Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 238
Trên phòng quan sát, Cát Âu kinh ngạc nói: "Hắn thật sự lại có thể thắng?"
Nhìn đấu trường phía dưới tĩnh lặng không một tiếng động, vẻ mặt Địch An cũng là kinh ngạc: "Cuộc tranh tài này quá bất ngờ không thể hiểu rõ. Mặc kệ là trong quá trình hay là kết quả đều như vậy! Rốt cuộc là hắn dùng loại phương pháp nào hóa giải ma pháp sáu sao đỉnh phong, rồi lại như thế nào chế trụ đấu khí đối thủ. Tất cả điều này ta đều nghĩ không ra!"
Các trưởng lão của Kiệt Nặc Tư gia tộc ở bên cạnh cũng đồng thời gật gật đầu. Đang ngồi ở đây tất cả đều các nguyên lão có tư cách lâu đời nhất, thực lực mạnh nhất trong cao tầng của Kiệt Nặc Tư gia tộc. Lấy nhãn lực của bọn họ lại có nhiều con mắt nhìn xem chằm chằm như vậy vẫn không cách nào nhìn thấu chi tiết của việc xảy ra. Sau khi kết thúc trận đấu vẫn còn tồn tại vấn đề khó hiểu, cái này có thể nói là chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng được.
Trầm ngâm một lúc lâu, Cát Âu nghiêm mặt nói: "Tóm lại, bây giờ Dịch Vân đã xác định tiến vào danh sách Trăm cường của đại hội. Đối với thực lực cùng giá trị của hắn, gia tộc chúng ta đã liên tục lặp đi lặp lại đánh giá sai lầm. Lần này không thể tiếp tục sai được nữa, phải một lần nữa đánh giá lại cho tốt mới được!"
Địch An khẽ cười nói: "Tộc trưởng, mặc dù kết quả của cuộc tranh tài này khác xa so với dự liệu của chúng ta. Nhưng đối với gia tộc của chúng ta mà nói, kết quả như vậy nên coi là chuyện tốt mới đúng. Dù sao bây giờ hắn ít nhất vẫn là minh hữu của Kiệt Nặc Tư chúng ta. Về phần sau này tình hữu nghị giữa hai bên có thể duy trì hay không, có khả năng sâu đậm đến mức độ nào. Cái này còn phải xem bây giờ tộc trưởng quyết định đặt hắn ở vị trí như thế nào."
"Chỉ vẻn vẹn là quan hệ minh hữu giao dịch hai bên có lợi hay là…"
Lời nói của Địch An chỉ đến đây, không có giải thích gì nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng.
Nghĩ một chút, Cát Âu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Về việc sang tay (chuyển quyền sử dụng) kia đã làm xong chưa?"
Một gã trưởng lão gật gật đầu đáp: "Đã để cho Ngạc Đa Đồ mang theo toàn bộ văn kiện đi làm rồi. Đợi hắn và Bối Cách trưởng lão do Lam Duy Nhĩ gia tộc phái ra cùng nhau ký kết dưới sự chứng kiến của nhân viên vương thất thì việc này xem như làm thỏa đáng rồi!"
"Ờ!" Cát Ân cúi đầu nhìn người thiếu niên trên sân thi đấu, trầm giọng nói: "Lập tức giúp bản tộc trưởng sắp xếp một chút. Ta nghĩ muốn cùng hắn gặp mặt một lần. Hiện tại chắc hắn cũng đang chờ tin tức của gia tộc ta mới đúng!"
Đi về đến trong khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện, mỗi người đều lộ ra ánh mắt khó có thể tin được nhìn hắn. An Na thậm chí còn chạy đến bên cạnh, ánh mắt chớp chớp kinh hãi nói: "Ngươi thật sự có thể đánh thắng Phụ Á? Nhìn thực lực mạnh mẽ mà nàng vừa biểu hiện ra ngoài, ngay cả ta muốn thắng cũng có cảm giác khó khăn. Tiếp cận lục tinh đỉnh phong Lôi hệ pháp cuồng lại còn là kỳ tài ma vũ song tu a! Thế mà lại bại bởi người mới bước vào trình độ trung giai như ngươi. Thật sự làm cho người ta khó có thể tin được."
