Khoa là một chàng trai sống tình cảm, nhà chỉ có hai anh em nên bao nhiêu tình cảm cậu dành hết cho đứa em gái của mình. Hai anh em chênh lệch nhiều về tuổi tác nên cậu rất cưng chiều em và ngược lại, cô bé cũng rất yêu quý anh hai. Khoa nhớ lúc nhỏ còn ngây thơ chưa biết gì cô bé đã tuyên bố lớn lên sẽ kết hôn với anh Khoa vì con trai ở đây chẳng ai tốt bằng anh cả, lúc đó cả nhà chỉ bật cười vì sự trong sáng đó. Năm Khoa học lớp 11 cũng là lúc cô bé được 10 tuổi, căn bệnh ung thư máu quái ác đã cướp đi mạng sống của em. Một thời gian dài, Khoa gần như chết lặng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của em trong di ảnh, tiếng gọi thân thương “anh hai, anh hai…” vẫn còn văng vẳng đâu đây, còn những lời hứa Khoa chưa thực hiện cho em. Mẹ cũng khóc đến cạn nước mắt, đó là những tháng ngày u ám nhất của gia đình Khoa. Lúc đó An luôn bên cạnh ủi an, nếu không có cô Khoa khó lòng vượt qua sự mất mát đó để trở về cuộc sống vui vẻ hàng ngày. Vì thế ba mẹ Khoa rất quý cô, họ xem cô như đứa con gái trong gia đình bởi ở cô có nét gì đó rất giống với người con đã mất của mình. -Khoa khùng, chạy bằng vận tốc xe đạp thế này thì chừng nào mới tới hả? Tiếng gọi của An cắt ngang dòng suy nghĩ, Khoa mỉm cười trước cái cách nói chuyện của cô, ngủ thì không sao chứ thức một cái thế nào cũng có chuyện. Khoa chạy chậm vậy chẳng phải là vì cô hay sao, đúng là trẻ con chẳng biết gì mà. -Muốn nhanh hả vậy ôm chặt vào. Chiều ý bạn bè, Khoa tăng tốc chạy thật nhanh làm An xanh mặt, tóc tai rối bù bay loạn xạ, nhưng không muốn mất thể diện trước mặt thằng bạn nên cô cố gắng nhắm mắt nhắm mũi tỏ vẻ không sợ, miệng thầm đọc kinh cầu nguyện để đến nơi được an toàn. Nói thì nói vậy thôi chứ cho dù cố gắng cách mấy thì vẫn không thể không run được, An đành tìm cách hoãn binh. -Khoa khùng, bạn An khát nước quá à. Thế là Khoa tìm một quán nước ven đường cho An uống. Đi được một đoạn, An lại đòi đi vệ sinh, rồi cũng không yên, đoạn đường có một chút xíu mà cô khát nước đến mấy lần, đã vậy còn đến chỗ nào đẹp nhất định phải dừng xe chụp hình mới chịu. Khoa cũng lắc đầu chịu thua sở thích bất thường này của cô luôn. Đến nơi, cảnh vật yên bình ở đây làm An cảm thấy thư thái, có thể rời xa nơi thành phố náo nhiệt chật chội để hòa mình vào thiên nhiên thế này thật sự rất tuyệt. -Hai ông bà có họ hàng với rùa hay sao mà giờ này mới tới hả? Thắng ra đón hai đứa với khuôn mặt dính đầy lọ làm cả hai bật cười, chắc là tụi kia đang bày trò nấu nướng gì đây. -Tại ông Khoa ăn bậy ăn bạ bị đau bụng, cứ đi được 10m là phải dừng lại cho ổng đi thiên nhiên một lần nên mới trễ vậy. An vỗ vỗ vai Khoa tỏ vẻ tội nghiệp, Khoa vội quàng tay qua vai cô. -Hai đứa mình cùng đi thiên nhiên chung một chỗ mà An quên hả? -Thôi đi, hai người nói chuyện mất vệ sinh quá, nhanh vô phụ bọn tôi nướng gà rồi ăn nè. Thắng vội cắt ngang câu chuyện, để một hồi không biết họ nói tới đâu nữa. Trong đám 5 đứa chơi thân thì Chi là người đảm đang nhất, cậu ấy mà nấu ăn thì khỏi phải chê nên cứ mỗi lần đi đâu thì Chi đều được giao nhiệm vụ cao cả là phụ trách việc bếp núc. -Trời, sao ngon dữ thần vậy nè. An cầm cái đùi gà lên ăn ngon lành, miệng cứ tấm tắc khen làm cả bọn buồn cười. -Thôi đi bà nội, có nịnh nhiều thế nào cũng không được cái đùi thứ hai đâu. -Làm như bạn An ham ăn lắm vậy đó, ăn như bạn Khoa ở đây mới gọi là ăn nhiều nè. -Ơ, sao lại lôi tôi vào nữa, muốn chết hả bà heo kia? -Thôi đi mấy bạn đừng có chọc An nữa, An ăn thêm cái này đi, dạo này thấy An hốc hác quá. Chi dập tắt cuộc cãi cọ của mọi người rồi đưa cho An một cục thịt gà to tướng, đúng là không có ai hiểu mình bằng nhỏ bạn thân. An vừa