Sau khi vào phòng, Tần Tường vuốt cằm đánh giá cái thùng, đáy mắt, hiện lên vài tia nghi hoặc. Mạn Ny yên lành cho hắn con chó làm gì? Hắn lại không thích nuôi chó. Ngay lúc Tần Tường đang cân nhăc thì chuông điện thoại di động lại một lần nữa vang lên. Tần Tường bắt rất nhanh, "Mạn Ny, em muốn làm cái gì?!" "Không làm cái gì nha, tặng quà thôi. Có phải đủ kinh hỉ hay không?" Kinh hỉ? Kinh hách thì có. Đưa con chó mà thần thần bí bí như vậy, hại hắn còn tưởng rằng là Mạn Ny tự mình chạy tới. Thật sự là hù chết hắn! Tần Tường vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, trả lời Mạn Ny, "Đúng vậy a, rất kinh hỉ." Tần Tường vụng về đáp lại Mạn Ny. Hắn hi vọng sẽ không bị Mạn Ny phát giác mình nói dối. "Anh có xem chưa? Thích không?" "Còn chưa có. Em chờ một chút, anh mở thùng." Thùng vừa mở ra, một con chó trắng như tuyết liền hướng tới thân thể hắn nhảy tới, nhiệt tình liếm hắn. Tần Tường ghét bỏ đẩy ra, sau đó giơ tay lên chà xát chỗ bị dính nước dãi ướt át. Giống như là hiểu được Tần Tường ghét bỏ, chú chó nằm úp sấp ở trên sàn nhà, ai oán kêu vài tiếng. Thấy nó vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên sàn nhà, hai tai cụp lại, thoạt nhìn rất đáng thương, Tần Tường sắc mặt hơi chút dịu đi, ngồi xổm người xuống thử sờ sờ bộ lông tuyết trắng kia. Có lẽ là cảm thấy được thoải mái, chú chó hưng phấn sủa vài tiếng, sau đó dùng chân trước để lên chân Tần Tường, tỏ vẻ vui mừng. "Này! Tần Tường, anh có đang nghe không?!!" Quát to nhưng không có hồi đáp, Mạn Ny bắt đầu tự hỏi có nên gọi hỏi nhân viên giao hàng không. Cũng may, Tần Tường liền cầm điện thoại, đáp lại cô, "Mạn Ny, anh đây. Vừa rồi xem con chó nên chậm trễ một chút." "Dạ, em còn tưởng rằng anh gặp phiền phức gì rồi đó. Đúng rồi, thích món quà không?" Mạn Ny rất thích khi nhìn thấy con chó này, nên nghĩ Tần Tường cũng sẽ thích. "Vâng, thích." "Anh thích là tốt rồi." Vì Mạn Ny muốn nhìn chú chó, nên Tần Tường đi lấy máy tính. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Tần Tường nhìn thấy Lăng Tịch ngồi ở trên giường không khỏi sửng sốt nhưng rất nhanh, Tần Tường liền nhớ tới chuyện đã xảy ra. Đều là tại chết tiệt nam nhân này, nếu chịu tình nguyện đem thân mình thả lỏng, bọn họ rất nhanh liền tốc chiến tốc thắng, làm sao kéo lâu như vậy. "Ngươi về trước đi, ngày mai đến tiếp." "Vâng, ta đây đi về trước." Được đặc xá nam nhân cùng Tần Tường nói một tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi nhà Tần Tường. Đi đến dưới lầu, nam nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, vừa rồi Mạn Ny trong lúc vô tình đã giải vây. Dù sao, lần này bất quá là vận khí tốt, nên mới có thể tạm thời tránh được một kiếp. Nếu lần sau có như vậy nên làm thế nào mới tốt? Không có khả năng lần nào cũng có người đến giúp như vậy, nên làm cái gì bây giờ?! Cái vấn đề này không có đáp án, nghĩ tới, sẽ cảm thấy đau đầu. Quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát, tự nhủ với mình bình tĩnh bình tĩnh. Về đến nhà vừa đi lên lầu, liền thấy Bạch Tiểu Hàn ngồi xổm ở cửa, tay hắn ôm chặt lấy đầu gối, cũng đem mặt chôn ở giữa hai gối, thân mình run rẩy. Không kịp hỏi, nam nhân đi nhanh lên đến bên Bạch Tiểu Hàn cũng ngồi xổm người xuống nhẹ vỗ về lưng Bạch Tiểu Hàn. Bạch Tiểu Hàn sau đó đem thân mình ôm chặt hơn. "Tiểu Hàn, đừng sợ, là ba." Khi ngẩn đầu nhìn thấy người trước mặt là nam nhân, Bạch Tiểu Hàn đem thân mình chồm lên, ôm cổ, cũng nức nở gọi, "Ba... Ba." "Tiểu Hàn ngoan, không khóc. Nói cho ba, con làm sao vậy?" "Ba..." Bạch Tiểu Hàn gương mặt đầy nước mắt, cọ cọ vào vai nam nhân vài cái. Nam nhân ôm Bạch Tiểu Hàn mở miệng hỏi "Tiểu Hàn, chúng ta về nhà trước được không? Có chuyện gì, về nhà nói sau." Nghe được nam nhân hỏi, Bạch Tiểu Hàn tựa đầu vào ngực nam nhân gật gật đầu. Tiểu Hàn dính chặt trên người làm cho nam nhân hoạt động khó khăn "Tiểu Hàn, ba phải mở cửa, con buông tay được không?" Bạch Tiểu Hàn mạnh mẽ lắc đầu, sau đó đem nam nhân ôm chặc hơn, không chịu buông tay. Ai da... Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, sau đó gian nan ôm Bạch Tiểu Hàn vào nhà. "Tiểu Hàn, buông ra, ba đi rót nước cho con uống." Bạch Tiểu Hàn liếm liếm môi, chần chờ trong chốc lát mới buông nam nhân, nhỏ giọng lên tiếng, "Dạ."