Nghe vậy, mọi người đồng thời gật đầu nhìn về phía Dịch Vân, bắt đầu bàn luận tình hình của trận chiến kinh hiểm (kinh hãi và hung hiểm) vừa rồi. Lúc này, Ca Đức lại thở dài nói: "Biểu hiện vừa rồi của ngươi thật sự ra ngoài dự liệu của chúng ta. Ngay cả ngươi lấy loại phương pháp nào để chế trụ nàng, ta xem một chút cũng không rõ. Có thể thắng được tất nhiên là tốt. Nhưng là ngươi không nên dùng phương pháp như thế đến thắng đối phương."
"Một nữ tử ở trước mặt công chúng lại bị ngươi đánh vào mông cho đến khi tức giận ngất đi phải nói là vô cùng nhục nhã. Xuất thân của nàng thật không đơn giản. Ngươi làm như vậy là tước bỏ mặt mũi của bọn họ. Lam Duy Nhĩ gia tộc nhất định sẽ nuốt không trôi khẩu khí này!"
"Hừ!" Dịch Vân còn chưa trả lời, Mễ Nặc đã nổi giận đùng đùng nói: "Nàng thế này là xứng đáng! Ai khiến cho nàng nói ra những câu nói làm nhục người? Nhục mạ Dịch Vân là tạp chủng không phải là cùng lúc mắng đến viện trưởng ta sao?"
"Cho nên nàng đáng đời bị đánh vào mông. Ta còn cho rằng là đánh quá nhẹ, quá ít đây. Mới một trăm cái phát đã tức giận hôn mê, đây không phải là rất vô dụng, không chịu nổi đòn sao? Ờ! Dịch Vân ngươi làm rất khá. Coi như là giúp viện trưởng ta thu hồi mặt mũi!"
Những lời của Mễ Nặc nói ra này đúng là nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng là vào trong tai của mọi người đều giống như thạch phá thiên kinh. "Viện trưởng đại nhân. Ngài nói như vậy… Nói như vậy… cái lời đồn về con tư sinh kia đều là thật sao?"
Mễ Nặc mỉm cười, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Mọi người thấy thế ồ lên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. "Hóa ra là vậy. Khó trách thực lực của Dịch Vân lại tiến bộ nhanh như vậy. Đầu tiên là Á Các, kế tiếp là Phụ A lần lượt đều bại trận. Lấy yếu thắng mạnh, cái này cũng chỉ có viện trưởng ngài tự mình dạy dỗ chỉ bảo mới có thể dạy ra được!"
Lời đồn con tư sinh ở trong Thiên Phong học viện cũng ồn ào huyên náo hơn một năm nhưng cũng không thấy Mễ Nặc đi ra bác bỏ tin đồn. Hắn ngoại trừ lấy phương thức hờ hững đến ứng đối còn mơ hồ lấy thế châm ngòi thổi lửa, làm như ngại lời đồn lan truyền còn chưa đủ nóng. Như vậy từng khiến cho nhóm giáo sư nghĩ mãi không ra. Hóa ra đúng là có chuyện như vậy.
Hiểu lầm này rất lớn, Dịch Vân nhìn ánh mắt giật mình của mọi người, có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, vội vàng nói: "Không phải như vậy! Lời đồn kia là giả…"
Lời nói vừa ra khỏi miệng được một nửa đã bị Mễ Nặc hung ác trợn mắt liếc hắn một cái, ý bảo hắn câm miệng sau đó vung tay chấm dứt: "Tóm lại ngày hôm nay cuộc chiến Trăm cường đã xong. Kết quả cũng làm cho viện trưởng ta vừa lòng. Chúng ta đều đi về nghỉ ngơi đi."
