Nhà tổ là xây ngập vào trong vách núi Yêu Đạt trấn, chung quanh có một dòng sông nhỏ chảy qua, sau lưng vách núi là mấy trăm dặm núi rừng hoang dã, bình thường rất ít khi dân trong trấn tiến vào trong đó. Lò luyện thiết xây ở vách núi sát trong cùng, cạnh đó có một khoảng đất trống không đầy một thước, phía trên có mở ra một lỗ thông khí, chỉ dùng để chứa binh khí vừa chế luyện còn nóng để cho nguội dần. Môn La cứ như vậy đi ra phía sau lò, tiến vào khoảng trống chưa đầy một thước chỉ có thể đủ cho một người đi qua, tay phải giơ lên chạm vào một chỗ lõm trên vách núi rồi vận chuyển đấu khí. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu hồng nhạt chợt hiện lên, chiếu sáng không gian u ám. Nhà tổ khẽ rung động một chút, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, tay Môn La chậm rãi ấn mạnh vào chỗ lõm, lộ ra một cái cửa động hình tròn đường kính chừng nửa thước. Dịch Vân ngơ ngác nhìn biến hoá trước mắt, không thể tin được trong nhà tổ bình thường không ai thèm để ý này, lại có cơ quan xảo diệu như vậy. - Còn ngây người ra đó làm gì nữa, mau theo ta vào! Môn La thúc giục, cúi thấp người đi trước vào bên tronng động. Dịch Vân vừa tiến vào trong động, phát hiện trên người Môn La phát tán ra nhiểu điểm sáng trắng, chiếu sáng không gian u tối nơi này. Nhìn chung quanh, bên trong lại có một cái địa đạo do con người kiến tạo, một dãy bậc thang trải dài xuống dưới, cuối cầu thang hình như có ánh đỏ ẩn hiện. Đi theo Môn La tới cầu thang xuống dưới, cầu thang này cũng không dài, chỉ trên dưới mười thước đã đến chỗ rẽ cuối thang. Vừa rẽ qua, trước mắt Dịch Vân đột nhiên ánh sáng đỏ rực lên rất mạnh, hắn vội vàng lấy tay che mắt, sau một hồi thích ứng mới chăm chú nhìn về phía trước, vừa thấy liền ngây dại…. Phía trước là một khối quặng màu đỏ như lửa có hình cầu to khoảng nửa căn phòng, bề mặt khối quặng không bằng phẳng, có những cái lỗ to nhỏ khác nhau, giống như là một trái táo bị sâu đục khoét lỗ chỗ vậy. Khối quặng hình cầu toàn thân đỏ rực, bề mặt hơi trong suốt một chút, bên trong mơ hồ có ánh sáng đỏ nhạt lưu chuyển, vả lại không ngừng toả ra từng làn hơi ấm áp, giống như hồng bảo thạch cao cấp, rực rỡ chói mắt. Dịch Vân chưa từng gặp qua kỳ cảnh mỹ lệ như vậy, ánh mắt vừa thấy đã không thể dời đi nơi khác…. - Thật không nghĩ tới…. Khẽ thở dài, Môn La thì thào: -..ta vẫn còn cơ hội trở lại nơi đây… Lúc trước sau khi ta bị trọng thương ở đây, gia tộc trưởng bối đã nghiêm cấm ta không được vào đây nữa. Lúc này ta đã trở lại, thì đã qua mấy ngàn năm…. Dịch Vân bị tiếng thì thào của Môn La thức tỉnh, vẫn nhìn chằm chặp khối quặng, hỏi: - Đây là Hoả Phách Tinh Thạch sao? Nơi này Hoả nguyên tố nồng đậm như thế, vượt xa bên ngoài cả ngàn lần, vì sao giữ được Hoả nguyên tố mà không bị tản mát ra như thế? - Ngươi nhìn vách đá xung quanh xem… Môn La chỉ bốn phía nói: - Nơi này bốn phương tám hướng đều có khắc ma pháp trận, không chỉ có thể làm cho Hoả nguyên tố không phát tán ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cũng có thể bảo vệ nơi này không cho người ngoài tiến vào. Cửa động ngoài kia kỳ thật cũng là một ma pháp trận nhỏ, chỉ có thể dùng đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm mới có thể mở ra, nếu không phải là con cháu gia tộc Tư Đạt Đặc, dù là cường giả Tinh Vực muốn xông vào cũng không được! Dịch Vân nhìn kỹ bốn phía, quả thật trên vách đá khắc đầy hoa văn chú thuật, đầy khắp cả chung quanh, ngay cả tìm một chỗ trống đặt chân cũng không có. - Ngươi bắt đầu khai thác Hoả Phách Tinh Thạch đi thôi. Nhớ kỹ, chỉ có thể lấy một cân không hơn không kém! Môn La vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói. Dịch Vân thấy Môn La lộ ra vẻ trịnh trọng khác thường, lập tức nhớ lại Môn La từng bị thương nặng ở đây, trong lòng cảm thấy không yên, tiện tay cầm lấy một cái đục bên cạnh vách đá, cẩn thận đi tới trái táo đỏ kia, ánh sáng đỏ nhạt lưu chuyển trước mắt, làm cho hắn cảm thấy đầy vẻ khủng bố quỷ dị…. Hắn đi đến trước mỏ Hoả Phách Tinh Thạch, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chậm rãi bắt đầu khai thác. --------- Môn La đóng cửa vào lại, lúc này hắn cũng thở ra một hơi nặng nề, nếu có thể lựa chọn, hắn tuyệt không muốn đến nơi đây chút nào, lúc trước đã bị đả kích một trận