"Ngươi..." Trọng Thần tức giận trừng Thương Huyền một hồi, sau đó ra sức cắn chặt răng, xoay người đi trở về. Lần này, Thương Huyền cũng không có ngăn hắn, mà là quay đầu lại chỉ huy đám công nhân dựng quán theo ý hắn. Trọng Thần tự nhận mình xui xẻo, sau đó bước nhanh hơn đi khỏi cái chỗ này. Thương Huyền quay đầu lại nhìn bóng dáng bi thương xa xa, khóe miệng gợi nụ cười trêu tức. Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy. Bất quá, trò chơi mới vừa mới bắt đầu, thời gian còn nhiều mà, hắn không nóng nảy. Đem con chuột buộc cho thật chặt, đến lúc đó lại chạy trốn, hắn sẽ rất nhiều phiền phức, cho nên, chậm rãi chơi, dù sao chỉ là con chuột con, trốn không thoát lòng bàn tay của hắn. Ở hướng khác Trọng Thần chân bước lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mắt nhìn dưới chân đất bằng phẳng, Trọng Thần tự cười bản thân, lắc lắc đầu. Cũng không dám đi nhanh như vậy nữa, đành phải thả chậm tốc độ, đi đến ven đường ngồi đợi xe buýt về nhà. Kế tiếp vài ngày, Lăng Tịch mỗi ngày đều là vội vàng đi nhà Tần Tường quét dọn, sau đó lại đi thay Bạch Tiểu Hàn mua sắm vật dụng cần thiết. Sợ Bạch Tiểu Hàn một mình sẽ cảm thấy buồn, nam nhân cố ý mua cho Bạch Tiểu Hàn cái MP3 cho hắn nghe nhạc. Đem đóng gói đồ đạt cho tốt, nam nhân lại lo lắng mở ra kiểm tra lại một lần, sợ thiếu cái gì. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn là lần đầu tiên rời nhà, nam nhân mỗi ngày đều cùng Bạch Tiểu Hàn giảng giải một ít việc cần chú ý, sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ quên nên viết ra giấy. Nghĩ Bạch Tiểu Hàn sẽ rất lâu không ở bên cạnh, nam nhân liền làm thật nhiều món ngon cho Bạch Tiểu Hàn ăn. Nhìn vẻ mặt thường xuyên mang nụ cười, nam nhân trong lòng không khỏi nảy lên một chút cô đơn. Khi nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn lần này rời đi, là một chuyện tốt, nam nhân lại cố nén lòng, quyết tâm gạt bỏ cô đơn, tận lực làm bộ như không có việc gì. Rất nhanh, ngày Bạch Tiểu Hàn rời đi đã tới. Nhìn Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt không tình nguyện, nam nhân cười nhéo nhéo mặt Bạch Tiểu Hàn, sau đó đưa hắn trở về phòng bắt hắn thay quần áo, nam nhân có chút cô đơn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn nồi cháo nóng hổi. Có lẽ là nghĩ đến mình phải rời khỏi, mấy ngày này Bạch Tiểu Hàn rất hiểu chuyện, không chỉ không có phá mà tính tình điềm tĩnh, sáng sớm liền dậy thay nam nhân nấu cháo. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, sẽ không có ai nấu cháo nữa. Ly biệt là sầu bi làm cho nam nhân nhẹ hít một hơi, đôi mắt ngấn lệ. "Ba, con thay rồi." "Vâng, Tiểu Hàn hôm nay rất đẹp trai nha." Nhìn Bạch Tiểu Hàn mặc âu phục, thắt cà vạt có chút không quen mắt. Bạch Tiểu Hàn không còn ngây thơ, ra vẻ chính chắn, nhìn thật bảnh trai. Hình tượng này, làm cho nam nhân rất tự nhiên nghĩ tới ngày Bạch Tiểu Hàn kết hôn. Trên thảm cỏ xanh, Bạch Tiểu Hàn đẹp trai cầm tay cô dâu trong bộ áo cưới trắng đi trên lối nhỏ giữa hai hàng quan khách... Chỉ là nghỉ thôi, cũng đủ thấy vui không thôi. Bất quá nghĩ đến còn có chuyện đi làm, nam nhân trên mặt ngưng ý cười, nhìn Bạch Tiểu Hàn nói: "Tiểu Hàn, con ăn mau một chút, chúng ta phải đi. Nhớ rõ ăn no một chút, chút nữa chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm." "Được ạ." Bạch Tiểu Hàn gật đầu, nhu thuận đi bưng cháo ra. Ăn vài miếng, gặp nam nhân không có động tĩnh, Bạch Tiểu Hàn liền buông muỗng ra, mở miệng thúc giục nam nhân, "Ba, người cũng ăn đi." "Ừ." Có lẽ là đã nhận ra nam nhân ánh mắt khác thường, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn nam nhân, cũng chần chờ kêu một tiếng, "Ba?" Nam nhân giờ phút này có biểu tình mà hắn cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy qua. Mặc dù không biết bộ dáng này có ý tứ gì, nhưng là khi hai người đối diện, hắn cảm thấy được trong đầu ê ẩm, rất không là thoải mái. "Tiểu Hàn, ba không ở bên cạnh con, nhớ rõ phải ngoan. Bên ngoài không thể so với ở nhà, không được đùa giỡn. Phải nghe lời Triệu đạo diễn, học tập cho tốt, phải nghiêm túc một chút, biết không? Tiểu Hàn, buổi tối nhớ rõ mặc quần áo tử tế đi ngủ, nhớ đắp chăn, đừng để chính mình cảm lạnh. Nếu cảm thấy được ở đâu không thoải mái, ta có chuẩn bị hòm thuốc nhỏ, bên trong có một ít thuốc, con xem rồi uống. Nếu không biết, nhớ gọi điện thoại cho ta, số điện thoại ta cũng viết bỏ vào túi hành lý rồi, đây có một số ghi chép khi nào rảnh nhớ xem. Còn có..." "Ba yên tâm, con sẽ thật ngoan, sẽ không gây phiền gì đâu." Nam nhân nói những lời này, hắn nhớ rõ rất rõ ràng. Thậm chí có thể đọc ra, dù nam nhân nói dong dài nhưng hắn nghe rất chăm chú, không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ cảm thấy ấm áp. "Ba, người có rảnh, nhớ rõ đến thăm con." "Vâng, nhất định."