Edit: Mộc Lam Beta: Mimi, Lam Yên ***** Nhiếp Bất Phàm bị giám sát!!Vệ Địch vừa ra khỏi cửa liền phái hai thị vệ đi theo canh trừng hắn. Chuyện này trên danh nghĩa là để bảo vệ kiêm hầu hạ, kì thật chính là để đề phòng hắn chạy mất. Về phần thanh lâu nữ tử kia, nàng bị hắc y nhân tận chức tận trách trông giữ cả một buổi tối, ngày hôm sau được đưa trở về với hai con mắt thâm quầng. Tỷ tỷ muội muội của nàng còn tưởng nàng gặp phải khách nhân tinh lực tràn trề dị thường, cho nên mới bị giày vò thành ra như vậy… “Xảy ra chuyện gì?” Cầm Bá Nha nhìn hai thị vệ đang ngồi ngay ngắn ở phía bên kia, nhỏ giọng hỏi Nhiếp Bất Phàm. Nhiếp Bất Phàm bĩu môi trả lời, “Vệ đại thúc chê bọn họ chướng mắt, cho nên giao cho ta nhờ dạy dỗ. ” Nghe được hai chữ “dạy dỗ”, hai thị vệ kia theo bản năng rùng mình một cái. Cầm Bá Nha thần tình hoài nghi, nhìn tới nhìn lui. Nhiếp Bất Phàm đặt chén trà thật mạnh xuống bàn, kêu lên, “Không có trà sao?Vệ Nhất, Vệ Nhị, còn không nhanh đổi cho ta một ấm trà nóng lại đây!” Hai thị vệ tiến đến, mặt lạnh băng hệt như một người gỗ, vươn tay cầm lấy ấm trà, lại phát hiện bên trong vẫn còn tới nửa ấm. Một trong hai người liền lên tiếng, “Trong ấm này vẫn còn trà. ” “Ta nói không có thì chính là không có!” Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt lãnh liệt, “Nếu có ý kiến thì đi tìm chủ tử các ngươi mà khiếu nại. ” Hoa Cô Nương, Lang Gia và Ngộ Không bên cạnh hắn cũng học theo mà kêu vài tiếng. Hai thị vệ nén giận rời đi. Cầm Bá Nha nhìn mà trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới chần chừ hỏi, “Ngươi cùng Vệ minh chủ đến tột cùng là…” Vì cớ gì mới sau một đêm mà đã nảy sinh ra loại trạng huống không thể nào lí giải được như thế này? “Ta làm sao biết hắn xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Bất Phàm nhìn trái nhìn phải một hồi rồi ghé sát vào hắn, thần bí nói, “Ta hoài nghi sở dĩ hắn phái hai thị vệ ở bên cạnh ta, là do lo lắng ta tiết lộ bí mật của hắn. ” “Bí mật gì?” Cầm Bá Nha trong mắt lộ vẻ tò mò. Mà chung quanh cũng không ít người đều đang dỏng lỗ tai lắng nghe. “Là như vậy, tối hôm qua Vệ đại thúc lén lút tìm một cô nương ở Hạnh Hòa Lâu tới hầu hạ. ” Nhiếp Bất Phàm thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức vừa vặn có thể làm cho người ở trong phạm vi bốn, năm thước xung quanh đều nghe thấy được. “Cái gì?” Cầm Bá Nha cảm thấy không thể tin được. Lấy thân phận cùng khẩu vị của Vệ Địch, hắn sao có thể đi kĩ viện tìm nữ nhân? “Nhưng mà đây không phải là vấn đề trọng điểm. Nam nhân có nhu cầu là chuyện bình thường, có thể lí giải. ” Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Điểm thực sự không ngờ tới chính là loại nữ nhân hắn đặc biệt yêu thích…” “A?Đặc biệt yêu thích cái gì?” “Hắn…” Vừa mới định bắt đầu, Nhiếp Bất Phàm đã bị người kéo mạnh một cái, ngay sau đó một thanh âm trầm thấp truyền đến, “Ta như thế nào?” Vệ Địch thẳng tắp đứng ở bên người Nhiếp Bất Phàm, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống. Nhiếp Bất Phàm không hề cảm thấy hổ thẹn vì bị nắm thóp, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Vệ ca ca, trưa an. ” Vệ Địch thế nhưng lại gật đầu với Cầm Bá Nha một cái, sau đó lôi Nhiếp Bất Phàm đi thẳng lên lầu. Cầm Bá Nha ngây