Biết Bạch Tiểu Hàn còn sợ hãi Lăng Tịch nắm chặt tay Bạch Tiểu Hàn từ nhà cho đến trường. Đưa Bạch Tiểu Hàn đến cửa phòng học, nhìn hắn ngồi vào chỗ, nam nhân mới yên tâm đi đến nhà Tần Tường. Khi tới nhà Tần Tường, nghênh đón nam nhân là một phòng khách vô cùng hỗn loạn. Trên sàn nhà, có rất nhiều mảnh vỡ sắc bén. Càng thêm kỳ quái, là không biết từ đâu có rất nhiều bụi đất. Dấu chân rải rác khắp nơi. Trừ phi... Nam nhân cau mày đánh giá phòng. Thấy trên ghế sa lon có dán giấy ghi chú. Nam nhân gỡ xuống đọc, Tần Tường phân công nam nhân dọn dẹp quét sạch sẻ phòng, cũng nói hắn đi cùng Mạn Ny vài ngày. Căn dặn nam nhân không được lười biếng bỏ bê công việc. Sau khi xem xong, nam nhân đem tờ giấy vò lại thành một cục ném vào sọt rác, có chút bất đắc dĩ nhìn căn phòng bừa bộn, tự hỏi phải bắt đầu từ đâu. Tuy rằng Tần Tường đi rồi sẽ trở về, nhưng tốt xấu cũng có vài ngày thoải mái, nam nhân đã rất vừa lòng. Nói không chừng, Tần Tường bên cạnh Mạn Ny, ở cùng một chỗ vui vẻ, Tần Tường sẽ quên sự kiện kia, không muốn tìm mình nữa. Bất quá, mấy ngày nay có thể có nhiều thời gian ở với Bạch Tiểu Hàn, đó là một chuyện tốt. Nam nhân vén tay áo lên, lấy dụng cụ, bắt đầu quét dọn phòng. Sau một khoảng thời gian miệt mài, căn phòng khôi phục sạch sẽ, nam nhân thở phào nhẹ nhõm. Làm xong hết thảy đã đến giờ ăn cơm trưa. Nam nhân khóa kỹ cửa đi ăn trưa. Sau đó đến trường đón Bạch Tiểu Hàn. Thời gian còn sớm, nam nhân quyết định đi dạo xung quanh nhìn xem hoàn cảnh chỗ này thế nào. Khi đi đến ký túc thì gặp một giáo viên đứng cùng một người băng kín đầu. "Đây là..." Nam nhân sững sờ, giáo viên kia cũng nhìn lại. Suy nghĩ trong chốc lát, cô bừng tỉnh vỗ vỗ đầu, "Xin hỏi, đây không phải là phụ huynh của trò Bạch Tiểu Hàn sao? Gọi... Gọi Lăng Tịch đúng hay không?" "Vâng. Cô là?" "Ôi, ta là chủ nhiệm lớp Bạch Tiểu Hàn, lần trước đã chúng ta đã gặp qua." Nghe cô giáo nói như thế, nam nhân mau vươn tay, chào đón, "Là cô Lý, xin chào." "Á... Ta họ Tống." Cô có chút xấu hổ cười cười, sau đó xoay người giới thiệu người phía sau "Vị này chính là đạo diễn Triệu Cương. Vừa rồi muốn tìm Bạch Tiểu Hàn. Anh Lăng đã ở đây, ta liền trực tiếp cùng anh nói đi. Anh Triệu muốn tìm Bạch Tiểu Hàn quay phim, cho nên, cần hỏi ý kiến phụ huynh." "Triệu Cương?" Triệu Cương? Đạo diễn?! Là người ngày hôm qua bị Bạch Tiểu Hàn đánh bị thương đầu sao?! Nam nhân ngước nhìn người này có băng vải quấn kín đầu, lại có râu quai nón, cùng với vẻ mặt hung ác, nam nhân xác định người này đúng là Triệu Cương đó. "Vâng, ta chính là Triệu Cương. Đây chính là phụ huynh Bạch Tiểu Hàn sao?" "Cái kia... đạo diễn. Ngày hôm qua... Chuyện ngày hôm qua, là Tiểu Hàn không đúng, hắn hiểu lầm anh là người xấu, cho nên mới... Thật có lỗi, ta... Ta nguyện ý bồi thường, chỉ hy vọng... Hy vọng anh đừng truy cứu trách nhiệm Tiểu Hàn." "Ta nghĩ anh đã hiểu lầm, ta đến cũng không phải muốn truy cứu Bạch Tiểu Hàn, mà là có chuyện muốn cùng hắn thương lượng. Anh đã ở bên cạnh, ta đây trước hết cùng anh nói một lần cũng tốt" Nói xong, Triệu Cương nhìn về phía cô giáo Tống " Cô giáo Tống, ta nghĩ cô cho mượn văn phòng để ta cùng anh Lăng nói chuyện, không biết có tiện không?" "Thuận tiện, mời." Cô giáo Tống đưa họ đến văn phòng, sau đó đi ra ngoài cho bọn có không gian riêng tư. Triệu Cương thay nam nhân kéo ghế dựa, mở miệng nói: "Mời ngồi." "Cám ơn." Thấy Triệu Cương ân cần, nam nhân cũng không dám từ chối, chỉ có thể ngồi vào ghế, "Triệu đạo diễn, Tiểu Hàn hắn... Hắn thật không phải là cố ý " "Cha con hai người cảm tình thật tốt. Ta biết hắn không phải cố ý, ta cũng không trách hắn. Huống chi, chuyện này, là ta xử lý quá mức liều lĩnh, cho nên mới làm hắn hiểu lầm." "Anh... anh thật sự không trách hắn?" "Đương nhiên." Triệu Cương thành thật gật đầu, sau đó nói ra mục đích đi theo Bạch Tiểu Hàn hôm trước. "Là như vậy, bộ phim sắp tới của ta, vai chính là một đứa trẻ kém trí. Vì chọn lựa vai chính này, ta tìm ở rất nhiều trường học, thế nhưng lại không có tìm được người thích hợp. Nói đến cũng là có duyên, có một ngày, ta đi một gặp một người quen, trong phòng người đó phát hiện ảnh chụp. Trong ảnh chụp ta thấy Bạch Tiểu Hàn. Vì thế, ta liền hỏi người đó tin tức đứa bé này. Sau này, ta có đến trường học gặp Bạch Tiểu Hàn. Quan sát vài lần, ta phát giác, hắn chính là người ta muốn tìm. Cho nên, ngày hôm qua muốn tìm Bạch Tiểu Hàn hỏi một chút ý kiến của hắn. Ai biết ở trên đường thấy ta đi theo... Ai da... cuối cùng lại thành như vầy." "Triệu đạo diễn, thật sự xin lỗi, Tiểu Hàn không cố ý. Sau đó ta có đến cái ngõ hẽm tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được cặp sách của Tiểu Hàn cùng danh thiếp, cũng không có nhìn thấy ai." "Á... Cái kia, kỳ thật, cũng không có chuyện gì, chính là ta nhìn thấy máu liền không cẩn thận ngất đi. Sau đó tỉnh lại, thấy không có người nào, đầu còn có chút đau, nên rời đó đi đến bệnh viện."