Cảm giác khi hai ta gặp nhau

Chương 102 : Ra toà

Hôm nay là phiên toà xét xử Giang Dư Chính, vì là người bị hại nên cô phải đứng ra trước toà để lấy nhân chứng. Ngay từ sáng, em trai cô đã đặt hai đứa nhỏ vào viện trông anh thay cô và nói. \-Chị, chị yên tâm ra toà đi. Em ở đây chăm sóc cho anh rể. Cô cảm động cũng may cô còn có người thân và bạn bè lúc khi khó khăn. Có họ ở bên đúng là tiếp thêm sức mạnh cho cô. Xuống dưới cổng bệnh viện cô đã thấy xe của thư kí Hàn đến đúng là người của anh tác phong lúc nào cũng đúng giờ giấc. \-Thiếu phu nhân chúng ta đi thôi. ... Cô cùng thư kí Hàn đi vào nơi diễn ra phiên toà. Cũng không đông người lắm chủ yếu là những người cô thân thiết đều đến. Còn bên Giang Dư Chính thì không có một ai, phải rồi ba mẹ hắn đều vì tội tham ô mà cũng đi tù hết rồi. Giờ đến đứa con trai duy nhất cũng vào tù chắc hẳn phải sốc lắm. Ngồi được một lúc thì Giang Dư Chính cùng thư kí của hắn được giải vào. Vì cả hai cùng là tội phạm nên không được ngồi vị trí của người nhà. Chủ toạ phiên toà là một người đàn ông trung niên già dặn có vẻ như kinh nghiệm đã đi theo cùng mái tóc qua những năm tháng. Phiên toà được bắt đầu đầu tiên là phía luật sư bên cô đưa ra những bằng chứng cho thấy phía Giang Dư Chính là bên đã cố ý làm ra vụ bắt cóc này. Đầu tiên là bắt cô rồi tống tiền và cuối cùng là muốn bỏ trốn ra nước ngoài khi mọi việc thành công. Tất cả những thứ đó có thể kết tội lên đến 10 hoặc 12 năm. Nhưng luật sư của Giang Dư Chính cũng không chịu nhận thua còn lôi ra cả bằng chứng đổ tội cho thư kí của hắn để hắn có thể được giảm nhẹ tội nhất có thể. Với phong cách làm việc của thẩm phán thì bất kể cái gì đưa lên thì cũng đều là bằng chứng may mà bên cô kịp thời mang ra bằng chứng có lợi để buộc tội Giang Dư Chính. Kết quả là phía Giang Dư Chính chấp nhận thua kiện và đồng thời chịu phạt với mức án lên đến 12 năm tù giam. Mức phạt như này không khác gì là hủy đi cuộc sống của người khác cả nhưng với con người như hắn thì đó mới là cách tốt để có một cuộc sống tươi đẹp khác. \-A! Thiệt là đã quá mà. Tên Giang Dư Chính bị như vậy là hoàn toàn xứng đáng. \-Cậu thấy vậy hả? \-Chứ còn sao nữa đến con của mình còn tân thành mà cậu còn than vãn gì. \-Mình chỉ cảm thấy tội hắn ta thôi. Cũng tại vì mình mà hắn mới ra nông nỗi này, nếu như được quay lại thà rằng mình cứ không chọn ai thì có phải mọi chuyện sẽ ổn hơn không? Lục Khải Huy không phải dính đạn vì mình, còn Giang Dư Chính cũng không phải vào tù. \-Đừng nghĩ như vậy Tiểu Mạt. Thật ra sống đúng với cảm giác của mình không có gì là sai cả chỉ là không ai biết được cuộc sống này ta lại vô tình thích người mình không nên thích. Vì vậy trong chuyện này cậu, Lục Khải Huy và cả Giang Dư Chính nữa cả ba đều không có sai chỉ là cách thể hiện không đúng thôi. \-Cậu nói phải lắm Tiểu Hy về thôi Lục Khải Huy còn đang đợi mình. Hai chàng trai Thẩm Vũ Thiên và Lăng Viên Hiên đi phía sau cảm thấy giống như mình là người vô hình vậy. Ba cô gái này mà ngồi chung hay là đi với nhau thì y như rằng những người đàn ông như các anh đều bị bỏ rơi hết. Thật ra các anh cũng muốn đấu tranh đòi lại quyền công bằng nhưng chỉ sợ tối đến lại ra sofa ngủ nên đành cắn răng chịu đựng. ... Cô cùng với những người bạn thân thiết của mình trở về bệnh viện, bây giờ cũng đang là giờ nghỉ trưa nên ai cũng ngủ. Hai đứa nhỏ cả gan trèo lên giường nằm cùng ba mỗi đứa một bên. Cô đành phải nhờ sự trợ giúp của Lăng Viên Hiên bế hai đứa nhỏ quá giường khác nếu không phải vì sợ hai đứa nhỏ nằm sẽ ngã xuống đất không thì cô đã để cho hai đứa nằm cạnh anh. Còn em trai thì lại đang gục ở trên ghế xem ra có vẻ rất mệt mỏi. Hạ Duy Khiêm thấy có tiếng động bèn mở mắt ra thì thấy cô cùng với mấy ảnh chị bạn của cô. \-Chị về rồi à? Phiên toà thế nào rồi? \-Phán tội rồi! 12 năm tù, nửa cuộc đời còn lại rồi. \-Hắn ta đáng bị vậy mà chị. À chị hôm nay anh rể có dấu hiệu rồi đấy. \-Thật hả? – Lòng cô như đang nở hoa vậy, nghe thấy anh có chuyển biến tốt cô rất vui. \-Hôm này em thấy tay anh rể có cử động nên đã gọi các bác sĩ. Bác sĩ trưởng cũng nói anh rể đang có chuyển biến tốt nên tích cực trò chuyện với anh ấy để anh ấy có thể tỉnh lại. \-Tốt quá rồi! Thật tốt quá! Lục Khải Huy anh phải mau tỉnh lại em và các con đang chờ anh. – Cô cầm lấy tay anh. Mọi người trong phòng ai cũng cảm thấy vui cho cô, khi Lục Khải Huy tỉnh lại sẽ chỉ là những tháng ngày hạnh phúc cho hai người họ thôi. Bao nhiêu trắc trở cuối cùng cũng đã qua rồi, giá đình bốn người họ sẽ càng hạnh phúc.