Tối, Khoa gọi về. Nhìn thấy đôi mắt buồn rười rượi của An qua điện thoại làm Khoa lo lắng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao. -Heo yêu, có chuyện gì nói Khoa biết đi. An chỉ lắc đầu không nói, làm sao cô có thể mở miệng ra nói là mẹ Khoa đến tìm mình chứ. Cô cảm thấy càng ngày tình yêu của hai đứa càng mong manh, tưởng tượng chỉ cần một cơn bão nhỏ có thể đánh đổ mọi thứ. Nếu bây giờ Khoa quyết tâm không buông tay thì An cũng sẽ cố níu giữ đến cùng nhưng nếu Khoa không cố gắng thì chắc tình yêu này cũng sẽ gãy đổ mà thôi. -Anh, anh có yêu em nhiều không? -Tất nhiên là có rồi, anh yêu em nhất trên đời. -Vậy cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ nắm tay em cùng đi chứ? -Nhất định là thế. Nhưng sao hôm nay em lại hỏi lạ vậy? Khoa cảm thấy có chút gì đó không ổn, bình thường có bao giờ An lại hỏi những câu như thế này bao giờ đâu, chắc chắn là hôm nay đã có chuyện gì xảy ra nên An mới buồn như vậy. -Anh, em yêu anh, em nhớ anh nhiều lắm, em không thể tưởng tượng được một ngày không còn anh bên cạnh, chắc em sẽ buồn đến chết mất. Vì vậy dù cho có khó khăn đến đâu anh cũng đừng rời xa em nhé. An nói trong nước mắt, cô đang gìn giữ tình yêu của hai người bằng niềm tin chứ thật sự bản thân đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Nhìn thấy những sóng gió có thể xảy ra mà cảm thấy nản lòng, nhưng cô sẽ vì hạnh phúc của cả hai mà nỗ lực, hi vọng một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu cô và không ngăn cản nữa. -Hôm nay em đã gặp ba mẹ anh đúng không? Câu hỏi của Khoa làm An bất ngờ, cô không nói làm sao Khoa biết chuyện này cơ chứ. Thấy An không nói gì, Khoa tiếp tục. -Mặc kệ họ nói gì, chỉ cần biết rằng anh yêu em là đủ. Em không cần phải lo lắng hay nghĩ ngợi gì hết, đã có anh ở đây rồi. Anh yêu em. Lời động viên của Khoa giúp An có thêm động lực, Khoa nói đúng, cô sẽ dùng tình yêu của mình để chứng minh mình hoàn toàn xứng đáng với Khoa. Cô sẽ không vì những lời nói của người lớn mà dễ dàng bỏ mặc tình yêu của mình, cô sẽ vì Khoa mà cố gắng, vì người mình yêu mà nỗ lực gìn giữ. An ước gì mình có thêm một chút mạnh mẽ, ước gì mình có thêm một chút bản lĩnh để cô đủ sức bước vào trong thứ tình yêu phức tạp này. Đôi khi An ước gì mình trở nên vô tư như một đứa trẻ, không lo không nghĩ, cứ vui tươi mà sống không cần nghĩ đến ngày mai. Nhưng đôi khi cô lại ước mình đủ trưởng thành, đủ chính chắn để đưa ra quyết định sáng suốt cho mình mà sau này không phải hối hận là cô nên cố gắng bước tiếp hay từ bỏ? … Hôm nay được nghỉ học, Khoa không đi ra ngoài mà ở lại ký túc xá, chủ yếu là để nhớ An mà thôi. -Khoa nhớ nụ cười của An, không chút gượng gạo, nụ cười tỏa nắng khiến tất cả những thứ xung quanh đều lu mờ. -Khoa nhớ cái thói quen xấu xí của An, không biết đã dặn dò bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn không chịu bỏ cái tật mút tay của mình, mỗi lần nhìn cái môi chúm chím kia là cậu chỉ muốn hôn cho một cái thôi. -Khoa nhớ cái khuôn mặt giận dỗi của An, hai má đỏ bừng, mặt xụ xuống nhìn đáng yêu khủng khiếp, những lúc như thế chỉ cần đi theo năn nỉ dụ dỗ một hồi là hết giận ngay thôi. -Khoa nhớ cái cách An quan tâm người khác, không quá nhiệt thành hay giả tạo, chỉ đơn giản là những cử chỉ yêu thương thật lòng khiến họ cảm thấy ấm áp. -Khoa nhớ những câu chuyện cười của An, nó chẳng mấy vui nhưng qua cách kể duyên dáng, thêm thắt của An nó bỗng trở