Ngay khi miếng sắt sắp chạm da mặt Lăng Tịch, một âm thanh vang lên, như là cửa bị đá văng ra. Nghĩ đến có ai xông tới phá hư chuyện tốt, Phương Văn động tác chậm lại, mặt cũng chuyển hướng về phía cửa, trên mặt hiện lên nghi ngờ. Bỗng thấy trên tay đột nhiên truyền đến đau nhức, làm cho Phương Văn kêu lên tiếng, tay buông lỏng đánh rơi miếng sắt trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Tiếng đạp cửa thì tất cả bọn họ đều có nghe được, tất cả đều cùng nhìn về phía cửa nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt. Phương Văn lại đột nhiên kêu một tiếng, làm cho bọn họ nhìn về phía đó và phát hiện một phi tiêu hình sao bằng kim loại cắm trên tay Phương Văn, máu từ từ chỗ đó chảy xuống hình thành một cảnh tượng quỷ dị. Khi bọn họ còn đang nhìn quanh tìm kiếm, một giọng nói truyền tới, "Các ngươi đang tìm cái gì? Là tìm ta sao? Ta đây phóng phi tiêu tốt đúng hay không?" Nghe được giọng nói này, Trọng Thần thân mình cứng đờ. Quả nhiên... Quả nhiên là ôn thần. Ánh mắt Trọng Thần như là muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn thẳng Thương Huyền, không chớp mắt. Hắn hận không thể xông lên hung hăng đá mấy cái, lại phun vài ngụm nướt bọt vào mặt ôn thần. Thương Huyền giống như là âm hồn, muốn trốn cũng trốn không khỏi, hắn mới vừa trở về liền tìm đến. Nếu ôn thần không cho người đi đến chỗ ba mẹ hắn, làm cho hắn không thể ở đó, phải vội vội vàng vàng trở về đây. Làm cho Trọng Thần giận nhất chính là ôn thần đi ra từ một cửa nhỏ trong kho hàng. Nói vậy hắn đã ở trong này, sự việc diễn ra khẳng định hắn cũng đều nhìn thấy. Vậy mà hắn sắc mặt như đang xem náo nhiệt. Trọng Thần nổi nóng. "Ngươi là ai? Ngươi sao xuất hiện ở trong này?" Nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện, lại nhìn tay Phương Văn đang chảy máu, Lăng Khả Hinh cảm thấy sợ hãi. Còn không biết lai lịch của người này, không biết hắn xuất hiện trước mặt bọn họ là muốn làm cái gì? "Chúng ta lại gặp mặt." Không để ý đến Lăng Khả Hinh, Thương Huyền đi đến chỗ Trọng Thần, nhìn thẳng cặp mắt muốn phun ra lửa kia, trên môi hiện lên nụ cười trêu tức. "Các ngươi... biết nhau?" "Mắc mớ gì tới ngươi, ta tại sao phải nói cho ngươi biết?" Không nhìn Lăng Khả Hinh, Thương Huyền quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Phương Văn, "Mụ điên, ai cho ngươi động vào người của ta?" Trai già này tuy rằng miệng thối, cũng xấu tính, nhưng muốn giáo huấn, cũng nên là hắn giáo huấn. Dựa vào cái gì cái mụ điên kia dám động thủ? Nếu không muốn biết rõ nguyên do, hắn đã sớm ra quát bảo ngưng lại rồi. May mắn hắn gần đây mê chơi phi tiêu, đã cố ý sai người làm cho hắn một bộ mang ở trên người luyện tập. Hôm nay coi như là hắn lần đầu tiên chân chính thực nghiệm. "Mụ điên?! Ngươi ở đâu chạy lại dám mắng ta! Chán sống rồi có phải hay không?" "Chậc chậc, chửi mụ điên coi như là nể mặt rồi, ngươi với bộ dáng này, rõ ràng là một người đàn bà chanh chua, lại hung ác, khó trách chồng ngươi không cần ngươi. Nếu là ta, ta cũng sẽ coi trọng người nam nhân kia hơn." "Ngươi..." Phương Văn tức giận, nắm chặt tay làm cho máu ở vết thương nhỏ giọt xuống đất tạo thành một đóm sẫm màu. Lăng Khả Hinh đi nhanh đến lôi kéo Phương Văn lại thì thầm bên tai một chút, Phương Văn mới không tình nguyện gật đầu, sau đó lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm người kia. "Vị thiếu niên này, nói thẳng đi, ngươi ở chỗ này, là muốn xem náo nhiệt, hay là muốn ngăn cản chúng ta?" "Xem náo nhiệt thì sao? Muốn muốn ngăn cản các ngươi lại như thế nào?" "Đây là chuyện gia đình của chúng ta, ngươi không cần lo. Ngươi lợi hại, cũng chỉ có một mình, mà bên ngoài còn có vài người của chúng ta." "Sao, ngươi đây là đang uy hiếp ta? Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Các ngươi nhiều người thật không? Được, vậy ngươi gọi tất cả những người đó vào đi." Không đợi Lăng Khả Hinh lên tiếng, Phương Văn liền nổi giận đùng đùng đi tới cửa, sau đó mở cửa ra, hô một tiếng. Mấy người kia đứng đợi lệnh sẵn ở bên ngoài, nhanh chóng đi vào. Khi đi vào nhìn thấy Thương Huyền cười như không cười, bọn hắn sửng sốt, chạy nhanh như bay đến trước mặt Thương Huyền, cúi đầu khom lưng hô một tiếng " thiếu gia ". Thiếu gia? Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh kinh ngạc. Không đợi họ kịp suy nghĩ, Thương Huyền đã hạ lệnh, sai người dùng dây thừng trói họ lại, sau đó nhặt khăn vứt trên mặt đất nhét vào miệng Phương Văn. Đó là cái khăn có thuốc mê, cho nên không bao lâu, Phương Văn liền ngất đi. Lăng Khả Hinh cũng chịu chung số phận.