Ngay lúc này, một cái lão giả đang nổi giận đùng đùng chợt xông vào trong khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện. Vừa thấy Mễ Nặc liền giận dữ rống lên: "Mễ Nặc lão hỗn đản, ngươi thật sự quá ghê tởm! Làm sao lại có thể sai đệ tử của mình làm ra chuyện đáng giận như thế với đệ tử dự thi của Kỳ Vũ học viện ta?"
Người đến hưng sư vấn tội tất nhiên là viện trưởng An Kiệt La của Kỳ Vũ học viện.
Nhìn thấy đối thủ một mất một còn này đi vào, Mễ Nặc nghênh đón cười âm sâm nói: "Người cái dạng này. Lão hỗn đầu ngươi nói ngược đi! Là đệ tử của ngươi trước tiên mở miệng nói ác đi. Không chỉ nhục mạ Dịch Vân mà còn liên tiếp mắng đến ta. Vũ nhục một cái viện trưởng chính là tội lớn a! Dịch Vân bất quá chỉ vỗ nhẹ, đánh vài cái vào mông nàng là đã nương tay. Lão hỗn đầu nhà ngươi còn dám tới tìm ta hỏi tội?"
An Kiệt La nghe vậy ngạc nhiên: "Theo như lời ngươi nói, hắn thật sự là con của lão hỗn trướng nhà ngươi?"
Mễ Nặc không đáp, ngược lại cười nói: "Thiên phú của cái đệ tử gọi là Phụ Á vừa rồi kia quả thật không tệ. Là thể chất ma vũ song tu hiếm thấy. Nhưng là rơi xuống trên tay của ngươi lại bị dạy dỗ thành nữ nhân có phẩm tính chanh chua đanh đá, có thực lực nhưng không có tâm cảnh, có ngạo cốt lại không có đầu óc như vậy. Xem như là bị hủy trên tay ngươi rồi!"
"Hắc hắc hắc! An Kiệt La, qua nhiều năm như vậy, công phu hủy hoại học sinh của ngươi tiến rất xa a!"
An Kiệt La nhìn hắn nhiên phản bác, nói: "Mễ Nặc ngươi thì có gì tốt đẹp sao? Dĩ nhiên lại dạy dỗ loại đệ tử đánh cái mông của nữ tử trước mặt công chúng, xem như là mất mặt trên toàn bộ đại lục đi! Hắc hắc, hắn là con trai ngươi? Quả nhiên là cha nào con nấy, đều có hành vi cử chỉ hoang đường vớ vẩn như nhau a!"
Dừng một chút, An Kiệt La cười to nói: "Ngoài như vậy ra, ngươi bây giờ đã bao tuổi rồi? Lại vẫn có thể có một đứa con tư sinh trẻ tuổi như vậy. Toàn bộ đế quốc đều biết đến cái tên Mễ Nặc của hỗn trướng nhà ngươi. Không ngờ ngươi lại là một lão già mà không nên nết nha!"
Mắt thấy hiểu lầm kia càng lúc càng lớn mà Mễ Nặc vẫn không giải thích, làm như quyết tâm muốn đem thân phận của hắn từ "Chân truyền đệ tử" biến thành "Con tư sinh".
Khi đó, hắn cũng là bị Mễ Nặc uy bức cùng lấy lợi dụ dỗ mới đi vào Thiên Phong học viện. Ý nghĩ ban đầu là theo chân Mễ Nặc học ma pháp. Nhưng không ngờ không chỉ lại mạc danh kỳ diệu đem sửa họ tộc của mình, lại không ngờ sau đó lại xuất ra một cái tiện nghi phụ thân. Loại phương pháp bịa đặt này hẳn là chỉ có mình Mễ Nặc có. Dịch Vân chỉ biết cười khổ trong lòng, cũng lười tiếp tục giải thích cái gì.
"Lão hỗn trướng ngươi nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa xem! "
"Lão hỗn cẩu, ta sợ ngươi sao? Ta nói lại một lần, ngươi có gan thì cắn ta a!"
Mọi người thấy hai vị viện trưởng giống như hai đứa trẻ con chửi nhau túi bụi liền đánh mắt cho nhau, biết đường di động tới lối ra. Giống như lệ thường trong quá khứ, lúc đầu chỉ là mắng cho ấm người, sau là có khả năng ra tay. Ai cũng không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu của hai gã Cửu tinh Pháp tôn.
