thủ đoạn mà Ma Đa sử dụng đều tàn nhẫn cực kỳ, từng chiêu đều là tất sát, một lòng tuyệt đối kiên định muốn giết thiếu niên kia. Thay vì nói là trận đấu chẳng bằng nói rằng hắn đem đối thủ thành cừu định sinh tử. Trái lại thiếu niên chiếm ưu thế thượng phong, ở thời điểm cuối cùng còn nương tay, chỉ chọn đánh thương nặng Ma Đa, lưu lại cho hắn một cái tính mạng. Có qua có lại này, tương phản đến tận cùng. Coi như là An Kiệt La cực kỳ bao che khuyết điểm cũng thật sự không có lời nào để nói. "Cho đến nay, bản vương đều muốn gặp ngươi, chỉ là không nghĩ rằng sẽ gặp trong trường hợp như vậy, với thân phận người đứng nhất của đại hội. Ngươi thật sự khiến người khác kinh ngạc!" Đại đế Áo Nhĩ Ba đầu tiên là khen ngợi An Na thật tốt một phen. Sau đó ánh mắt không dừng lại trên người Dịch Vân không dời đi. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc khoảng cách ngắn như vậy với người thiếu niên mà hắn đang cực kỳ để ý này. Bên người đế vương Áo Nhĩ Ba cũng có hai vì hoàng tử từ chỗ xa đi đến, Kiệt Mễ Đạt, An Đức Lôi cùng Mã Đốn. Còn cả các cường giả cùng mỗi một tộc trưởng của các gia tộc lớn ngồi ở phía sau. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn vào Dịch Vân, hoàn toàn xem nhẹ An Na ở một bên, giống như làm nền cho hắn. An Na chỉ mỉm cười, tự giác lùi sang một bên, hoàn toàn không để ý. Đứng thứ ba Ma đấu đại hội là một hạng vinh hạnh đặc biệt, cực khó cầu. Nhưng so sánh với Dịch Vân nhiều lần tạo ra kỳ tích, viết lại định luật thép cho hai dòng ma khí, đúc ra sự tích truyền kỳ sống sờ sờ này lại vốn không tính là cái gì. Đối với An Na mà nói, đối thủ có cơ hội vượt qua thì có thể sinh ra tâm lý cạnh tranh. Nhưng đối mặt với người mạnh mẽ vượt qua bản thân mình lại chỉ biết sinh ra sự kính ngưỡng. Đối với Dịch Vân, giống như Cổ Lan lúc trước, nàng đã hoàn toàn bị thuyết phục. Nhìn cường giả hộ vệ vương tộc bưng lên ma binh tàn phá, đây chính là binh khí Dịch Vân dùng để chiến đấu. Thân kiếm đầy vết nứt, thủng lỗ chỗ, vỡ vụn như thuỷ tinh. Kiếm cốt đã bị hủy không thể chữa trị lại. Một thanh ma binh có thể nói là cấp bậc cực phẩm lại bị hủy hoại như vậy, thực sự biểu hiện rõ trận đấu vừa rồi kịch liệt ra sao. Vẻn vẹn trong một trận thi đấu, bao gồm cả thanh Ma binh nhị phẩm cao giai Lôi thuộc tính của Ma Đa thì đã tổn hại vỡ mất ba thanh cực phẩm ma binh. Việc này ở mỗi kỳ đại hội lúc trước cũng chưa bao giờ phát sinh, cũng coi như một cái kỷ lục mới. "Nhị phẩm trung giai hoả thuộc tính Ma binh? Tuy so ra kém cao giai của Ma Đa nhưng cũng coi như là cực phẩm binh khí khó có thể lất được. Lấy thân phận một học viên, ngươi làm sao có được đến hai thanh?" Bàn thạch công tước Tinh vực võ giả Mã Đốn tò mò hỏi. Ở trước mặt đế vương của một quốc gia, bất kỳ kẻ nào cũng không có tư cách chưa được cho phép đã mở miệng nói chuyện, nhưng cường giả Tinh Vực là ngoại lệ. Thực lực được coi như thần ở nhân gian có tư cách cùng ngồi cùng ăn với bất kỳ đế vương nào. Áo Nhĩ Ba cũng không thấy việc Mã Đốn mở miệng nói trước có bất kỳ chỗ thất lễ nào. "Là mua được từ trong tay gia tộc Kiệt Nặc Tư. Bởi vì quan hệ rất tốt nên giá tiền bọn họ đưa ra cho ta cũng rất tốt." Dịch Vân trả lời ngắn gọn. Đây là lý do hắn đã sớm nghĩ kỹ. Sớm biết nhất định sẽ có người đem vấn đề này ra hỏi hắn. Cũng bởi vậy, khi chiến đấu cùng Ma Đa, mặc cho đi đến mức kịch liệt nhất hắn cũng chỉ xuất ra Nhị phẩm trung giai Ma