Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 190
Liên tiếp phóng ra năm đạo ma pháp, trong đó không chỉ có hai đạo năm sao trung giai thủy hỏa ma pháp, còn có một đạo dung hợp ma pháp Băng Sơn Viêm Thuẫn cực kỳ hao tốn ma lực.
Mỗi lần sử xuất loại ma pháp này, trong nháy mắt hai hệ ma lực trong khí hải mất đi một nửa, dung hợp ma pháp là sáng tạo độc đáo của riêng hắn, toàn bộ Khung Vũ đại lục ma pháp sư vô số nhưng không chắc có người thứ hai làm được, hiệu quả phòng ngự rất tốt nhưng ma lực hao tổn cũng cực kỳ kinh người. Hơn nữa, bốn ma pháp còn lại kia đã sớm hút sạch sẽ ma lực của hắn.
Đối với một ma pháp sư mà nói, khí hải mất hết ma lực sẽ làm cho tinh thần lẫn thân thể cực độ mệt mỏi. Loại hiện tượng này cho dù là cường giả đạt đến cấp Tinh Vực cũng không thể tránh khỏi.
Dịch Vân lúc này khổ không thôi, cơ hồ toàn thân đều thoát lực. Hắn hoàn toàn dựa vào ý chí mới có thể kiên trì tới bây giờ.
Cách tổ ốc không đến 10 thước, tốc độ hắc y nhân quá nhanh, không nghĩ tới, vừa rồi hắn không tiếc tiêu hao ma lực hai hệ liên hoàn tấn công, vẫn không thể ngăn trở được gã, giờ phút này ma lực trong cơ thể hắn đã hết, không thể thi triển bất kỳ ma pháp gì, chỉ phải vận khởi đấu khí còn sót lại, giơ kiếm quay người đánh chặn thế công bá đạo kia.
"Ầm!" một tiếng nổ rung trời, lực đạo mạnh mẽ đánh sâu vào thân hắn, tức thì đánh bay hắn bay đi, thất khiếu Dịch Vân tức thì trào máu, ngũ tạng kinh mạch đồng thời bị thương nặng, trong lúc bay ngược mồm hắn phun máu thành vòi, mưa máu như mưa phiêu tán đầy trời. Dịch Vân cường thế ổn định tinh thần, chống đỡ không cho mình ngất đi, nhưng ma binh trong tay giữ không nổi, rơi xuống mặt đất.
Hắc y nhân nhìn thấy một kích đả thương đối phương, ma binh cũng rớt ra, giờ phút này đã là nỏ mạnh hết đà, thế bại không thể xoay ngược, lặng lẽ cười lạnh một cái, lập tức đề đao đuổi theo.
Thân hình Dịch Vân quay cuồng trên không, hướng xéo phía Tây tổ ốc rơi xuống, khi hắn té mạnh lên mặt đất, cố nén một thân trọng thương lắc lư đứng lên, lúc này mới phát hiện hắn đã bay xa hơn 20 thước, cách tổ ốc xa hơn nữa.
Hắc y nhân khi thấy Dịch Vân đứng lên, nháy mắt phóng tới trước mặt hắn, dừng lại cách 3 thước, gã chậm rãi đi lại gần Dịch Vân, vẻ mặt cười tàn nhẫn như mèo vờn chuột, trong miệng âm hiểm cười "hắc hắc" liên hồi.
Hít sâu một hơi, Dịch Vân lúc này cũng bỏ qua ý định chạy trốn, hồng quang trong tay lóe cái, nắm chặt ma binh nhị phẩm trung giai.
Hắc y nhân đang dùng đấu khí uy áp hắn, tập trung vào hắn, tốc độ lại hơn hắn gấp đôi, Dịch Vân hiểu được chỉ cần hắn xoay người chạy trốn, nhất định sẽ bị truy tới ngay lập tức.
"Ngươi lại còn một thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong khác? Còn có, phương pháp vừa rồi ngươi lấy ma binh ra? Ngươi có không gian giới chỉ trên người a!" hắc y nhân thấy ma binh trên tay Dịch Vân, đầu tiên giật mình, sau đó tựa như không thể tin được kinh hãi kêu lên.
"Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao có được hai thanh ma binh cực phẩm, lại có không gian giới chỉ vô cùng quý hiếm, vì sao xuất hiện nơi này?" hắc y nhân lạnh giọng hỏi.
Dịch Vân không đáp, vận khởi đấu khí sót lại trong cơ thể, âm thầm áp chế thương thế, nắm chắc từng giây hồi phục thực lực.