Ngay lập tức mọi người rời đi khỏi phòng nghỉ ngơi, chỉ còn hai lão giả vẫn đang mắng chửi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Buổi tối, Lam Duy Nhĩ gia tộc.
"Phụ Á hiện giờ như thế nào?" Bá Nạp Đốn ngồi trên vị trí chủ của đại sảnh, nhấp một ngụm trà nóng rồi hỏi.
Mặc Tây thở dài đáp: "Từ lúc về đến nhà nó vẫn tự giam mình trong phòng. Bất kể gọi thế nào nó cũng không chịu đi ra. Là đang khóc."
Bá Nạp Đốn nghe thế, sắc mặt nhất thời trầm xuống. "Cũng chỉ là thua một trận đấu mà phải đến mức thế sao? Ngay cả gia gia ta năm năm không gặp trở về nàng cũng dám giận dỗi không tới gặp mặt."
Bối Cách ở một bên nói: "Phụ thân! Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, Phụ Á chịu cái dạng khuất nhục mà không nữ tử nào chịu được như vậy, có phản ứng như bây giờ cũng là bình thường a! Cho nó một chút thời gian yên tĩnh đi!"
Mặc Tây nghĩ đến chuyện phát sinh ở tràng thi đấu ngày hôm nay, một cỗ tức giận nổi lên. "Hừ! Tên thiếu niên kia hành động cũng thực sự quá đáng rồi! Kỳ Võ Ma đấu đại hội là toàn bộ đại lục đều nhìn xem. Vậy mà hắn lại tước bỏ mặt mũi của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta trước mặt mọi người như vậy, Đợi lần đại hội này kết thúc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Chắc chắn sẽ khiến hắn vì chuyện này mà phải trả giá trầm trọng!"
"Hồ đồ!" Bá Nạp Đốn giận dữ mắng: "Mặc Tây ngươi là đương nhiệm tộc trưởng của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta, tại sao lại không suy nghĩ đến mức đấy. Lại còn hành động theo cảm tính như vậy? Theo như lời nói của ngươi, việc này hôm nay mọi người đã thấy được rõ ràng. Hiện tại, người thiếu niên kia đã là một thành viên trong danh sách Trăm cường, cũng là đối tượng trọng điểm đào tạo của đế quốc trong tương lai mười năm nữa.
"Nếu ngày sau hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mọi người đầu tiên tất nhiên sẽ nghĩ đến gia tộc chúng ta. Mọi người sẽ nói chúng ta vô cớ giết hại lương đống tương lai của đế quốc. Tội danh này chúng ta gánh chịu được sao? Ngươi đây là cho gia tộc chúng ta thêm phiền toái!"
"Cái này…"
Bá Nạp Đốn trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp: "Việc ngày hôm nay mặc dù làm cho gia tộc ta mất mặt nhưng ít nhất chúng ta còn tìm được một cái đối tượng rất có tiềm lực. Chỉ cần có thể đem hắn mời chào vào gia tộc của chúng ta thì chuyện phát sinh hôm nay cũng chẳng đáng kể chút nào. Mất chút thể diện nhưng được nhân tài, đáng giá!"
Bối Cách nghe vậy liền vẻ mặt khó xử nói: "Phụ thân. Thật ra trước đó chúng ta cũng đã mời chào qua người thiếu niên kia nhưng mà bị hắn cự tuyệt rồi!"
"A! Thậm chí còn có người sẽ cự tuyệt lời mời của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta?" Bá Nạp Đốn có chút kinh ngạc. "Nói một chút chi tiết tình hình xem nào."
"Từ tư liệu của hắn đến xem, hắn năm nay chỉ có hơn mười bảy tuổi, là một thiên tài ma pháp có Thiên phẩm tinh thần lực. Lúc trước chúng ta cũng đã tiếp xúc qua với hắn. Chẳng qua kể cả vương thất của đế quốc thì toàn bộ mọi người đều bị hắn cự tuyệt, không có ngoại lệ."