binh. Đạo lý mang ngọc có tội, hắn càng hiểu rõ hơn so với bất cứ kẻ nào. Áo Nhĩ Ba cùng Kiệt Mễ Đạt nghe vậy đều lộ ra biểu tình đúng là thế. Lấy mạng lưới tình báo của Vương thất, mặc dù không tra được thân phận thật sự của Dịch Vân nhưng vẫn biết được Dịch Vân từ trước đến nay vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp với gia tộc Kiệt Nặc Tư. Đây hẳn là thủ đoạn để bọn họ mời chào thiếu niên này. Cung cấp trang bị tốt tài trợ cho tuyển thủ tham gia thi đấu, đây là chuyện thường xảy ra của một cái gia tộc lớn, tuyệt đối không có gì kỳ quái. Chỉ là ánh mắt của gia tộc này cũng quá tốt. lại còn đưa cho hai thanh, thật sự coi như nhặt được bảo bối. Nhìn thiếu niên, Áo Nhĩ Ba ôn tồn cười nói: "Ma đấu đại hội đã kết thúc. Đêm nay trong hoàng cung có một bữa tiệc rượu long trọng. Tất cả các học viên được xếp vào danh sách Bách cường đều có tư cách tham gia. Bản vương cũng sẽ có mặt. Đến lúc đó, bản vương muốn tiếp tục gặp ngươi tâm sự được chứ? Ba gã cường giả Tinh Vực nghe vậy cũng đồng thời gật đầu. Kiệt Mễ Đạt đã sớm muốn gặp mặt thiếu niên này, chỉ là chưa tìm được cơ hội. Mà An Đức Lôi cùng Mã Đốn hai người cũng sinh ra hứng thú rất lớn đối với phương pháp tu luyện ma vũ của thiếu niên. Nhất thời hủy bỏ quyết định lập tức về nước sau đại hội. Thiếu niên tham dự, bữa tiệc rượu này bọn họ cũng có hứng thú. Không dự đoán được Dịch Vân lại không chút nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Không được! Sau cuộc tranh tài ta chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi thật tốt. Tiệc rượu sẽ không đi. Cảm tạ thịnh tình của bệ hạ, Dịch Vân xin tâm lĩnh." Nghe Dịch Vân cự tuyệt một cách trực tiếp như thế, An Na ở một bên hoảng sợ. Bốn người trước mắt toàn bộ đều là nhân vật ở đỉnh cao của đại lục. Đế vương cùng cường giả Tinh vực, quyền lợi đỉnh phong cùng thực lực thần thánh, hai dạng này đều là suốt đời theo đuổi của toàn bộ những người tu luyện ma vũ. Chỉ cần có thể cùng bất kỳ người nào trong số bốn người bọn họ có quan hệ chút xíu cũng có thể mang đến nhiều chỗ tốt không thể đánh giá. Đề nghị của đại đế Áo Nhĩ Ba giống như từ trên trời rơi xuống khối bánh thịt lớn. Nếu là nàng nhất định sẽ ngàn đồng ý, vạn đồng ý gật đầu đáp ứng. Dịch Vân lại không nghĩ ngợi chút nào liền từ chối, làm cho nàng nhất thời đứng ngây ở một bên, nói không ra một câu. "Đều nói hắn là quái nhân! Thật đúng là quái nhân… Vứt bỏ cơ hội trên trời khó có được này. Ngốc đến mức thật sự làm cho người ta than thở." An Na trong lòng rên rỉ. Đám người Áo Nhĩ Ba cũng ngạc nhiên. Thân là đế vương đứng trước mặt đưa ra lời mời không ngờ lại bị từ chối như vậy. Đây là lần đầu tiên. Nhưng nhìn ánh mắt trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên có cảm giác giống như làm thế là đương nhiên. Chỉ vì không đi nên không muốn đi. Tất cả đều tự nhiên như vậy, không có nửa điểm làm cao. Tính tình trực tiếp thật sự hiếm thấy như vậy làm mọi người bỗng nảy lên một cảm giác kỳ dị. Tất cả đang ngồi ở đây đều là cao nhân đứng đầu một cõi. Mặc kệ là người nào đứng trước mặt bọn họ, chân phải cong, đầu phải thấp, giống như An Na biểu hiện ra thần thái kính sợ mới là bình thường. Bọn họ đã sớm có thói quen như thế. Mà nay, một cái tiểu tử vẻn vẹn chỉ có Lục tinh lĩnh vực lại có thể có thần sắc bình tĩnh thoải mái như vậy. Tuy đã từng gặp qua rất nhiều người nhưng lại chỉ có riêng một mình lại đem