Hắc y nhân thấy Dịch Vân không trả lời, một đôi mắt ngang tàng nhìn gã, con ngươi phát ra khôn cùng sát ý, thực lực hai bên chênh lệch lớn như thế, đối phương lại vẫn còn quyết tâm phản kháng, không có một chút sợ hãi cầu xin tha thứ.
Gã thấy Dịch Vân không để ý tới câu hỏi, biểu hiện một sống hai chết, tư thái hiên ngang, hơi giật mình một chút, chợt cười lạnh nói: "Không trả lời? Không sao cả, dù sao ngươi không chỉ nhìn thấy hành tung của ta cùng Tứ Hào, nghe lén nội dung nói chuyện của chúng ta, bất luận như thế nào, ngươi hôm nay chết chắc rồi!"
"Về phần hai thanh ma binh nhị phẩm đỉnh phong kia, còn cả không gian giới chỉ, đương nhiên ta thuận tay tiếp nhận, ha ha ha!"
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu!", cắt ngang tiếng cười âm hiểm của hắc y nhân, Dịch Vân mở miệng hỏi: "Năm đó thảm án Yêu Đạt Trấn có hay không phần của ngươi?"
Hắc y nhân đột nhiên nghe thấy những lời này, toàn thân chấn động mạnh, tiếng cười liền ngưng, tái mặt nói: "Ngươi làm sao biết chuyện Yêu Đạt Trấn có liên quan tới ta? Ngươi đến tột cùng là người phương nào?"
Ngắn gọn một câu, hoàn toàn chứng thật suy đoán trong lòng Dịch Vân.
Hai tròng mắt xẹt qua một tia lửa tím, sát khí đại thịnh, hắn quát lên một tiếng, ma binh trảm một đường về trước, kiếm quang nửa vầng trăng xuất hiện, thân hình hắn theo sau phóng tới hắc y nhân.
Hắc y nhân qua cơn kinh hãi, khuôn mặt bình tĩnh lại, cười tàn nhẫn nói: "Chỉ cần người biết đến thảm án Yêu Đạt Trấn, mặc kệ là ai, đều phải biến mất trên đời này!"
Dung nhập đấu khí vào ma binh, hai tay vung lên, lập tức hóa giải luồng kiếm quang kia, công kích ngoại phóng cấp năm sao như thế nào làm khó được sáu sao cường giả như hắn?
Hắn lúc này không còn ý trêu đùa, toàn tâm bằng tốc độ nhanh nhất chém chết Dịch Vân, mặc kệ thân phận người này là gì, chỉ cần biết thảm án Yêu Đạt Trấn có liên quan đến bọn hắn, liền phải chết mới được.
Cực nhanh nhảy đến trước Dịch Vân, ma binh giơ lên cao, đang muốn hạ dịch Vân thì Cầu Cầu vốn tránh trong lòng Dịch Vân bỗng bạo bắn ra, mồm ta như chậu máu mở ra, cắn nuốt hắc y nhân sợ đến ngây người.
"Đây là cái gì?" hắc y nhân thấy Cầu Cầu đánh lén cả kinh, nhưng phản ứng của hắn cũng nhanh, ma binh vốn giơ lên cao, nháy mắt thu về, hướng Cầu Cầu trước người đâm tới, thân thể Cầu Cầu lăng không đột ngột chậm lại, chợt phía sau phóng tới một bóng ảnh, tốc độ cực nhanh, nó lấy đuôi mạnh mẽ chặn đao công, đẩy ma binh ra một bên, mồm to vẫn hướng đỉnh đầu cắn tới.
"Aa…aaa…!"
Trong nguy cấp, hắc y nhân ngửa mặt lên trời quát lớn, đấu khí toàn thân phóng ra hết, lui một bước, rút ma binh về, từ dưới huy đao chém lên, lập tức đập Cầu Cầu bay ra ngoài, trực tiếp đụng lên vách đá ngoài tổ ốc.
Cầu Cầu tuy có thể chất miễn dịch ma pháp, cơ hồ tất cả nguyên tố ma pháp không thể thương tổn nó, nhưng thân thể nó quá nhỏ, năng lực phòng ngự tuy cao nhưng đối mặt với công kích đấu khí sẽ bị phản chấn oanh bay đi.
Bối Lợi Mỗ từng nói qua, lấy thể chất miễn dịch ma pháp của Cầu Cầu cùng thực lực trước mắt của nó, chỉ cần chống lại pháp sư dưới thất tinh Pháp Tước cơ hồ chiếm ưu thế.