cửu tử nhất sinh nơi đây, ký ức ấy đối với hắn vẫn còn mới mẻ. Dịch Vân đi theo Môn La ra ngoài, lúc này toàn thân hắn mồ hôi ướt sũng, khai thác Hoả Phách Tinh Thạch bất quá chỉ trong vòng một khắc, thế nhưng nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là phải để mạng lại đây, áp lực tinh thần so với hắn đập sắt cả một ngày còn nặng nề hơn nhiều. - Khối Hoả Phách Tinh Thạch này phải cất vào đâu đây? Dịch Vân cầm trong tay một khối tinh thạch to chừng nửa nắm tay, hỏi. - Thu vào trong tổ khí Hồng Liên là được rồi! - Cái gì? Dịch Vân tưởng mình nghe lầm, liền hỏi lại. - Ta chưa nói qua cho ngươi biết hay sao…. Lắc đầu, Môn La buồn cười nói: - Bên trong tổ khí Hồng Liên có thể chứa đựng vật phẩm, công dụng cũng giống như không gian giới chỉ vậy, chỉ là dung lượng của nó lớn hơn không gian giới chỉ rất nhiều. - Hồng Liên có thể chứa đựng đồ vật sao? Bỏ vào bằng cách nào đây? Dịch Vân lộ vẻ không thể tin được. - Không cần ngạc nhiên như vậy! Nếu như không có ma pháp cấm chế chết tiệt này, cho dù ngươi muốn đem cả khối mỏ tinh thạch dưới lòng đất kia bỏ vào cũng được, ngươi chỉ cần thầm nghĩ thu vật phẩm vào trong là được rồi! Dịch Vân nửa tin nửa ngờ trong lòng thầm niệm, đã thấy tinh thạch trên tay lập tức hoá thành một luồng sáng đỏ, trong chớp mắt đã tiến vào trong Hồng Liên đang ở trên ngực mình. - Thật sự là không thể tin được! Nhìn chằm chằm vào ngực mình, Dịch Vân thì thào. Môn La ngẩng đầu nhìn vầng trăng lơ lửng trên trời, lững thững đi đến bên cạnh Dịch Vân nói: - Dùng Hoả Phách Tinh Thạch này tu luyện sẽ cho ra đấu khí rất tinh thuần, căn bản không thể để cho ngươi dần dần luyện hoá trong Khí Hải, nếu không may còn có thể làm tổn thương ngược lại huyệt Khí Hải của ngươi. Cho nên, chờ sau khi ngươi thăng cấp nhất tinh võ giả, lão Đại ta sẽ dạy ngươi cách vận dụng nó để tu luyện như thế nào! Dịch Vân nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi: - Lần sau muốn khai thác mỏ tinh thạch, là phải đợi mười năm nữa hay sao? - Đúng vậy! Môn La nói như chém đinh chặt sắt: - Cho nên chỉ có thể dùng Hoả Phách Tinh Thạch bằng nửa nắm tay đó thôi, dùng nó phụ trợ tu luyện không đến một tháng thì sẽ hết, nhưng hiệu quả so với ngươi tu luyện một mình thì tốt hơn rất nhiều. Vì nguyên nhân như thế cho nên Hoả Phách Tinh Thạch trên đại lục mới trân quý khó tìm như vậy! Dịch Vân yên lặng gật đầu, hắn cũng không nên đòi hỏi quá nhiều, nếu như không gặp Môn La, hắn căn bản không thể có khả năng thăng cấp liệt vào hàng ngũ cường giả, đừng nói đến việc lấy được Hoả Phách Tinh Thạch. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, mặt trăng đã lên rất cao, đêm đã quá khuya rồi, Dịch Vân ngắm trăng một hồi, rồi mới theo đường cũ trở về. Đêm nay tuy rằng không tầm thường, không giống như cuộc sống khổ tu thường ngày của hắn, chỉ là có thêm một chút bất ngờ, nhưng cũng không làm rối loạn quy luật sinh hoạt của hắn. Tu luyện hơn hai năm rồi, hắn vẫn chưa đạt tới nhất tinh võ giả, cũng chỉ có thể cố gắng thật nhiều, đổi lấy thu hoạch mai sau. Tương lai Dịch Vân có thể làm gì, phải làm gì, hắn chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới những chuyện như thế, hắn chỉ cố gắng dụng tâm sống cho thật tốt từng giây từng phút…. Không có pháo hoa điểm xuyết, không có nhã nhạc làm vui, cuộc sống Dịch Vân êm đềm lặng lẽ như mặt nước, hắn lại ở trong hoàn cảnh như vậy mà thể hiện ra bản lĩnh tuyệt vời. --------- Cứ như vậy qua hơn mười ngày, vào một buổi tối, Dịch Vân đang tu luyện tinh thần lực thì bị đánh thức…. - Không đúng!.... Càng nghĩ càng thấy không đúng chút nào! Thanh âm hổn hển của Môn La vang lên trong đầu Dịch Vân: - Đã không có quầng sáng, Hoả nguyên tố cũng không xuất hiện điều gì khác thường, không phải cấm chế biến mất, điều này không có khả năng a…. Dịch Vân nhìn Môn La lượn qua lượn lại trên đầu hắn, trong miệng không ngừng lảm nhảm, tò mò hỏi: - Lão Đại, có chuyện gì sao? Môn La không để ý tới Dịch Vân, tự nói một mình: - Hôm đó, sau khi Dịch Vân khai thác một cân tinh thạch, nhưng lại không có điềm báo gì xảy ra a….Sao lại như vậy chứ? Cứ như vậy qua một hồi lâu, Môn La mới quay đầu lại, thúc giục Dịch Vân: - Ngươi lập tức đi đến nhà tổ, chúng ta xuống đó một lần nữa, ta có một nghi vấn cần phải làm cho sáng tỏ!