ngốc mà nhìn bóng dáng hai người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. “Làm gì?” Nhiếp Bất Phàm tâm không cam tình không nguyện bị lôi lôi kéo kéo. Ba con gà chạy theo sau, lại thêm Tiểu hầu tử, tổng cộng có bốn cặp mắt tất cả đều cảnh giác mà nhìn chằm chằm Vệ Địch. Vệ Địch không nói gì, trực tiếp mang người vào phòng, dùng sức đá một cái đóng chặt cửa lại, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương. Nhiếp Bất Phàm cũng không hề khách khí mà chòng chọc nhìn lại hắn, hất hàm nói, “Đừng tưởng rằng chỉ có ánh mắt của ngươi có thể giết người, ta cũng không kém đâu. ” Thuận thế còn dùng tay banh mắt, lộ ra vẻ mặt quái dị. Vệ Địch thiếu chút nữa không duy trì nổi biểu tình lãnh khốc, một tay xoa xoa đỉnh đầu của hắn, trầm giọng nói, “Về sau thành thật một chút cho ta, đừng có đi khắp nơi nói hươu nói vượn. ” Nhiếp Bất Phàm né người một cái, tránh đi bàn tay thái sơn áp đỉnh của người kia, hung hăng phản đối, “Dám làm thì phải dám nhận, còn sợ người ta nói này nói nọ cái gì?” “Vấn đề là, ngươi căn bản tung võ mồm rất nhanh. ” Vệ Địch tự thấy chính mình đối với hắn đã rất khoan dung rồi, nếu đổi là người khác, làm sao có chuyện hắn đi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Nhiếp Bất Phàm vô cùng chính nghĩa nói, “Trong người ta bức bối không vui, nhưng mà võ mồm cư nhiên lại không được nói??Ta yêu cầu phải được tự do ngôn luận!” “Tự do ngôn luận?” Vệ Địch nhướn mày, “Tự do của ngươi chính là gây phiền phức cho người khác đúng không?” Nhiếp Bất Phàm hihi cười, nói, “Đối với Vệ đại thúc, trên đời này còn có chuyện gì có thể gọi là ‘phiền phức’ sao?” Nói đến là hay, Vệ Địch trong lòng có phần vui vẻ, nhưng là, “Ngươi gọi ‘Vệ đại thúc’ là sao?” “Tên thân mật, tên thân mật. ” Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ vai hắn. “A?Ngươi có tình ý với ta?” Vệ Địch cảm thấy hứng thú, bèn hỏi. “Ngươi không biết có một loại phương thức giao tiếp gọi là ‘khách sáo’ sao?” Nhiếp Bất Phàm lắc lắc ngón tay, trả lời, “Cái gọi là tên thân mật ở đây chỉ là khách sáo, ngươi nghe cũng đừng tưởng là thật. ” Vệ Địch chán nản. Người này quả thật có bản lĩnh làm nghẹn chết người không cần đền mạng. Một tên không hiểu phong tình, lại tùy ý làm bậy làm càn, rút cục bản thân mình coi trọng tên này ở điểm nào chứ?Hai mắt của mình bị vỏ sò che kín rồi sao? “Ngươi hôm nay ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi. ” Nói xong, Vệ Địch chuẩn bị rời đi, nhưng lại tựa hồ như nhớ ra cái gì, liền nói, “Ngoài ra về sau không được thân cận cùng người khác, bất kể là nam hay nữ. Đừng quên ngươi hiện tại là người của ta, phải biết an phận thủ thường. ” Nhiếp Bất Phàm thuần lương mà cười nói, “Được rồi, ngài đi thong thả, nhân tiện gọi hai thị vệ đại ca kia vào đây, ta muốn cùng bọn họ chơi đấu vật ở trên giường. ” Vệ Địch khựng lại một chút, xoay người hung hăng trừng hắn. Hắn xoay xoay cổ lại, vặn vặn thắt lưng, tự nói một mình mình, “Tối hôm qua miệt mài quá độ, toàn thân đau nhức, có thể nhờ bọn họ giúp ta xoa bóp một chút. ” Khi nói chuyện, kẻ nào đó còn mang theo ngữ khí biếng nhác, ánh mắt tiêu hồn. Vệ Địch biểu tình lạnh lùng, hừ thật mạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài. Ngay sau đó, lại