Nhưng nếu nó đối mặt với võ giả, cơ hồ không có năng lực phản kích, cho nên lúc trước Bối Lợi Mỗ mới có thể nhắm vào khuyết điểm đó, liên tiếp huấn luyện động vật cấp "ngược đãi".
Lại nữa, thực chiến huấn luyện khắc nghiệt cũng không thể bù đắp hoàn toàn nhược điểm này của Cầu Cầu, nhiều nhất chỉ tăng cường năng lực phản kháng mà thôi, kết cục bị đánh bay hầu như là chắc chắn, vừa rồi nó bị hắc y nhân toàn lực thi triển đấu khí đập bay, tuy không có thương tổn gì lớn, nhưng rốt cục nó không giúp Dịch Vân được gì thêm.
Cầu Cầu ẩn nấp cao siêu, từ đầu trận chiến đến giờ nó đều không có can thiệp, hiện tại chợt đánh bất ngờ, hắc y nhân mặc dù hữu kinh vô hiểm nhưng bị dọa đổ mồ hôi lạnh, hồi tưởng lại cái mồm to như chậu máu, tim hắn vẫn còn dồn dập, tin tưởng chỉ cần bị nuốt vào, cũng chỉ thành đồ thừa bị thải ra mà thôi, nhất định chỉ có đường chết.
"Con rắn nhỏ rốt cuộc là cái gì? Vốn cứ nghĩ là sủng vật, không ngờ lại là ma thú, chưa từng nghe nói qua loại ma thú này, thân nhỏ như vậy, nhưng trong nháy mắt mở mồm to khủng bố, xém chút nữa nuốt sạch ta rồi…
"Ma vũ song tu đồng thời đạt tới năm sao cao giai, ma binh nhị phẩm đỉnh phong, dị bảo không gian giới chỉ, ma thú quái dị, như thế nào tất cả bảo bối quý hiếm đều ở trên người hắn? Hắn là ai đây chứ?"
Toàn thân hắc y nhân vẫn toát mồ hôi lạnh, trong lòng rét run, chợt thấy phía trước một cỗ đấu khí chém tới, không kịp suy nghĩ, gã lập tức cử đao ngăn cản.
"Keng!"
Hai thanh ma binh nhị phẩm giao nhau, vang lên thanh âm chói tai.
Dịch Vân sớm hiểu được, lấy sức mạnh cùng tốc độ của hắc y nhân mà tính, cho dù hắn có muốn trốn vào tổ ốc cơ hồi cũng cực kỳ nhỏ, hơn nữa, đã biết sau lưng gã này là tổ chức năm đó giết hại người dân Yêu Đạt Trấn, trong lòng hắn giận dữ vô cùng, hoàn toàn bỏ qua ý niệm bỏ trốn, liều lĩnh tấn công, đánh bừa vào.
Trốn là chết, đánh thí cũng chết, một khi đã như vậy, hắn còn vương vấn cái gì?
Hai thanh ma binh chạm nhau trong nháy mắt, thân thể Dịch Vân run rẩy dữ dội, đột nhiên há mồm phun một ngụm máu tươi, cố nén đau nhức toàn thân, một bước cũng không lui, lại giơ kiếm chém tới hắc y nhân.
Trong lòng hắn lửa giận thiêu đốt, tâm linh hừng hực bốc cháy, vết thương Yêu Đạt Trấn ngày đó, phải dùng máu tươi mới có thể hả giận.
Mà hắc y nhân trước mắt này, là một trong những hung thủ năm đó giết hại người dân Yêu Đạt Trấn, cũng là giết hại ông ngoại, cậu, mợ,… máu của hắn là thuốc giảm đau tốt nhất, Dịch Vân cần dòng máu đó giảm bớt lửa giận trong lòng, bình ổn nỗi đau ẩn sâu trong linh hồn hắn.
Hắn khó chịu!
Vì người trước mắt đã cướp đi hết thảy tốt đẹp nhất hắn từng có!
Phá hủy thánh đường duy nhất trong lòng hắn!
Cướp đi người nhà hắn, làm cho hắn trở thành một thân cô linh hiu quạnh trên đời.
Khung Vũ đại lục tuy lớn, hắn lại ngày đêm hoài niệm trang viên Tư Đạt Đặc ngày đó, nay ngọn đèn không còn được thắp sáng.
Đau cực, hận cực, giận dữ!
Bi thống trong lòng như lửa đốt, tổn thương đó đưa tất cả tiềm lực hắn có hoàn toàn kích ra.
Truyện khác cùng thể loại
528 chương
501 chương
297 chương
280 chương
79 chương