ăn vừa mút tay chẳng ngại ngùng làm Khoa buồn cười. -Ê, cậu có thể ăn uống vệ sinh hơn được không? Có khi nào mới đi vệ sinh xong quên rửa tay rồi đưa tay lên miệng mút luôn không? -Bình thường, đó là cách tiết kiệm thức ăn, mình không ăn thì ruồi nó cũng ăn thôi. An trả lời tỉnh ruồi làm cả bọn thấy ớn ớn, Long vội đánh trống lãng sang chuyện khác. -Gớm quá. Ăn xong bọn mình đi tắm suối rồi sau đó đi câu cá nha. Kế hoạch của Long được cả bọn ủng hộ nhiệt tình, tên Thắng còn đệm vô. -Tắm tiên nha. -Thôi đi, bà An mà tắm tiên chắc 3 thằng mình chết hết quá, đừng dại dột. Đấy, cứ mỗi lần nói ra câu nào là bọn chúng lại lôi An vào sỉ nhục, muốn hiền lành dịu dàng cũng không được với mấy đứa này mà. An liếc mắt nhìn từng đứa một hăm dọa rồi dõng dạc tuyên bố. -Lát hồi bạn An sẽ mặc bikini xanh chuối, ai cũng sẽ được chiêm ngưỡng không cần phải tranh giành.-Tôi lạy bà An ơi, để cho lũ cá nó sống chiều mình còn mà đi câu. -Tôi ủng hộ, bà An bả nhảy xuống nước là cá nó nhảy hết lên bờ, tụi mình chỉ việc bắt thôi đỡ mệt. Lại nữa, chắc không dám lên tiếng với bọn này luôn quá. An hay gây chuyện, còn Chi thì hiền lành, ít nói nên mấy tên đó cứ đè đầu cô sỉ nhục, nói chung cũng chỉ trả thù vì mấy trò quái đản của cô mà thôi. Khoa nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của An mặc dù cô có vui vẻ cười đùa như thế nào vẫn không che giấu được, cậu lo lắng nên lên tiếng. -Ăn xong mình nghỉ trưa 1 tiếng đồng hồ rồi hãy chơi tiếp nha. -Cũng được, võng ở chỗ kia, mấy bạn tự tìm chỗ mát rồi giăng lên nghỉ ngơi. Thắng chỉ chỗ cho mọi người xong rồi đứng lên tìm chỗ ngủ. Khoa kéo tay An đến gần bờ suối rồi giăng võng, xong đâu đó cậu lót dép ngồi cạnh đó. -An nằm nghỉ xíu đi. -Sao Khoa không cột thêm một cái bên kia mà nghỉ, tự dưng lại ngồi dưới đất thế kia. An ngồi trên võng nhìn thằng bạn thắc mắc. -Hôm qua có chuyện gì mà An khóc đến sưng mắt như thế, nói Khoa nghe đi. An cuời nhạt, ngay cả một thằng bạn mới quen biết mấy năm còn quan tâm cô hơn cả người thân mình, cuộc đời đúng là có lắm điều khó hiểu. Cô đã cố gắng trở thành một người con ngoan, một người em tốt nhưng hình như vẫn không mang lại ích lợi gì. Nhớ ngày còn nhỏ khi chị bị bỏng ngày đêm khóc lóc vì đau đớn, ba mẹ chạy rối rít tìm cách khiến chị bớt đau, lúc đó An chỉ biết lén lút đứng ngoài cửa mà khóc. An sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm mọi chuyện thêm tệ hại hơn. Rồi khi vết thương dần hồi phục, những vết sẹo xấu xí xuất hiện trên cơ thể làm chị khổ sở mỗi khi ngắm mình trong gương, An cũng chỉ biết tự trách bản thân mình ngu ngốc khi để xảy ra chuyện này. Và cũng từ lúc đó, An tìm mọi cách để chuộc phần nào lỗi lầm mình gây ra, An không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của chị cho dù nó có vô lý đến đâu. Mỗi khi chị phạm lỗi gì thì An đều thay chị gánh, có khi chị ngồi chơi làm đổ hết màu nước ra nền nhà, An phải mất cả tiếng đồng hồ mới dọn dẹp được đã vậy còn bị mẹ la cho một trận. Có lần chị muốn ăn mận và nhất quyết đòi An leo lên cây hái cho bằng được, kết quả là cô té xuống khiến chân bị bong gân, còn bị mẹ mắng té tát vì không nên thân. Nhưng tất cả những điều An làm đối với mẹ và chị chẳng có xíu ý nghĩa gì cả, càng ngày chị càng ỷ lại vào cô và cho rằng những chuyện đó là điều hiển nhiên mà cô phải làm. Từng giọt nước mắt chua xót rơi xuống, An kể lại những lời mẹ đã nói với mình cho Khoa nghe khiến tim Khoa thắt lại. Cậu biết An phải chịu thiệt thòi thế nào khi khép mình trong ngôi nhà rộng lớn, nhưng cậu chỉ là một thằng học trò thì biết làm gì để giúp An ngoại trừ việc bên cạnh chia sẻ nỗi đau ngày càng lớn trong lòng cô mà thôi.