nghe được tiếng Vệ Địch nổi giận đùng đùng với hai thị vệ, hạ lệnh, “Không có việc gì tuyệt không được phép tiến vào phòng của hắn, cũng không được tới gần hắn trong vòng năm bước chân!Nếu có bất luận tiếp xúc thân thể nào, thì nghiêm hình trừng trị. ” Thị vệ vội vàng lĩnh mệnh. Nhiếp Bất Phàm ngã xuống giường cười ha ha. Tiếp đó, hắn tùy tiện lấy một cái gối đầu, ném về phía cửa ra vào, phát ra một tiếng ‘bộp’. Thị vệ vội vàng mở cửa nhìn vào. Nhiếp Bất Phàm ngoắc ngoắc ngón tay gọi bọn họ, “Lại đây, chúng ta tâm sự. ” Thị vệ không nói hai lời, ‘bang’ một tiếng đóng chặt cửa lại. Nhiếp Bất Phàm lại đi đến trước tủ quần áo, khép mở liên tục tạo ra thanh âm ‘kèn kẹt’ không ngừng. Thị vệ lần thứ hai mở cửa, chỉ thấy hắn nói, “Ta muốn thay y phục, các ngươi tới giúp ta chọn một bộ thích hợp. ” Thị vệ lạnh mặt lại đóng cửa lại. Tiếp đó Nhiếp Bất Phàm sử dụng đủ mọi hình thức gây ồn ào ở khắp các xó xỉnh trong phòng, cả đám sủng vật của hắn cũng bắt chước làm theo, khiến cho gian phòng bát nháo vô cùng, thị vệ rốt cuộc cũng không đành tâm mở cửa liếc thêm một cái nào nữa. Lúc này, Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười, từ trong giỏ trúc của mình lấy ra một cuộn dây thừng, buộc một đầu vào cột giường, sau đó ôm lấy đám sủng vật thoải mái theo lối cửa sổ nhảy ra ngoài. Phía sau gian phòng này là một góc sân u tĩnh, có rất ít người qua lại. Nhờ đó, Nhiếp Bất Phàm có thể bỏ trốn mà không kinh động tới bất cứ ai. Thị vệ nghe trong phòng không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng vị chủ nhân kia rốt cục cũng an tĩnh rồi, âm thầm thở phào một hơi. Nhiếp Bất Phàm khom lưng cúi người, bám sát con đường mà bọn Hoa Cô Nương thăm dò trước, lặng lẽ từ cửa sau chạy ra bên ngoài. Hắn vốn là một người không chịu an phận, làm sao chịu thuận theo ham muốn khống chế mãnh liệt của Vệ Địch duy ngã độc tôn kia. Nếu sớm biết tính cách người kia như vậy, có đánh chết Nhiếp Bất Phàm cũng không chủ động trêu chọc hắn. Bất quá bản thân hắn cũng không hối hận một chút nào, cho dù đụng phải vách sắt cũng chỉ có thể trách vách quá kiên cố mà thôi. Thoát khỏi gông cùm lại là trời cao biển rộng. Để tránh bị người trong Kê Oa thôn tìm được mình quá sớm, đồng thời cũng để lẩn trốn Vệ Địch, Nhiếp Bất Phàm quyết định ẩn náu trong nhà dân. Dân thường thời này đa phần đều rất thật thà chất phác. Nhiếp Bất Phàm cho họ một ít tiền, lại thêm khuôn miệng tươi cười xán lạn dễ khiến người sinh hảo cảm, rất nhanh đã tìm được chỗ dừng chân. Nơi này ở phía Bắc thành Khê Sơn, là một khu dân cư bình thường, làng trên xóm dưới đều là bách tính bình dị, một đống đại thúc, đại bá, đại nương, đại thẩm, ca ca, tỷ tỷ và tiểu hài tử tinh nghịch. Nhiếp Bất Phàm không khó gần gũi, ai ai hắn cũng chào hỏi rất nhiệt tình, còn thuận tiện tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh đến chi tiết rõ ràng, cho nên chỉ trong thời gian ngắn đã giành được sự yêu mến của mọi người, xây dựng được chỗ dựa quần chúng vững chắc. So với sự thảnh thơi của Nhiếp Bất Phàm, Vệ Địch bên kia lại là một bầu không khí vô cùng căng thẳng. Kéo sợi dây thừng buộc ở cột giường lên, Vệ Địch hung hăng trừng hai thị vệ kia, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, “Là chuyện