"Được, con diễn. Còn có, con không phải người nhát gan." Bạch Tiểu Hàn muốn trưởng thành, hắn muốn đi học rất nhiều thứ. Đợi cho đến một ngày, hắn có năng lực sẽ chăm sóc tốt cho ba. "Ha ha, tốt quá, như vậy mới giống nam tử Hán chứ." Triệu Cương sang sảng cười vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Hàn, cùng nói với nam nhân, "Anh Lăng, Tiểu Hàn đã đồng ý rồi. Ta đây đi về trước, còn phải đi bệnh viện đổi thuốc. Ngày mai phiền anh mang Bạch Tiểu Hàn đến công ty nói chuyện ký hợp đồng, anh thấy sao? Chút nữa ta sẽ nói trợ lý, ngày mai gọi điện thoại cho anh, sau đó chở các người đến công ty. Còn trường học bên này, ta đã thỏa thuận, Tiểu Hàn sẽ tạm thời nghỉ học. Trường học sẽ đặc biệt phái gia sư đến bổ túc riêng." "Triệu đạo diễn, vì cái gì nhiều người như vậy không chọn, lại chọn Tiểu Hàn?" Vẫn biết chuyện này đối với Bạch Tiểu Hàn mà nói là một cơ hội, có lẽ chính là bước ngoặt lớn. Nhưng thế giới giải trí quá mức phức tạp, Bạch Tiểu Hàn quá mức đơn thuần, nam nhân sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ phải chịu người khác hiếp đáp. "Có lẽ, đây là duyên phận." Đối với câu hỏi của nam nhân Triệu Cương bí hiểm cười cười, "Vậy được rồi, hẹn gặp lại." Nói xong Triệu Cương nhanh chóng đi ra ngoài. Bạch Tiểu Hàn đi lên nhỏ giọng hỏi: "Ba, đang suy nghĩ gì?" "Tiểu Hàn, con thật sự muốn đi sao?" Hiện tại chỉ mới thương lượng, còn chưa có ký hợp đồng, cũng chính là còn có cơ hội đổi ý. Nam nhân thận trọng hỏi Bạch Tiểu Hàn. "Dạ, muốn đi." Khó nhìn thấy được Bạch Tiểu Hàn đối với một việc quyết tâm như vậy. Trong lúc nhất thời, nam nhân cảm thấy được lòng mình rất mâu thuẫn. Ngay lúc nam nhân cân nhắc nên nói gì đó, Bạch Tiểu Hàn vui mừng nói: "Ba, chúng ta về nhà đi. Vừa rồi cô Tống nói, không cần trở lại phòng học, có thể trực tiếp về nhà." Ở trong trường học hắn không có bạn, cũng không có ai nguyện ý cùng chơi, thầy cô cũng không quan tâm hắn, bài giảng hắn cũng nghe không hiểu. Hắn thường xuyên có cảm giác cô đơn, hắn một chút cũng không muốn ở lại. Nghĩ đến cuối cùng có thể rời đi cái lồng sắt này, hắn rất vui vẻ. Nếu là Bạch Tiểu Hàn chính mình lựa chọn, cho dù là sai lầm, nam nhân cũng muốn ủng hộ Bạch Tiểu Hàn. Cho dù trên đường đi gặp thất bại, nhưng có thể rèn luyện ý chí cho Bạch Tiểu Hàn, để cho hắn học được kinh nghiệm, để về sau có thể độc lập một mình ứng phó trở ngại trong cuộc sống. Tuy vậy nam nhân cũng muốn nghe suy nghĩ trong đầu của Tiểu Hàn "Tiểu Hàn, có thể nói cho ta biết vì cái gì muốn đi quay phim hay không?" "Bởi vì phải nhanh chống lớn lên, chỉ có trưởng thành, mới có khả năng chăm sóc được cho ba, cho người không cần vất vả nữa. Vừa rồi người kia không phải nói chỉ cần quay cái phim kia, có thể chiếu trên TV, mọi người đều có thể xem. Nói như vậy, người nếu muốn có thể mở TV là nhìn thấy con, thật tốt. Còn có a, không phải sẽ có tiền hay sao? Con nghĩ lấy tiền mua cho người một phần quà sinh nhật. Con mỗi lần sinh nhật người đều tặng quà, mua bánh cho con, mà người sinh nhật con đều chỉ tặng thiệp." Nam nhân vươn tay vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo hắn vào trong lòng ngực, "Tiểu Hàn, con có tâm là đủ rồi, ba cũng không cần con mua quà gì. Làm thiệp chúc mừng cũng tốt lắm? Tiểu Hàn làm rất đẹp, ta rất thích." "Không được! Không thể luôn đưa giống nhau. Ba, người thích cái gì? Chờ con có tiền mua cho người." Gặp nam nhân không trả lời, Bạch Tiểu Hàn có chút khó xử vuốt tóc, sau đó nắm tay nói: "Như vậy đi, nếu như người thích thiệp chúc mừng, con lại làm tặng người là được. Bất quá làm trao đổi, người phải nói cho con biết người muốn cái gì." "Ta a... Để cho ta ngẫm lại." Nam nhân ra vẻ nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn "Ta muốn một con heo nhỏ." "Heo nhỏ? Là cái loại rất nhỏ, màu hồng hồng đó sao?" "Không đúng." "Thế nhưng con thấy rõ ràng ở cửa hàng là như vậy a. Chẳng lẽ còn có loại khác sao?" "Đúng vậy a." Nam nhân nhịn cười, nghiêm túc gật đầu. Làm cho Bạch Tiểu Hàn suy nghĩ trong chốc lát, nam nhân nhéo mấy cái trên mặt Bạch Tiểu Hàn, cười nói: "Xem này, thịt mềm mịn hồng hồng, không phải là giống lắm sao? Như vậy đi, đem con tặng cho ta là được, ta sẽ rất thích." "Được." Chỉ cần là ba thích, cho dù đem mình đưa cho ba, cũng không hề gì. "A? Vì cái gì?" "Người mới vừa nói, con đem mình tặng cho người, con nói được. Ba, chỉ cần là người muốn, con đều cho " "Á..." Sao mà nói lời này thấy kỳ quái như vậy? Nam nhân có chút xấu hổ cười cười, "Tiểu Hàn, đến lúc đó con mua cái bánh kem cùng thiệp chúc mừng là được rồi, nhớ rõ vẽ đẹp một chút." "Dạ." Bạch Tiểu Hàn nhu thuận gật đầu, nhưng hắn nhìn xuống, che dấu sự mất mát.