Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 106 : Ngoại truyện 6

Cả buổi không thấy An ra, Khoa biết ngay là cô sợ nên mới đẩy cửa phòng tắm bước vào. Một thân hình kiều diễm xuất hiện trước mặt, chưa bao giờ Khoa thấy An quyến rũ và xinh đẹp như bây giờ. An cũng vô cùng bất ngờ khi Khoa xuất hiện, cô dùng hay tay che phần trước của mình, mặt ửng đỏ xấu hổ. -Anh,...sao anh lại vô đây? Nhẹ nhàng kéo tay An xuống, Khoa không nói gì bế An vào bồn tắm rồi dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. -Anh….. -Đừng sợ, mình đã kết hôn rồi mà. Rồi Khoa nghiêng người mình qua hôn An, nụ hôn thật sâu làm An không thể cưỡng lại được. Bàn tay Khoa ôm lấy eo cô rồi vuốt ve thân hình nuột nà của cô. Dưới làn nước, cả hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm. Rồi không kiềm lòng được nữa, Khoa bế An lên giường, rất nhẹ nhàng cậu đưa tay chạm nhẹ lên đôi gò bồng của cô. Cơ thể An lúc này bắt đầu rạo rực, đôi gò bồng nhô lên làm Khoa mê mẩn. Cậu tùy ý xoa nắn theo ý mình rồi thủ thỉ vào tai cô đầy mê hoặc. - “Vợ anh thật sự rất hấp dẫn”. Không dừng lại ở đó, Khoa bắt đầu đưa tay xuống dần, bàn tay đặt nhẹ lên vòng eo thon gọn rồi tiến dần xuống dưới chỗ bí hiểm làm cô cảm thấy khó chịu. An cong người khó chịu với mỗi cử chỉ âu yếm của Khoa nơi vị trí nhạy cảm ấy, cô khép chặt chân khi ngón tay cậu đưa vào. -Ưm…khó chịu quá…. Cảm thấy toàn thân không thoải mái nhất là ở nơi thâm cung bí hiểm, An lấy tay cố gắng đẩy Khoa ra, hai chân khép chặt lại. Nhẹ nhàng tách hai chân An ra, Khoa đưa ngón tay mình vào thám hiểm trước. -Ưm…anh…khó…chịu…ưm… An khẽ rên rỉ theo từng động tác của Khoa, tay không chịu nổi cố gắng đẩy người phía trên ra. -Ngoan nào, sẽ hết khó chịu ngay thôi. Khoa giữ tay An lại, trấn an cô trước khi lấy đi lần đầu tiên của cô. -Dừng…lại…đi…anh…em…chịu…hết…nổi…rồi…. -Ngoan, anh sẽ giúp em dễ chịu. Khoa liệng hết quần áo mình xuống đất rồi rất nhẹ nhàng đưa vào. Cảm giác đau đớn khiến An gần như ngất đi, cô la lên rồi nói bằng giọng yếu ớt. -Đau quá…đừng… -Sẽ không sao đâu, em đừng lo. Khoa nâng niu An từng chút một như một viên pha lê mong manh dễ vỡ, từng hành động của cậu rất nhẹ nhàng để cô cảm thấy dễ chịu nhất, dần dần cô cũng dần thích nghi rồi hòa theo từng động tác của Khoa. Đêm ấy cả hai người quyện làm một, lần đầu tiên của cô đã trải qua ngọt ngào như thế. … Thức dậy với toàn thân đau đớn đến mức không thể cử động được, An nằm thút thít khóc làm Khoa tỉnh giấc. -Sao vậy em? Khoa nâng đầu An gối trên cánh tay mình, rồi nghiêng người qua kéo cô vào lòng. -Em đau quá, có phải em bị gì rồi không anh? -Đồ ngốc này, lần đầu ai cũng bị đau như thế hết. Ngoan, anh thương. Nghe Khoa nói An cũng yên tâm phần nào, thật sự cô không nghĩ là lại đau nhiều như thế. Cô rúc vào ngực rồi ôm chặt lấy thân hình to lớn của cậu. - Anh ơi, em đau lắm. - Nằm đây đợi anh đi pha nước ấm cho nha, tắm bằng nước ấm sẽ giảm đau đó. Khoa dịu dàng hôn lên trán An rồi mới đi, cậu biết lần đầu tiên An sẽ rất đau đớn nên phải có trách nhiệm giúp cô làm dịu bớt cơn đau. Xong đâu đó, Khoa bế An cho vào bồn tắm rồi ngồi cạnh bên chờ đợi. - Anh ra ngoài cho em tắm cái