gì xảy ra?” Thị vệ quỳ một gối xuống, sợ hãi trả lời, “Thuộc hạ thất trách, xin phủ chủ trách phạt. ” “Dựa vào công phu của các ngươi, như thế nào lại không phát hiện tiếng động khi hắn nhảy qua cửa sổ?” Thị vệ im lặng một hồi rồi đáp, “Trước đó Đoàn công tử ở trong phòng liên tục gây ra đủ loại tiếng động, chúng thuộc hạ cho rằng chẳng qua là hắn gây rối mà thôi, nên sau vài lần xem xét thì không để ý tới nữa. ” Vệ Địch nhìn chung quanh một vòng, trong phòng quả thật bị làm cho rối tinh rối mù, đệm chăn, gối đầu rơi rụng, cửa tủ mở toang, lông gà bay toán loạn, quả thực tựa như bị kẻ trộm càn quét một phen. Hắn lạnh lùng nói, “Các ngươi vì sao không để ý?Hắn có phân phó gì thì các ngươi làm sao nghe?” Thị vệ thứ hai nhỏ giọng nói, “Phủ chủ, ngài đã dặn không cho phép chúng ta tùy tiện vào phòng của hắn. ” Vệ Địch giận dữ, một chưởng vung tới, khiến cho dây thừng chịu áp lực mà rung lên, đứt đoạn. Tên giảo hoạt, cư nhiên ngay dưới mắt hắn mà dám tùy tiện bỏ trốn! Đáy mắt Vệ Địch lóe lên từng tia phẫn nỗ, ra lệnh, “Lập tức lục soát tất cả các khách điểm, tửu lâu, nhất định phải bắt người trở về cho ta!” Thị vệ đồng thanh lĩnh mệnh. Mà cùng lúc đó, bọn họ ở trong lòng thầm nhủ, vị Đoàn công tử này rốt cuộc đắc tội gì với phủ chủ?Cư nhiên có thể làm cho phủ chủ nổi giận truy bắt như thế? Chuyện khiến Vệ Địch nổi nóng không chỉ có thế. Những lời bát quái lúc trước Nhiếp Bất Phàm nói ở dưới đại sảnh, tuy rằng còn chưa nói hết, nhưng đối với những người rảnh rỗi hiếu kì mà nói, tự nhiên không còn bí mật nào có thể giấu được. Bọn họ lợi dụng việc bản thân người đông tai nhiều mắt lắm, triển khai phương pháp tìm người truyền thống nhất – hỏi thăm. Sau một hồi chắt lọc thông tin lại kết hợp thêm vài nhân chứng tận mắt chứng kiến, bọn họ cuối cùng tra ra được Hạnh Hòa Lâu, tiếp đó thân phận của mĩ nữ ‘thành thục’ – Phi Yến cũng được phơi bày ra ánh sáng. Tú bà mập mờ lấp lửng, Phi Yến cũng úp úp mở không nói rõ ràng. Người ngoài làm chứng, người hiểu chuyện thì cân nhắc đắn đo… Cố tình hết thảy manh mối đều cho thấy, Vệ đại minh chủ đúng là một đêm nào đó đã triệu kiến vị ‘mỹ nhân thành thục’ tên là Phi Yến kia. Mọi người đối với khẩu vị của Vệ Địch đều tỏ ra vô cùng hứng thú, không ít người vì thế mà mang lòng ngưỡng mộ đi tới Hạnh Hòa Lâu để chiêm ngưỡng dung nhan Phi Yến, kết quả tất cả đều vội vàng một đường tháo chạy, không có kẻ nào là ngoại lệ. Hạnh Hòa Lâu thanh danh lan truyền, Phi Yến cũng bước lên đỉnh cao của sự nghiệp. Ngày lại ngày, người tới triệu kiến hoa danh của nàng triền miên không dứt. Người xin gặp mặt Phi Yến càng nhiều, lời đồn Vệ Địch trời sinh yêu thích nữ tử ‘thành thục’, ‘tuổi cao’ đến mức bất chấp nhân phẩm diện mạo càng ngày càng trở thành sự thực đáng tin. Vệ Địch tức đến mức nội thương. Hắn cực lực gìn giữ thanh danh và hình tượng, đến cuối cùng vẫn là không thể tránh được cái kết đổ nát tan tành. Hắn âm thầm tuyên thệ, nhất định phải bắt cái tên khởi xướng mọi chuyện kia trở về, hung hăng giáo huấn một trận! Sau khi Nhiếp Bất Phàm nghe được, cũng là một bộ dạng ung dung tự tại mà tổng kết, “Lời đồn không có giá trị với người thông minh, nhưng sẽ che mắt người bình thường, và bay xa khi gặp người xảo trá. Ha ha ha…”