"Hơn nữa, lúc gia tộc chúng ta tiến đến mời chào thì…" Nói tới đây, sắc mặt Bối Cách cũng trầm xuống, nói một cách cực kỳ khó khăn: "Lúc ấy hắn chỉ là một gã Tứ tinh lĩnh vực pháp đồ!"
"Cái gì?" Nghe thế, Bá Nạp Đốn quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, đột nhiên đứng lên. "Mười bảy tuổi? Hơn nữa chỉ dùng hơn một năm thời gian liền từ Tứ tinh vị giai thăng cấp đến Lục tinh trung giai lĩnh vực như bây giờ?"
Hắn chỉ vẻn vẹn từ xa nhìn qua mặt người thiêu niên kia vào trận đấu ngày hôm nay. Biết hắn rất trẻ tuổi nhưng là dù sao cũng không ngờ dĩ nhiên ngay cả hai mươi tuổi còn chưa đến. Năm nay mới mười bảy tuổi mà thôi.
Bá Nạp Đốn ngẩn người ra rồi giận dữ nói: "Thiên phẩm tinh thần lực? Chưa đủ hai mươi tuổi? Sao lại có kỳ tài như vậy? Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua? Mà các ngươi lại còn không không buông tha một lương tài có một không hai như vậy. Đáng chết!"
Mặc Tây cùng Bối Cách hai huynh đệ gặp phụ thân ít khi thật sự nổi giận như vậy liền bị dọa sợ hãi. Bối Cách vội vàng giải thích: "Phụ thân, cái này không trách được chúng ta. Theo tư liệu của chúng ta thu thập được, nghe nói hắn là đệ tử lười biếng vô kỷ luật nhất của Thiên Phong học viện từ khi thành lập cho tới nay. Thường làm nhất chỉ có hai chuyện chính là bỏ khóa cùng trốn học. Tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng hắn là một tên ăn chơi trác táng, dựa vào thiên phú kiêu ngạo mà không biết cố gắng hướng lên trên."
"Sao có thể ngờ rằng hắn có thể ở trong vòng hơn một năm ngắn ngủi lấy được tiến triển lớn như vậy. Nghe nói ngay cả Viện trưởng Mễ Nặc của Thiên Phong học viện cũng vì điều này mà ngạc nhiên không thôi. Trước đó căn bản là phá vỡ cái nhìn của tất cả mọi người a!" Lúc này, Mặc Tây cũng vội vàng nói: "Bối Cách nói quả thật không sai. Theo như tin tức do thám tử của chúng ta ở trong Thiên Phong học viện hồi báo lại. Người thiếu niên kia từng hai lần không xin phép mà rời khỏi học viện nửa năm khiến cho chúng giáo sư của học viện liên hợp lại muốn Mễ Nặc viện trưởng đem hắn khai trừ ra. Hơn nữa, lại tại đêm trước khi trận đấu của Ma đấu đại hội lần mới bỗng nhiên trở lại học viện. Một thân thực lực cũng mạc danh kỳ diệu tăng vọt lên."
"Hơn nữa, lúc bắt đầu hắn vốn cũng không có trong danh sách Lục tinh cấp bậc dự thi. Chính là sau khi trở lại học viện lấy thực lực mạnh mẽ ép Mễ Nặc thay mới, vì cá nhân hắn mà triệu tập một hồi thi đấu chọn lựa tư cách học viện. Lúc này mới thuận lợi lấy được tư cách tham gia trận đấu của đại hội này
Dừng một chút, Mặc Tây lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. "Sự thật chính là như vậy! Mà ngay cả viện trưởng cùng tất cả các giáo sư bên trong Thiên Phong học viện đều vẫn coi tên tên thiếu niên kia là một đệ tử có vấn đề. Không những thiếu chút nữa khai trừ học tịch của hắn mà cũng hoàn toàn đánh giá sai thực lực chân chính của hắn. Bọn họ còn như thế thì những người ngoài cuộc như chúng ta càng không cần phải nói…"
"Nói vậy, bây giờ hắn có thể thuận lợi đánh tiến vào danh sách Trăm cường thì Thiên Phong học viện bọn họ mới phải là người kinh ngạc nhất."