coi. - Hàng của em lớn bé thế nào anh biết hết trơn rồi ngại ngùng gì nữa. Ờ mà cũng đúng thôi, vợ chồng mà thấy nhau cũng là chuyện hết sức bình thường. Có chồng biến thái thì mình cũng phải biến thái theo mới hợp được chứ. - Vậy anh giúp em tắm đi. Khoa bẹo má trước nụ cười đáng yêu của An, cậu giúp An tắm rửa rồi mặc quần áo cho cô. - Đỡ đau chưa vợ? - Đỡ rồi, nhưng bây giờ vợ đã chính thức có thai rồi, chồng cõng vợ đi dạo biển nha. - Hả? Nhanh vậy sao? - Chứ sao, vợ mà. - Thua vợ rồi đó, lên chồng cõng đi. Hai người lang thang ngoài bãi biển, cùng đón những tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống làn nước trong xanh.. An ngồi tựa đầu vào vai Khoa nhìn ngắm những con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ. Hạnh phúc đơn giản chỉ như thế, có thể ngồi cạnh bên nhau, cùng nhìn về một phía mà không cần quan tâm thế giới ngoài kia lắm chông gai như thể nào. Chỉ cần nơi nào có anh, có em thì nơi đó sẽ đong đầy hạnh phúc trọn vẹn. … Cứ thế, cuộc sống đôi vợ chồng son rất hạnh phúc. Tình cảm giữa ba mẹ chồng và con dâu cũng rất tốt, ba mẹ Khoa cũng muốn hai đứa nhỏ có không gian riêng nên mua một căn nhà nho nhỏ tặng cho hai vợi chồng. Mỗi ngày đi làm, Khoa luôn tranh thủ về thật sớm để được gặp An, tình cảm vẫn rất mặn nồng như thuở mới yêu vậy. - Vợ ơi, chồng đói. - Chờ xíu vợ nấu cơm ăn nha. - Không thích ăn cơm, thích ăn vợ cơ. Khoa bế An lên phòng, cái mặt dở dở ương ương nhìn biến thái thôi rồi. - Anh thả em xuống để em đi nấu cơm nè. - Bây giờ anh hết muốn ăn cơm rồi. Đặt An lên giường, Khoa xử lý cô nhanh gọn lẹ. Kiểu này mai mốt không dám ở nhà chờ chồng về quá, nguy hiểm chết mất. - Anh suốt ngày chỉ biết ăn hiếp em. - Vậy anh đi ăn hiếp người khác em chịu không? An gối đầu lên ngực Khoa, mùi tóc cô làm Khoa cảm thấy thật dễ chịu. Cô lúc nào cũng giống như một đứa trẻ thích làm nũng, cứ muốn được Khoa ôm ấp cưng chiều mãi thôi. - Anh ơi, em đói. - Vậy xuống dưới anh phụ em nấu cơm nha. - Tại anh làm em mệt đi không nổi luôn nên hôm nay anh nấu cơm nha. An nhõng nhẽo chui vào trong chăn, cái tội để yên cho người ta làm việc thì không chịu, cứ thích hành hạ người khác bây giờ cô hành hạ lại cho biết tay. - Được rồi, đợi anh xíu nha. Từ ngày cưới An về, Khoa cũng chăm chỉ phụ giúp việc bếp núc với vợ nên cũng biết nấu ăn chút chút. Nhớ mấy hôm đầu Khoa trổ tài, hai đứa lúc nào cũng ra tiệm ăn vì thức ăn không thể nào nuốt nổi. Nhưng bây giờ khác rồi, Khoa lên tay hẳn, nấu ăn nhiều khi còn ngon hơn vợ nữa đó chứ. Khoa xuống bếp nấu nướng xong xuôi đâu đó rồi lên phòng gọi An xuống ăn com. - Heo lười, dậy ăn cơm nè. An uể oải mắt nhắm mắt mở thều thào. -Em buồn ngủ. -Ngoan, dậy ăn rồi ngủ không thôi sẽ đau dạ dày đó. Khoa vẫn kiên nhẫn gọi An dậy nhưng cô lười lắm, đang ngủ ngon có ai muốn dậy bao giờ đâu. Nghiêng người qua gối đầu lên đùi Khoa, An nằm ngoan ngoãn ngủ như một đứa bé đáng yêu. -Bó tay với con heo lười này rồi, có ai mua tôi bán đi cho biết. Nói vậy thôi chứ Khoa cũng nằm xuống ôm An ngủ. Ánh mắt Khoa nhìn cô âu yếm toát lên vẻ hạnh phúc kỳ lạ, một cô gái bình thường sao lại có thể khiến cho người bên cạnh cảm thấy ấm áp như thế này chứ.