bản thân đặt cùng ở một độ cao với bọn họ. Trước giờ chưa từng thấy nên phát sinh cảm giác lạ lẫm. Áo Nhĩ Ba hai mắt ngưng trọng, chăm chú nhìn Dịch Vân, không có cảm giác gì. Hắn càng xem càng thích, cười to nói: "Như vậy hả! Tất cả tư liệu lời binh về ngươi đều không sai. Kỳ nhân không có kỳ tính mới là lạ, cũng là ta vội vàng. Ngày sau cửa lớn của Kỳ Vũ vương thất ta đều vĩnh viễn mở ra với ngươi!" Ma đấu đại hội chính thức kết thúc. Mà nghi thức phong thưởng phong tước sẽ đợi đến mười ngày sau, lễ mừng hàng năm của Kỳ Vũ đế quộc, kỷ niệm ngày lập nước mới cùng tổ chức. Đến lúc đó sẽ có mấy chục quý tộc mới sinh ra, cũng sẽ có mười tước vị do đế quốc ban thưởng. Trong đó, thiếu niên đặc biệt sắp sửa lấy được ban thưởng lớn nhất trong vòng một trăm năm qua của đế quốc là điều mọi người chờ đợi nhất. Một phương chư hầu trăm dặm lãnh địa, vẻn vẹn chỉ dưới bốn gia tộc lớn từ xưa của đế quốc. Từ một người dân thường xoay người bay lên không thành rồng, ngàn năm chưa từng có, truyền kỳ sống sờ sờ. Tất cả mọi người đều đợi khoảnh khắc chứng nhận đó. Gia tộc Lam Duy Nhĩ. "Ma Đa hắn vẫn còn được chứ?" Bá Nạp Đốn nhìn Ma Đa hôn mê không tỉnh, miệng mũi vẫn chảy máu, nặng nề hỏi. "Tất cả kinh mạch đều bị hao tổn. Trong đó đặc biệt là 36 chủ mạch toàn bộ bị thiêu hủy, 72 phó mạch nửa hủy. Cho dù dùng quang minh pháp thuật tới cứu trụ cũng chỉ có thể bảo mệnh, mà một thân tu vi đấu khí của hắn nhất định là phế toàn bộ rồi, cũng không có khả năng tiếp tục tu luyện lại một lần nữa. Ngày sau cũng chỉ có thể sống làm người bình thường. Một Quang minh giáo sĩ mặc áo choàng đỏ lạnh nhạt nói. "Những lời này, trước khi ngài đến đã từng nghe qua từ miệng của hai Bạch Y giáo chủ. Lấy năng lực của Hồng y giáo chủ như ngài hẳn là còn có biện pháp khác đi?" "Biện pháp thì có! Nếu để ta tự ra tay cứu trị là có thể khôi phục kinh mạch bị thiêu hủy trong cơ thể hắn. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo trụ thực lực Ngũ tinh đỉnh phong hiện giờ của hắn. Về sau, tu vi của hắn cũng chỉ có thể vĩnh viên dừng lại tại cảnh giới này, không có bất kỳ sự tiến triển nào nữa." Dừng một chút, Hồng Y giáo chủ lắc đầu nói: "Đó cũng là cực hạn mà ta có thể làm đến, không còn cách nào khác. Cỗ hoả hệ đấu khí xâm nhập vào trong cơ thể của cháu trai ngươi thật sự là quá phách tuyệt. Hoả hệ năng lượng tuyệt liệt như thế ta trước giờ ít thấy. Muốn khôi phục lại như cũ có thể nói là hoàn toàn không có khả năng." Phụ Á nghe vậy sớm đã khóc đỏ mắt, lại tiếp tục tuôn rơi, ở trên người của Ma Đa khóc rống lên. Mặc Tây lúc này cũng hỏi gấp: "Hồng Y chủ giáo các hạ, ta từng nghe nói qua có một loại ma pháp khôi phục cực kỳ mạnh tên là Quang minh đại chú. Chỉ cần người không chết đều có thể khôi phục toàn bộ trong nháy mắt. Ngài không thể dùng cái này tới cứu trị Ma Đa sao?" "Hừ! Lam Duy Nhĩ bá tước không ngờ lại biết nhiều hiểu rộng, ngay cả Quang minh đại chú cũng nghe nói qua. Đúng là có quang minh bí pháp này nhưng đó là Quang minh hệ ma pháp cấp bậc Tinh vực, hơn nữa phải do hai cường giả đã ngoài Tinh vực liên thủ mới có thể thi triển ra. Ngươi cho là một cái võ giả chỉ có Ngũ tinh lĩnh vực đáng giá cho Quang minh giáo đình chúng ta phí nhiều công sức như thế sao?" Hồng Y đại chủ giáo đối với Mặc Tây nhất đẳng Bá tước của đế quốc biểu hiện thật không khách khí. Bởi vì lấy địa vị của hắn, ngay cả đế vương Kỳ Võ nhìn thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Vẻn vẹn chỉ là một cái Bá tước mà thôi, còn là lấy phương thức thừa kế để có được vị trí, không có lấy nửa điểm thực lực của bản thân. Hắn căn bản không đem Mặc Tây đặt trong mắt. Không để ý tới Mặc Tây, Hồng Y đại chủ giáo chuyển đầu sang nhìn Bá Nạp Đốn. "Bá Nạp Đốn tướng quân. Ta nhìn vào ngươi có thân phận tướng quân của đế quốc, lại vẫn đối với Quang Minh giáo đình chúng ta có cung kính, mới có thể phá lệ đáp ứng giúp ngươi trợ giúp một lần. Ta có thể tự mình đến đây cũng đã là thật sự cho gia tộc Lam Duy Nhĩ các ngươi mặt mũi rồi. Nếu còn tiếp tục có bất kỳ yêu cầu vượt quá bổn phận…" "Bản tướng hiểu rồi! Vậy thì mời các hạ lập tức tiến hành cứu trị cho Ma Đa đi." "Ờ! Đại khái phải cần thời gian khoảng nửa ngày. Trong khoảng thời gian này, không được cho phép bất kỳ kẻ nào tiến đến quấy rầy ta." Hồng Y đại chủ giáo liền đòng cửa lại. Nhất thời bầu không khí trong đại sảnh ngưng trọng. Phụ Á sớm đã khóc hôn mê, được người hầu nâng trở về phòng nghỉ ngơi. Ở trong đại sảnh tất cả trưởng lão cao tầng của gia tộc đều tập trung. Nhưng hết lần này tới lần khác không ai nói ra được một câu. Ma Đa, đệ nhất thiên tài của gia tộc, người đứng đầu để tuyển chọn chức vị tộc trưởng sau này, cũng là người có cơ hội lớn nhất đạt tới Bát tinh, thậm chí là Cửu tinh cường giả trong con cháu đời sau của gia tộc. Bây giờ, coi như hắn thật sự giữ được tính mạng thì tu vi cũng chỉ cả đời dừng lại tại Ngũ tinh đỉnh phong, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất để làm trưởng lão của gia tộc là Lục tinh sơ giai cũng không đạt được. Lần Ma đấu đại hội này, gia tộc Lam Duy Nhĩ bọn họ đã không lấy được lãnh địa Ái Đạt Trấn, ngay cả tổ truyền thánh vật Nguỵ thần hí cũng vẻn vẹn một viên Ma dược đều bị hao tổn sạch, cuối cùng còn bồi cả một tân tinh hy vọng nhất của đời sau. Từ khi gia tộc dựng tộc cho đến nay, mức độ bại trận thê thảm thế này là ngàn năm qua chưa từng có. Có thể nói là thua đến thảm hại. Một mảnh im lặng áp lực, không ai dám mở miệng. Trong lòng mọi người đều tràn ngập phẫn hận, đều hận không thể đem thiếu niên kia băm thành vạn khúc. Nếu thật có cơ hội, mọi người chắc chắc sẽ từng đao cắt chết hắn. Trong lòng tức giận vô cùng, càng ngày càng mạnh mẽ nhưng cũng biết được, tuyệt đối không thể làm như vậy. Trước trận đấu, thiếu niên kia không có cái gì, không quyền cũng không địa vị. Khi đó chỉ cần nguyện ý đánh cược một lần thì gia tộc Lam Duy Nhĩ vẫn còn gánh chịu nổi được hậu quả. Nhưng bây giờ hắn thắng cuộc giành vị trí đệ nhất, chỉ cần vừa qua phong tước hắn liền nhất thời trở thành chư hầu của một phương, cùng đẳng cấp với Bá tước của đế quốc. Lúc này nếu hắn bị người giết chết thì cho dù là người ngu ngốc nhất cũng sẽ biết là do gia tộc Lam Duy Nhĩ bọn họ xuống ta. Cái giá lớn này bọn họ trả không nổi. Xem như thế cũng tuyệt đối không thể bỏ qua hắn, máu phải trả bằng máu, đây là quy định ngàn năm của gia tộc Lam Duy Nhĩ. Cực kỳ tức, cực kỳ hận, cực kỳ giận! Muốn hắn chết, không cần lý do. Nhưng thực sự muốn giết hắn cũng cần phải đưa ra lý do, cho dù là tội danh được thêu dệt cũng được. Đúng lúc này, cửa của đại sảnh nghị sự đột nhiên mở ra. Một thanh niên đi tới. Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, biểu hiện hận ý vô cùng, thanh ấm bén nhọn vang lên: "Ông nội, phụ thân, ta biết hắn là ai!" "Cái gì? " "Luyện khí sư, Môn La!"