nên hấp dẫn đến lạ. -Khoa nhớ những giọt nước mắt khi chia tay, đó là lúc An rất buồn nhưng vẫn cố kiềm nến cảm xúc để cậu yên tâm đi học. -Khoa nhớ tất cả những thứ thuộc về An, khi tình yêu gặp thử thách lại càng làm cậu nhớ và yêu An nhiều hơn nữa. Một cô gái nhỏ bé như thế liệu có đủ sức để chống chọi với khó khăn hay không? Khoa muốn chạy về với An ngay lập tức, đơn giản chỉ để ôm cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ bao ngày xa cách nhưng không thể, ba mẹ chắc chắn không bao giờ để cậu về. Khoa sẽ đi làm thêm, để dành tiền để mua vé máy bay về thăm An, nhất định cậu sẽ làm được. Đang ngồi suy tư rồi tự mỉm cười một mình, Khoa chợt giật mình vì tiếng gõ cửa, thì ra là Chi, cậu có chút không được thoải mái. -Chi mới qua nên không biết đi đâu chơi hết, hay tụi mình đi đâu đó đi Khoa. -Hôm nay Khoa bận rồi. Khoa lạnh lùng nhưng Chi vẫn không bỏ cuộc, cô bước vào trong rồi nhìn đồ đạc trong phòng. -Woa, Khoa với An chụp nhiều hình quá hen, đẹp ơi là đẹp. Cầm tấm hình thân mật của Khoa và An lên, trong lòng có chút ghen tỵ nhưng Chi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, cô không tin Khoa không thích mình được. Khoa cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi tiếp tục công việc của mình. -Con heo này chắc là An tặng Khoa phải không? Khoa vẫn hay gọi bạn ấy là heo mà. -Ừm, của An tặng Khoa đó. -Hai người hạnh phúc như thế vậy mà An nỡ bắt cá hai tay… Chi giả vờ như vô tình nói điều ấy ra, cô không tin lời nói của mình không tác động xíu nào đến Khoa. Đúng như lời Chi dự đoán, Khoa quay người lại sốt ruột. -Chi đang nói gì vậy hả? -Ơ, Khoa không biết gì sao? Mọi người đang đồn ầm lên đấy thay, Chi còn có hình An với ông giảng viên đó đi chơi chung với nhau mà. Chi đưa điện thoại cho Khoa xem mà trong lòng hồi hộp, chắc chắn Khoa sẽ cảm thấy không vui khi thấy người yêu mình đi cùng người đàn ông khác. Cơ hội tách hai người họ của Chi đã bắt đầu đến rồi đây. Khoa nhìn thấy mấy tấm hình, mặc dù cố gắng không tin nhưng vẫn không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được. Trong lòng cậu lúc này cảm thấy khó chịu lắm, cậu cũng là đàn ông, cũng biết ích kỷ chứ. -Khoa muốn được ở một mình, Chi về đi. Cảm thấy đau nhói, Chi đứng lên rồi bỗng dưng bước đến ôm lấy cổ Khoa từ đằng sau, giọng thì thầm quyến rũ. -Đừng đối xử lạnh lùng với Chi đượckhông? Ở bên này Chi chỉ có mình Khoa, nếu Khoa cũng như vậy chắc Chi không thể trụ nổi được mấy ngày. Rồi Chi cúi xuống hôn vào cổ Khoa, cô vận dụng tất cả những gì mình đã được học để quyến rũ một người. Trong căn phòng vắng vẻ, một nam một nữ đang say đắm bên nhau thì làm sao Khoa có thể kiềm chế không quan tâm cô được cơ chứ. -Chi đừng làm như vậy nữa. Khoa cố tránh né, Chi càng tiến tới mạnh bạo hơn. -Sao lại không thích Chi hả Khoa? -Khoa yêu An rồi. Nói xong Khoa đứng lên bỏ ra ngoài. Là một người đàn ông nơi đất khách quê người, lại đang mang tâm sự cậu sợ mình lại làm chuyện ngu ngốc có lỗi với người yêu. Tốt hơn hết khi gặp những chuyện này tránh xa càng nhanh càng tốt, phòng cháy hơn chữa cháy mà. Khoa tìm một chỗ yên tĩnh, suy nghĩ lại mọi chuyện. Tại sao hết lần này đến lần khác Chi đều nói chuyện của An, sao Chi lại biết mọi chuyện rõ như thế. Rốt cuộc Chi có liên quan gì đến chuyện này hay không? Hành động vừa rồi của Chi rõ ràng là đang quyến rũ cậu mà, vậy là từ giờ trở đi phải để ý đến cô bạn này một xíu mới được. …