Ngồi sửng sốt một lát, Lăng Tịch cẩn thận bỏ tờ giấy ghi địa chỉ vào túi, đứng lên đi ra cửa. Trọng Thần đi như vậy, cũng không biết khi nào gặp lại. Tuy rằng Trọng Thần nói là không trở lại, nhưng nam nhân vẫn cảm thấy về sau còn có thể cùng Trọng Thần gặp lại. Rời nhà Trọng Thần, nam nhân không có vội vã ngồi xe về nhà, mà là đi bộ chậm rãi trên đường. Đi một lúc, nam nhân liền đi tới chỗ quán của Trọng Thần, nơi đó được dựng lại rất tốt, bất quá không ai kinh doanh, cửa kính cũng có khóa. Hay là... Trọng Thần cũng chuyển nhượng cho người khác rồi? Nam nhân xem xét vài lần, sau đó xoay người bỏ đi. Khi nam nhân bước đi, liền nhìn thấy một người có chút quen mắt đi qua bên cạnh. Người nọ lại xuất hiện tại chỗ này, là đến tìm Trọng Thần sao? Nam nhân đi vài bước, muốn cùng hắn nói Trọng Thần đã rời đi. Bất quá nghĩ nghĩ, nam nhân lại dừng bước. Nói không chừng người kia cũng không phải tới tìm Trọng Thần, dù sao, bọn họ cũng chỉ là chạm mặt vài lần mà thôi. Nghĩ như vậy, nam nhân không có lại tiếp tục đuổi theo, mà đi về nhà. Mấy ngày kế tiếp, Tần Tường đều không có gọi điện thoại kêu đi làm, nam nhân cũng vui vẻ thanh nhàn, mỗi ngày đi ra ngoài ngao du phố phường, xem xét những thứ có thể tặng Lăng Duệ, lại ở nhà nghiên cứu công thức nấu ăn, quá thật sự thích ý. Rồi Lăng lão gia cũng gọi điện nói là ngày đã chọn xong. Cũng không đến một tháng nữa. Ai da... Xem ra phải mau chóng quyết định mua món gì làm quà. Khi nam nhân chuẩn bị đi ra ngoài mua quà, trợ lý của Triệu Cương gọi điện thoại, nói Bạch Tiểu Hàn ngày mai có nửa ngày nghỉ ngơi, hỏi có muốn đi gặp Bạch Tiểu Hàn không. Nghe được tin tức này, nam nhân cũng tạm thời gát lại việc đi mua quà cho Lăng Duệ, mà chạy tới chợ mua một đống lớn món Bạch Tiểu Hàn thích ăn. Ngày hôm sau, nam nhân sáng sớm vào phòng bếp làm vài món đã học mấy ngày nay. Đem tất cả cất vào cà mèn giữ ấm, cùng một đống lớn đồ ăn vặt bỏ cùng một chỗ. Rồi gọi điện cho người trợ lý. Cũng không lâu lắm, người trợ lý liền gọi nam nhân, nói là đã đến ở dưới lầu. Nam nhân đóng cửa, mang theo một đống lớn thức ăn đi xuống lầu. Người trợ lý giúp nam nhân đem đồ cất vào cóp xe. "À, không biết Tiểu Hàn mấy ngày này thế nào." "Yên tâm, bên kia điều kiện rất tốt, không có vấn đề gì. Nghe Triệu đạo diễn nói, Bạch Tiểu Hàn mấy ngày này tiến bộ rất lớn, rất có tiềm năng." "Đúng vậy sao? Vậy là tốt rồi." Nghe được tin tức này, nam nhân trên mặt lộ ra vui mừng. Tới nơi, nam nhân đi theo trợ lý đến phòng Bạch Tiểu Hàn. Bên trong không có ai, trên giường là chăn gối lộn xộn một đống, trong góc phòng đặt một con gấu bông thật to, nam nhân nhìn về phía trợ lý hỏi: "Sao không thấy được Tiểu Hàn?" "Hiện tại hẳn là còn đi học, bọn họ buổi chiều mới nghỉ ngơi. Như vậy đi, anh ngồi đợi trong chốc lát, ta đi đến đó nhìn xem, nếu không có gì, ta sẽ đem Bạch Tiểu Hàn mang lại đây." "Vâng, được." Đợi người trợ lý sau khi rời khỏi, nam nhân đem chăn trải trên giường lại chỉnh tề, sau đó đi chung quanh đánh giá phòng này. Nam nhân phát giác nơi này cái gì cũng không thiếu, rất đầy đủ. Thậm chí trong tủ treo quần áo bên còn có rất nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều là hàng nhập khẩu. Nhìn kỹ giày thể thao mới cũng là hàng hiệu. Đây là có chuyện gì?! Sao nhiều thứ như vậy?! Tiền nam nhân cho không thể mua được những thứ đắc giá như vậy. Quên đi, dù sao cũng đoán không ra cái gì, không bằng đợi Bạch Tiểu Hàn đến đây, hỏi lại hắn chuyện gì đẫ xảy ra thì sẽ rõ. Nam nhân một lần nữa ngồi trở lại trên giường, cũng đem gối đầu cầm lên nhét vào sau lưng. Nam nhân phát giác dưới gối đầu đặt một cuốn tập mỏng viết tên Bạch Tiểu Hàn. Nhật kí sao?! Nam nhân cầm lấy dựa lưng vào cái gối, mở ra xem " H ôm nay là ngày đầu tiên  ta đến chỗ này, nơi này đồ ăn ăn thật ngon, chú và dì đối với ta cũng rất nhiệt tình, nhưng ta còn rất nhớ nhà, ta rất muốn trở về. Buổi tối, nằm ở đây giường mềm mại hơn ở nhà, nhìn vách tường trắng, ta một chút buồn. Ta nhớ ba, không biết ba hiện tại đang làm cái gì, có nhớ Tiểu Hàn hay không? Ba, Tiểu Hàn rất nhớ người. " " Đã qua ba ngày, ở trong này  ngoài việc  đi học, còn phải tập biểu diễn trước mặt nhiều người. Mỗi lần ta biểu diễn, mọi người đều đã cười ta, lúc này, Triệu đạo diễn đều đã rất nghiêm túc làm cho những người đó đừng cười, sau đó lại cổ vũ ta diễn tốt. Sau buổi học, Triệu đạo diễn bảo ta lưu lại, một mình cùng ta nói nên đi diễn như thế nào... thật là một người tốt. Trở lại ký túc xá, ta ăn đồ ăn vặt, nhưng nghĩ đến là ba mua cho ta, ăn sạch sẽ không còn gì, ta  giữ  lại không dám ăn, kết quả, sau này tất cả đều hỏng. "