Sau khi trầm ngâm thật lâu. Bá Nạp Đốn hỏi: "Có ma pháp hình ảnh ghi lại các trận đấu trước của hắn không?"
Bối Cách lắc lắc đầu đáp: "Tại thời điểm kết thúc trận đấu ta đã muốn đi tìm xem có hay không. Bởi vì các trận đấu trước người thiếu niên kia biểu hiện rất bình thường không có bất kỳ chỗ xuất sắc nào. Chỉ có một số ít vài cái hình ảnh thoáng qua, không ai lại chú ý đến hắn."
"Bắt đầu từ trận đấu ngày mai, các ngươi tìm người chuyên ghi chép tình tình hình mỗi trận thi đấu của hắn. Một cái chỉ có trình độ Lục tinh trung giai lại có thể nhiều lần quá quan trảm tướng, thuận lợi đánh tiến vào danh sách Bách Cường. Cái này cũng không phải hai chữ may mắn là có khả năng giải thích được. Mà ngay cả Phụ Á cũng đã bại trên tay hắn. Có khả năng rất lớn là hắn vẫn đang che giấu thực lực của bản thân. Ta muốn tận mắt quan sát cẩn thận biểu hiện trong từng cuộc tranh tài của hắn để đóan ra thực lực chân chính của hắn."
Ma pháp tinh thạch có thể ghi chép hình ảnh cực kỳ khó có được. Cũng giống như không gian giới chỉ, đều chỉ có Cửu tinh Pháp Tôn mới có biện pháp chế tạo ra. Mà xác suất luyện chế thành công cũng không cao lại chỉ có hạn chế sử dụng được một lần.
Chỉ cần đem hình ảnh trong bản ghi chép truyền phát ra thì tinh thạch sẽ mất đi tác dụng, không thể thu về sử dụng lại một lần nữa. Bởi vậy giá cả của mỗi một viên ma pháp tinh thạch tất nhiên xa xỉ, ít nhất cũng giá trị đến mấy nghìn kim tệ.
Nhưng giá cả cao như vậy đối với Lam Duy Nhĩ gia tộc mà nói cũng chỉ là chín lông mất một sợi mà thôi!
Nghĩ một chút, Bá Nạp Đốn nói tiếp: "Còn nữa. Mặc kệ lần đại hội này, thiếu niên kia cuối cùng lấy được thành tích gì. Kể cả là trận đấu tiếp theo bại trận ngay lập tức cũng được. Các ngươi đều phải nghĩ biện pháp đem hắn kéo vào gia tộc của chúng ta. Nhớ cho kỹ, không kể bất kỳ đại giới! Được rồi! Đợi đại hội lần này vừa kết thúc các ngươi lập tức sắp xếp cho ta. Ta muốn đích thân đi gặp người thiếu niên kia. Để cho ta tự mình ra mặt mời chào hắn là được!"
Mặc Tây nghe vậy cả kinh nói: "Phụ thân! Hắn chỉ là Lục tinh trung giai trình độ. Trong Kỳ Vũ học viện, người mạnh mẽ hơn so với hắn chỗ nào cũng có. Tại sao ngài lại tự hạ thân phận tự mình đi mời chào hắn cơ chứ?"
Từ đầu đến cuối, Mặc Tây vẫn có một loại mâu thuẫn tâm lý với tên thiếu niên kia. Trận đấu ngày hôm nay, Phụ Á bị hắn hung hăng nhục nhã ngay trước mặt công chúng. Ngay cả hắn cũng bởi vì nhất thời tức giận mà chọc giận đến vị Lam cường giả thần bí kia. Không chỉ có bởi vậy mà bị Quốc vương nghiêm khắc trách cứ mắng mỏ mà còn thiếu chút nữa sẽ chết trong tay vị cường giả là khách quý của đế quốc đó.
Việc này toàn bộ là bởi vì người thiếu niên kia dựng lên. Khẩu khí này hắn nuốt không trôi.
Thiên phẩm tinh thần lực cũng mười bảy tuổi Lục tinh cường giả. Mặc dù hiếm có nhưng những năm gần đây gia tộc của mình đã mời chào một bộ phận lớn thanh niên ưu tú ở bên trong Kỳ Vũ vương gia học viện đến gia tộc mình. Một người so với hắn kém nhưng mười người tổng lại cũng được đi?
Nếu có thể được tuyển chọn, hắn tuyệt đối sẽ không chọn người thiếu niên kia. Ngược lại, ngày sau nếu có thể bắt được cơ hội, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tên thiếu niên kia. Oán hận của Phụ Á, cơn giận của hắn nhất định phải có một người chết mới có thể hóa giải.
"Ngươi đến tột cùng là muốn hồ đồ đến khi nào?" Không ai biết con bằng cha, Bá Nạp Đốn đoán được ý nghĩ trong lòng Mặc Tây, cả giận nói: "Thực lực lục tinh trung giai đúng là không cao. Nhưng hiện tại hắn mới bao tuổi? Mười bảy tuổi a! Phụ Á hai mươi sáu tuổi đạt Lục tinh cao giai, Ma Đa hai mươi chín tuổi đạt Lục tinh đỉnh phong. Hai người bọn họ đã là thiên tài có một không hai của tộc ta những vẫn kém hơn thiên phú của người thiếu niên kia. Ngay cả nhân tài có một không hai như vậy ngươi còn không đi tranh thủ mượn sức. Tư chất thiên phú của những người khác có thắng được hắn không?"
"Đối với nhân tài cường giả có tiềm lực vô cùng không phải có thể dùng chênh lệch nhân số để cưỡng chế. Mặc Tây ngươi nghe cho rõ: Đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay cùng người thiếu niên kia chỉ là ngoài ý muốn. Sau này ngươi không được tiếp tục truy cứu, ngầm sử dụng độc thủ. Nếu không cũng đừng trách phụ thân đối với ngươi không khách khí!"
Mặc Tây thấy phụ thân hung hăng trừng mắt nhìn mình. Hắn đã hai lần nổi giận liên tiếp, nhưng mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể cúi đầu mở miệng vâng dạ.
Có rất ít người có thể trước tiên giác ngộ tới giống như Ba Nap Đốn: Mười bảy tuổi bước vào Lục tinh trung giai Pháp cuồng lĩnh vực, trong đế quốc không thể nói là không có. Nhưng gần trăm năm nay đã không có xuất hiện loại trình độ này. Tài năng như thể có thể nói là tồn tại quý hiếm như Phượng mao Lân giác. Một cái kỳ tài như vậy đã đáng giá để hắn tự mình đi gặp mặt một lần.
Mặc dù lấy thực lực trước mắt của người thiếu niên kia sẽ không có khả năng đạt được thành tích quá tốt trong kỳ Ma đấu đại hội này. Rất có thể ở cuộc tranh tài sau sẽ bại mà xuống tràng. Nhưng cái mà Bá Nạp Đốn nhìn lại là tương lai phát triển của hắn. Chỉ vì hắn là nhân tài.
Hai chữ nhân tài là một viên độc dược ngọt ngào. Cực phẩm nhân tài không phải cực ngọt mà chính là cực độc!
Có thể cho mình sử dụng là ngọt. Cùng mình đối địch là độc.
Theo vị tướng quân truyền kỳ của đế quốc đầy quyền lực là hắn. Đồng thời cũng lấy quyền to, địa vị cao đối đãi. Hắn có tin tưởng mười phần rằng người thiếu niên kia sẽ trở thành cực phẩm đường mật cho gia tộc hắn, ngọt đến tận lòng. Ít nhất cũng không có khả năng trở thành độc dược hạitâm.
Nghĩ đến đây Bá Nạp Đốn đổi giận thành vui nở nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
528 chương
501 chương
297 chương
280 chương
79 chương